Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Mạch Lương giật mình tỉnh giấc, hoảng hốt nheo mắt lại đến khi nhìn thấy rõ, hắn mới kìm nén được nỗi hoảng sợ từ cơn ác mộng dai dẳng ấy. Mạch Lương khẽ siết lại vòng tay, ôm lấy Khương Hải vẫn còn đang say giấc, hơi ấm này, mùi hương này, tựa như dòng nước thánh cuốn hết đi bao trăn trở, hắn lẳng lặng ngắm nhìn Khương Hải hồi lâu, rồi thốt lên một tiếng rất nhỏ: "Người vẫn ở đây, chưa đi đâu cả..."

Năm tháng thoi đưa vô tình, chàng trai trong giấc mơ thanh xuân của hắn lại chẳng chịu thay đổi, luôn thích vượt trước người khác, có đôi khi Mạch Lương tưởng như đã đuổi kịp tới nơi mới nhận ra, thứ hắn chạm đến chỉ là một vạt áo nhỏ.

Người 'mới' thế nào cũng sẽ thành cũ thôi, ba năm thì đã sao, Mạch Lương hắn mới là người duy nhất, và sẽ là cuối cùng.

Mạch Lương dịu dàng hôn lên môi Khương Hải, sau đó khẽ khàng ngồi dậy, dém chăn cho anh rồi mới rời khỏi phòng ngủ.

Thường ngày Mạch Lương chẳng mấy quan tâm căn hộ của mình, hôm nay bỗng thấy hợp mắt đến lạ, hắn ngân nga một bản tình ca, bắt tay vào công cuộc nấu bữa sáng.

Món ăn Khương Hải thích từ thời thơ bé tới nay vẫn không thay đổi, Mạch Lương vừa khéo giỏi nêm nếm gia vị, mỗi một món làm ra đều được Khương Hải khen tấm tắc. Ký ức thưở niên thiếu ùa về khiến Mạch Lương không nén được mà cười ngây ngốc, bỏ qua những trận đòn đau đớn thì đó là khoảng thời gian đẹp nhất hắn từng có.

Đồng hồ điểm tới chín giờ, Mạch Lương cũng đã bày biện thức ăn xong xuôi, hắn cởi tạp dề, chỉnh trang lại tóc tai, cảm thấy ổn rồi mới xoay bước về hướng phòng ngủ, lòng còn mải nghĩ phải làm gì để được cái tên vô tâm kia chú ý nhiều hơn đây.

Mạch Lương đứng trước phòng ngủ, dừng lại vài giây, dẫu đã vệ sinh kỹ càng nhưng vì đề phòng bất trắc, hắn cẩn thận áp tay lên miệng thở một hơi dài, xác định mọi thứ đã theo đúng quy chuẩn, Mạch Lương mới chậm rãi vặn tay nắm cửa.

"A Lương?" Khương Hải đột nhiên mở cửa, thấy Mạch Lương đứng thù lù ngay đó, anh hơi ngạc nhiên, nhưng lại nhớ đến cuộc điện thoại vừa rồi, Khương Hải vội vàng nói: "Tớ có chút việc phải đi trước, gặp sau nhé!"

Chẳng ngờ tới người mở cửa trước lại là Khương Hải, Mạch Lương chưa kịp định thần đã thấy đối phương đi lướt qua mình, hắn gần như lập tức níu lấy tay anh.

"Ở lại được không..." Giọng nói Mạch Lương bỗng nhiên trầm xuống, chan chứa trong đó là sự nghẹn ngào khó lòng che giấu.

Khương Hải cười bất đắc dĩ, anh xoay người lại, ngẩng đầu đặt một nụ hôn lên môi Mạch Lương, dường như muốn dỗ dành gã tình nhân không hiểu chuyện: "Ngoan nào, xong việc tớ sẽ gọi cho cậu."

Mạch Lương im lặng, cảm thấy hơi ấm nhanh như gió vuột khỏi lòng bàn tay, hắn ngước lên, đăm đăm nhìn về phía bóng người đã khuất dạng, nỗi chua xót bị đè nén ào ào trỗi dậy, lấp đầy cõi lòng vốn chưa từng bình yên.

_______

Người ta nói say rượu loạn tính, Khương Hải chính là một ví dụ điển hình, anh còn không biết quay đầu hối cải, ăn được một lần lại muốn lần hai, câu chuyện cứ thế xoay vòng đến khi cục diện rối như tơ vò mới hay.

Giỏi trên thương trường, chưa chắc đã giỏi trên tình trường.

Khương Hải ra hiệu cho tài xế riêng đi thẳng đến công ty, sau đó lia mắt tới bảng tin trên điện thoại, lúc trông thấy dòng tiêu đề in hoa đỏ chói lọi, anh không khỏi thở dài.

DOANH NHÂN MẠCH LƯƠNG LÀ MỐI TÌNH THANH MAI TRÚC MÃ CỦA KHƯƠNG TỔNG?!

Đây không phải lần đầu Khương Hải dính vào thị phị, đặc biệt đối với người mang chức vụ cao trong một công ty giải trí có tiếng, hiển nhiên là miếng mồi ngon cho các trang báo lá cải khai thác.

Tin lá cải dẫu sao cũng chỉ là tin đồn, Khương Hải trước nay đều không mấy bận tâm, thế nhưng nghĩ tới phản ứng của Hoắc Minh, anh lại chẳng giấu được đôi chút chột dạ.

Ba năm sống với sự ràng buộc, thời gian đó tuy không quá dài nhưng đủ để Khương Hải nhận ra, hôn nhân là nấm mồ của tình yêu.

Thời gian có thể biến một người đàn ông lịch lãm trở thành kẻ ưa kiểm soát, biến người Khương Hải yêu say đắm năm nào thành cái gai trong mắt anh, hễ thấy lại phiền.

Khương Hải bước xuống xe, tiện tay phủi đi lớp bụi vô hình dính trên chiếc quần tây, sau đó đi thẳng vào công ty, đón lấy những lời chào đầy nịnh nọt xung quanh, anh theo thói quen dừng lại trước quầy thư ký.

Nữ thư kí mới chỉ vừa thoáng thấy bóng vị tổng giám đốc đẹp trai đã vội đứng ngay dậy, dáng vẻ mười phần chuyên nghiệp, giọng nói cất lên lại ngọt ngào quá đáng: "Khương tổng, ngài Hoắc đang chờ trong văn phòng ạ." Nữ thư ký báo cáo xong liền tự giác lùi về hậu trường, trực giác nói cho cô biết, hình như hôm nay 'một nửa của Khương tổng' không được vui lắm, tốt nhất tạm thời nên né xa ra một chút.

Khương Hải vờ như không thấy điệu bộ kì quặc của cô thư ký, anh dứt khoát mở cửa bước vào văn phòng, còn không quên đính kèm một nụ cười vô cùng tiêu chuẩn.

Người đàn ông ngồi trên ghế salon lập tức đứng dậy bước về phía Khương Hải, cho tới khi không còn khoảng cách nào giữa hai bên, y mới thở phào rồi nói:

"Anh nhớ em lắm, nhớ muốn phát điên lên mất!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net