chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Đới Manh mặt cúi gằm tối sầm lại. Nên cười hay nên khóc ? Thôi thì cứ là cười đi, em nhớ lại rồi, kí ức của em quay lại rồi, dù gì y cũng không muốn lừa dối em dù chỉ một chút. Cười à, được, cười một cái thôi, nụ cười méo xệch trên gương mặt góc cạnh kia. Đới Manh hiện tại là không có cách nào đối mặt với Dụ Ngôn, cũng tự thấy bản thân không có tư cách đó. Người hại em mất đi cả cha lẫn mẹ, lại là cha của y...

Dụ Ngôn loạng choạng bước ra cửa, muốn rời khỏi đây ngay lập tức, không thể nào đối diện với người trước mặt được nữa. Đới Manh dù gì cũng không thể để em chạy lung tung được, nhất là trong trạng thái tinh thần không ổn định này, đứng chắn trước cửa nhất quyết không cho em ra

Em cứ vậy đánh liên hồi vào vai y, dùng chút sức còn sót lại cố mà thoát ra nhưng vô ích

- Em đánh bao nhiêu cũng được, làm gì cũng được, nhưng xin em Tiu D, đừng đi - coi như là Lão Đới hôm nay vứt hết tự trọng cùng cao lãnh mà cầu xin em đi, đằng nào thì đấy cũng là em nên y chẳng ngại ngần gì - Ch đi, em ngh ngơi cho tt

Nói rồi y liền rời khỏi phòng, em thì ngồi thụp xuống mà khóc. Trong cơn ác mộng kia hình ảnh em kinh hãi, ám ảnh nhất là cảnh tượng ba và mẹ ngã xuống, em ngồi nấp trong tủ áo lúc ấy chưa hiểu rõ sự tình nên không có khóc. Em chỉ thấy hai người họ nằm trên sàn nhà mắt nhắm nghiền giữa vũng nước chăng ? Trời tối đèn thì không bật, em cũng nào biết đó là máu đâu. Chỉ biết thấy họ mãi không ngồi dậy em mới bò ra khỏi tủ, đúng lúc thúc thúc của em chạy vào bế em rời khỏi nhà, từ đó đến giờ cũng chưa từng quay lại căn nhà đó. Tuy nhiên, hình ảnh em nhớ rõ nhất trong giấc mơ lại là Đới Manh. Mọi thứ như một bộ phim tạo ra dành riêng cho em vậy, bộ phim mà trong đó em cùng chị là nhân vật chính...

Dụ Ngôn khóc một hồi rất lâu, khóc đến sưng hết cả mắt, hốc mắt khô khốc tới độ có dặn ra cũng không khóc nổi nữa. Lúc này mới cố gắng trấn tĩnh bản thân, dù sao em cũng là người sống theo lí trí nhiều hơn tình cảm, nên là phần nào nhận ra mình thật quá đáng với chị. Cũng đâu phải em nhìn thấy chị ra tay giết hại ba mẹ mình đâu, hơn nữa nó cũng là giấc mơ thôi. Chỉ là trong cái mộng ảo ấy Đới Manh xuất hiện quá nhiều, cảm giác rất quen thuộc gần gũi đi, bảo sao mà hôm nay em lại dành nhiều tâm trí cho chị đến vậy.

Rút điện thoại từ trong túi ra, định gọi cho chị mà nhận ra không có số. Lại chợt nhớ ra chiếc nhẫn chị đưa cho mình, muốn ấn thử xem chị có thực sự xuất hiện không nhưng lại lưỡng lự. Cho là chị xuất hiện thật đi, em cũng chưa đủ tự tin để mặt đối mặt trực tiếp nói chuyện cùng chị. Thật đau đầu quá mà, đây là quả báo nhãn tiền đấy còn gì nữa, ai kêu em đi đối xử với người đang cố gắng giúp đỡ mình như vậy chứ

Nhìn đồng hồ cũng đã hơn 10 giờ tối, cái bụng cũng là biểu tình nãy giờ rồi, nửa muốn sách đồ đạc đi về nửa muốn ở lại. Ủa rồi không phải sáng nay em vẫn còn muốn cãi lại Lão Đới tội tuỳ tiện bếch đồ của em đến đây sao, thế mà bây giờ có cơ hội lại ngập ngừng ?

