Tiếng yêu muộn màng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh và cô không phải là không duyên nợ...mà là gặp nhau không đúng thời điểm

Trong chuyện tình này...chỉ có mỗi cô yêu anh

Còn anh?

Anh chưa bao giờ nói yêu cô hoặc quan tâm đến cô

Chỉ có mỗi mình cô luôn hướng tình cảm này về phía anh

Chỉ có mỗi cô moi toi đều đợi anh về 

Nhưng giờ đây trong căn nhà này đã không còn hình bóng của cô nữa

Không còn ai chờ đợi anh mỗi buổi tối

Không còn ai luôn âm thầm chăm sóc cho anh mặc cho có khi anh còn khiến cô đau lòng

Người con gái đó đã không còn ở bên cạnh anh nữa

Lãnh Thiên Yết thẫn thờ ngồi trên giường,nơi mà cả 2 người đã có rất nhiều kỷ niệm,trên tay anh là 1 lá thư,màu mực vẫn còn rất mới

Mở lá thư ra,từng nét chữ nhẹ nhàng giống như người viết nó vậy,Trần Song Ngư

Ngày hôm đó anh về nhà trời đã rất khuya,như thường lệ thì cô sẽ ngồi ở sofa trong phòng khác đợi anh nhưng hôm đó phòng khác tối tăm,tưởng cô đang ở trong phòng nhưng chăn mền vẫn ngay ngắn và đến phòng ngủ cũng không mở đèn

Nghĩ chắc rằng cô đi đâu đó chơi hoặc về nhà ba mẹ nên anh cũng không bận tâm nữa mà đi tắm rồi sau đó đi ngủ

Nhưng đến 2 ngày sau vẫn không thấy cô về,gọi điện thoại thì không ai bắt máy,lúc này anh mới kiểm tra tủ quần áo của cô từ lâu đã trống trơn,đồ đạc cá nhân cũng không còn,cô đã biến mất

Anh tìm đến chỗ làm việc của cô thì nhận được câu trả lời là cô đã xin nghỉ việc hơn 1 tuần này,anh tìm đến Triệu Hoàng Quyên,bạn tri kỷ của cô nhưng kết quả là Hoàng Quyên không chịu nói cho anh biết cô ở đâu

Hết cách anh đành đến tìm ba mẹ của cô nhưng lại thấy có gì đó không bình thường ở thái độ của ông bà,anh nói hết lời nhưng họ vẫn không nói cho anh biết thông tin gì về cô,thật có điều bất thường anh đành ra về nhưng lại âm thầm cho người theo dõi họ,người của anh báo lại rằng mỗi ngày ông bà đều ra vào bệnh viện,hình như là chăm sóc cho ai đó

Anh đánh liều theo họ vào bệnh viện và chết sững khi biết rằng người nằm trên giường đó là Trần Song Ngư

Cuối cùng anh cũng tìm được cô...nhưng chuyện anh biết được tiếp theo giống như sét đánh ngang tai mình : Trần Song Ngư bị ung thư thời kỳ cuối

Lãnh Thiên Yết đứng như trời trồng trước cửa phòng bệnh nhìn vào trong,cô vẫn mắt nhắm nghiền,hơi thở giờ phải dùng đến máy thở oxy,cô đã ốm đi rất nhiều,tóc từ lâu ra rụng hết

Anh đứng đó nhìn cô,thấy cô như vậy mà càng hận bản thân mình hơn,là anh vô tâm với cô,là anh đã bỏ mặc cô đối mặc với mọi chuyện để giờ đây người con gái ấy sắp rời xa anh 

Rồi chợt đột nhiên ánh mắt của cô hé mở 1 cách nặng nề,nhìn thấy bóng dáng của anh cô mỉm cười hạnh phúc rồi hơi thở dần dần yếu đi rồi tắt liệm

Sau đám tang của cô anh giống như 1 cái xác không hồn,ngày ngày vật vờ ở trong ngôi nhà của 2 người nhớ lại những tháng ngày lúc trước,ba mẹ cô đưa cho anh 1 lá thư,bảo là cô muốn gửi nó cho anh

'' Gửi anh,người em yêu '' 

'' Suốt thời gian ở bên cạnh anh là những tháng ngày hạnh phúc nhất của em,bao nhiêu kỷ niệm em đều sẽ mãi không quên,sau này em không  có bên cạnh anh nữa anh phải biết tự chăm sóc bản thân mình ''

'' Anh có hỏi em sinh nhật vừa rồi em đã ước gì đúng không? Em ước là được nghe anh nói 1 câu '' Anh thương em '' 1 câu duy nhất cho dù là thương hại em cũng được ''

'' Vì em yêu anh ''

'' Người em yêu là anh,chỉ 1 mình anh Lãnh Thiên Yết ''

Lãnh Thiên Yết ngã người xuống giường,từng giọt nước mắt từ từ chảy ra,càng nghĩ đến cô anh lại càng hận,càng trách mắng bản thân mình nhiều hơn,ước nguyện cuối cùng của cô chỉ là nghe 1 câu nói của anh '' Anh thương em '' nhưng anh lại không làm được

- Song Ngư,anh yêu em!



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net