Sau một hồi đấu tranh nội tâm quyết liệt, em quyết định xuống nhà kiếm gì đó ăn, đằng nào chị cũng bảo em nghỉ ngơi cho tốt chắc là sẽ để cho em cái gì bỏ bụng chứ, tiện thể kiếm hai người kia hỏi số điện thoại Lão Đới luôn vậy

Vừa mở cửa ra nhìn thấy Lâm Phàm giơ tay lên định gõ cửa, em không giật mình thì thôi mà Lâm thiếu gia thấy em lại ngã ngửa ra sau

- B làng nước ơi cu tôi vi ma n

... * meme ba chm trên đầu Ngôn Bo * ...

Cũng không hiểu cái đôi này ăn ở thế nào mà toàn bị kêu là ma, hết Đới Manh "ma xấu xí" đến Dụ Ngôn "ma nữ". Cho hỏi ????

- D...D tiu thư... - thật ra là có lẽ Lâm Phàm cậu cũng không bàng hoàng đến nối đấy đâu, chỉ là đầu tóc Dụ Ngôn bây giờ có chút khó coi, cộng thêm trên người khoác độc chiếc áo sơ mi trắng của Lão Đới nên là mới khiến cậu thành ra nông nỗi này - Ơ..m...hi ti em có lên định gi ch xung ăn cơm nhưng mà nghe chng ch tâm trng không được tt nên em tính bây gi gi th xem sao. Vi c à ...m thì em biết nhà ăn mc thoi mái là bình thường, nhưng mà em nghĩ ch vn nên thay sang b nào kín đáo hơn vi chnh qua tóc tai mt chút, dù sao dưới nhà cũng còn vài người na - cậu lúng túng quay lưng lại không dám nhìn Dụ Ngôn

Bây giờ em mới để ý nha, đúng là đầu tóc có loạn xì ngầu, cơ mà cái áo này cũng thật là khiến em đỏ mặt mà. Trời ơi hoá ra bộ đồ thoải mái của Lão Đới chính là cái kiểu sơ mi trắng to đại tướng của người thương với style giấu quần nhưng thực chất còn không có quần ( ko có quần cũng ko phải là ko có mặc ấy nha ! ). Ơ khoan khoan, lộn, không phải người thương ! Không không, không có thương thiếc gì hết ...

Dụ Ngôn xấu hổ đóng sập cửa, ở trong liền kiếm gì đó thay. Nhưng mà khoan, cái vali này dù có để cùng chỗ với mấy túi đồ có lẽ lấy từ nhà em thật cơ mà lại không phải vali của em. Nên là không có biết mật mã .... Đừng bảo bây giờ em phải lấy quần áo của Lão Đới mà mặc đấy nhé ? Thôi Dụ Ngôn em thà đi chết còn hơn

Nhắm mắt làm ngơ, em bốc đại cái áo phông với quần thể thao trong tủ đồ của chị mặc vào người. Mùi hương này em đã ngửi qua khi gần gũi Đới Manh ngày hôm nay nhưng vẫn khác nhiều so với ngửi trực tiếp từ người chị. Có lẽ vì đồ trong tủ lâu ngày không được chị mang trên người, chỉ là được đều đặn giặt giũ rồi xịt nước hoa lên. Mùi trầm hương, em không thích mùi này lắm, nhưng khi lên người Đới Manh hoà cùng với mùi cơ thể vốn có của chị, tạo ra một mùi hương quý phái, ngọt ngào nhưng cũng rất tươi mát. Em là tận hưởng hương thơm ấy hơn là mùi nước hoa đơn thuần này

Xuống nhà thấy ba người Tằng Khả Ny, Lưu Lệnh Tư cùng Lâm Phàm đang bàn chuyện An Phổ Hiền, Đới Manh thật sư đi rồi ? Giờ này chị còn đi đâu, chị không về nhà chẳng lẽ ở lại văn phòng rồi ?

- D tiu thư, đồ ăn...

- Gi là D Ngôn, đừng ai gi tiu thư na tôi không thích - em cắt ngang lời Tằng Khả Ny, thấy rõ mấy người nay là sợ Đới Manh ăn thịt khi gọi em một cách thân thiết hơn chứ gì - không sao, tôi nói vi Đới Manh mt câu là được, mi người không phi s

Nghe vậy 3 con người kia mới thở phào nhẹ nhõm. Lâm Phàm thường ngày có thể có chút trẻ con nhưng thật ra cũng rất tinh ý nha, mới một ngày mà Dụ Ngôn đã thay đổi nhiều như vậy, phải chăng đây là sức mạnh của tình yêu ? Thấy người chị mình gánh trách nhiệm âm thầm bảo vệ 5 năm qua vô ý thể hiện chút quan tâm Lão Đới nhà cậu thì có chút ấm lòng. Cơ mà chả hiểu vì sao hồi chiều Lão Đới mặt mũi đen kịt u ám xuống bếp làm sẵn đồ ăn cho Dụ Ngôn. Còn dặn phải hâm nóng lại trước rồi mới để chị ăn. Thậm chí còn lải nhải nào là Dụ Ngôn không thích ăn đồ ngọt, xong Dụ Ngôn thích ăn cay nhưng đừng để chị ấy ăn cay quá hại dạ dày, rồi thích hoa quả vân vân mây mây. Còn kêu là mấy ngày nữa mình không về thì còn biết đường mà chuẩn bị đồ ăn cho Dụ Ngôn này nọ. Cậu cũng chả muốn hiểu lắm, mắc mớ gì quan hệ tốt lên mà tâm trạng Lão Đới lại tụt dốc không phanh như vậy, còn đòi không về nhà. Lát phải hỏi Dụ Ngôn cho ra lẽ mới được

- Đồ ăn Đới Manh chun b cho em t chiu ch va hâm nóng li ri, em vào ăn đi - Tằng Khả Ny thấy thế cũng cười thầm cho con bạn trời sinh hung dữ của mình - Ăn hết đi nhé, em không ăn hết người chu trn là nhng con người ti nghip này nè

Nghe được Đới Manh là người chuẩn bị đồ ăn cho mình em bất giác cười một cái, tự nhiên tâm trạng lại được cải thiện đáng kể. Ba người kia cũng ngây ngốc mà nhìn em vui vẻ giấu không nổi, họ là lần đầu tiên thấy Dụ Ngôn cười. Cơ sự hiện tại là Tằng Khả Ny cặp mắt u mê nhất hướng nhìn em, Lưu Lệnh Tư tuy cũng có chút bất ngờ nhưng đối với người ngồi bên cạy bày ra vẻ mặt không vừa ý, véo người cao kều một cái rồi sang ghế đối diện ngồi

- Aiya Tng bt lc chúc mng ch, gia nhp hi lão công s v b v di, Lão Đới không bơ vơ na ri - Lâm thiếu gia lại bắt đầu nhây nhây cợt nhả rồi đây, còn cố tình nói lớn để Dụ Ngôn trong phòng ăn cũng có thể nghe thấy

Tằng Khả Ny đá Lâm Phàm một cái rồi chạy sang dỗ tiểu bảo bối nhà cô, hôm nay đúng là bỏ rơi em ý nhiều rồi, bận bịu vụ An Phổ Hiền với Bạch Hiểu Tâm quá mà

Ngồi vào bàn ăn, nhìn những món Đới Manh làm cho mình em lại cười ngốc. Ô hay gì kì ? Coi như là hai người quen thân từ nhỏ đi, nhưng mà cũng đã 12 năm rồi bây giờ em mới nhớ ra sự tồn tại của chị trong cuộc đời mình, chưa gì lại đã dễ dàng mở lòng trở lại như vậy. Có thế Dụ Ngôn mới thấy à Đới Manh từng quan trọng với em như thế nào, vậy mà em lại quên đi chị. Đũa định cầm lên rồi nhưng kết quả lại không động đến nữa, em muốn gặp chị ngay bây giờ

- Lâm Phàm, Đới Manh đang đâu - giọng điệu mang chút gấp gáp, em chạy ra hỏi Lâm Phàm

- Em cũng không rõ, ch biết chiu nay ch ý như người mt hn, làm đồ ăn cho ch xong lin b đi, còn nói my ngày na không v nhà. B hai người cãi nhau à ?

- .... - Dụ Ngôn lúc này lại tự trách bản thân, mồm mép tép nhảy, quá hồ đồ rồi

- Ch bo Lão Đới là "Đồ sát nhân" ? - Lưu Lệch Tư bây giờ cũng đã lên tiếng, cả căn phòng chìm trong im lặng - Không phi em c tình nghe lén hai người, ch là lúc đấy mang thuc lên cho ch vô tình nghe được, em xin li

- .... - đến lượt Dụ Ngôn chôn chân tại chỗ, dằn vặt - Ch không c ý ....

Lâm Phàm thấy Dụ Ngôn cúi mặt như sắp khóc, cũng chỉ bảo em ra xe để cậu chở đi tìm Lão Đới

- Cho em mượn đin thoi ch

- Làm gì ? - em có chút khó hiểu, điện thoại em thì có gì liên quan đến Đới Manh đâu

- Tng Kh Ny vn đã cài định v ca Lão Đới vào máy ch t lâu, trên đời này cũng ch có ch mi có th tìm được cái con người đấy - chỉ cho Dụ Ngôn một hồi xong thì cậu cũng bắt đầu cho xe chạy, quả thực Lão Đới lại bán mạng làm việc ở văn phòng

- m D Ngôn, em không biết ch nh ra nhng gì, nhưng có mt điu em dám khng định năm đó Đới Manh ch ý không làm gì sai, tt c là do Đới lão gia mt tay gây ra. Sau khi biết ch ý đã b nhà định lên Bc Kinh tìm ch cu xin tha th nhưng li gp tai nn giao thông, kết qu cũng là mt trí nh tm thi như ch. Nhưng mà ch ý sm đã nh li, lòng càng thêm căm thù Đới lão gia, my người bn em tính c Triu Tiu Đường vì biết rõ s tình nên đến bây gi vn sát cánh bên ch ý. Và còn mt chuyn na em cũng có th cam đoan, Đới Manh vi ch là tht lòng không chút gi di

Lâm Phàm kể đến đấy xong cũng trật tự không nói gì nữa, Dụ Ngôn thì cứ ngồi đó ánh mắt xa xắm hướng ra ngoài cửa sổ mong kìm được những giọt nước mắt trực trào tuôn rơi kia. A thật đáng ghét, hôm nay em quá chi là ẻo lả rồi, cứ muốn khóc suốt thôi





Vừa đến nơi em vội phi ra khỏi xe chạy lên văn phòng Lão Đới. Thế nào lại gặp trúng Hứa Giai Kỳ đầu hành lang

- Ngôn Ngôn, em làm gì đây gi này ? - thấy Dụ Ngôn hớt hải chạy đến, Hứa công tố cũng là có chút hiếu kì

- K..Kiki, m em...em đến ly đồ lúc chiu để quên - cảm giác như bị mẹ bắt trốn đi gặp người yêu, em lúng túng bịa đại lí do trả lời Hứa Giai Kỳ - Thế còn ch sao gi này còn chưa tan ca na?

- À, ch không có. Ch ch va đi mua ít đồ ăn cho Đới Manh. Nghe Lc Kha Nhiên vi Kim T Hàm bo chiu nay ch ý quay li văn phòng tâm trng có v không tt ch lao đầu vào đống văn kin, hi cũng không nói gì. Lúc ti ch có th kéo v mà nht quyết không chu, mt mc đui ch đi - Hứa Giai Kỳ cũng cho là quá tinh tường đi, dù phát hiện Dụ Ngôn nói dối nhưng vẫn coi như không biết gì, rõ ràng chiều nay cô qua văn phòng Đới Manh không hề có thấy Dụ Ngôn. Hai người này, chắc chắn có gì đó mờ ám. Hơn nữa cô nhận ra chứ, quần áo em đang mặc là của Đới Manh, hương nước hoa này không thể có chuyện Hứa Giai Kỳ nhầm lẫn được

- Gi cũng mun ri, hơn na ch làm vic c ngày cũng mt, để em mang vào cho Lão Đới, ch c yên tâm v đi - Dụ Ngôn cứ thế giành lấy túi đồ trên tay Giai Kỳ, cố thật bình tĩnh nhưng rồi vẫn là hấp tấp hơn ngày thường thấy rõ

- m vy nh em - Hứa Giai Kỳ mắt bỗng trở nên vô hồn, em cùng Đới Manh rốt cuộc là loại quan hệ gì, chả lẽ nàng thật sự không còn cơ hội sao ?

Hứa Giai Kỳ nhìn em vội vã vào phòng Đới Manh, tim như muốn vỡ vụn. Bộ đồ em đang mặc trên người, nàng cũng đã từng mặc qua, người từng hớt hải chạy về phía Đới Manh, cũng từng là nàng. Ông trời thật biết trêu đùa phận làm người như nàng mà. Hứa Giai Kỳ dù muốn lại gần cánh cửa căn phòng kia mà hóng hớt lắm, nhưng mà rồi cũng nhận ra bản thân chẳng còn là gì của người ta để mà làm thế nữa. Chia tay cũng đã từ 5 năm trước rồi, cớ gì đến tận bây giờ vẫn còn nghĩ đến mấy hành động vượt quá giới hạn như thế ? Ngậm ngùi quay lưng bước đi, nàng sẽ tôn trọng chị, đó là điều duy nhất nàng có thể làm rồi, chị không nói, nàng cũng không có tư cách giận dỗi như trước nữa...


Dụ Ngôn đẩy cửa bước vào, nhìn thấy chị như cái xác không hồn chỉ biết dí mặt vào đống giấy tờ, đến ai ở trong phòng cũng không thèm để ý, lòng đau như cắt

Đặt túi đồ xuống bàn, em tiến đến gần chị, chị vẫn không để ý, bèn khẽ gọi tên chị - Ngc Manh

Lúc này y mới giật mình ngẩng đầu lên, nhìn thấy em lập tức đứng dậy lùi lại vài bước, mắt không dám nhìn thẳng vào em mà liên tục trốn tránh. Lão Đới bây giờ y hệt con cún làm gì sai sợ sệt bị chủ trách mắng vậy, nhìn vừa thương vừa buồn cười

Dụ Ngôn thấy thế thì nhíu mày. Ôi cái cảm giác này, liệu lúc em né tránh Đới Manh chị có đau như em bây giờ không ? Em đã làm chị tủi thân rồi

Dụ Ngôn tiến một bước, y lùi một bước. Em không dừng lại, bước nhanh một chút, hai tay ôm lấy eo người kia mà chui rúc vào lòng người ta, hít lấy hít để mùi hương của chị

- Em xin li, em không c ý, ch đừng như vy na được không, em sai ri

Dụ công binh, Dụ luật sư???? Không nhé đây là Dụ khả ái nhé. Em chính là đang dùng giọng điệu nhỏ nhẹ nhất, nhõng nhẹo nhất làm nũng với Đới Manh nha, đáng yêu chết đi được

Mãi không thấy người lớn hơn phản ứng, Dụ Ngôn từ từ chậm rãi ngẩng đầu lên. Và thôi rồi, trong chớp mắt, môi chạm môi, Đới lưu manh hiện nguyên hình. Em không nghĩ đến việc tự dưng bị cưỡng hôn như này, ban đầu tuy là có ý định đẩy ra nhưng hai bàn tay thon dài của chị từ trước đã ôm lấy gương mặt đỏ bừng của em giữ chặt rồi. Thôi thì phi lao phải theo lao, em vụng về đáp trả, căn bản em chưa hôn ai bao giờ, rõ là không biết phải làm thế nào, từ đầu đến cuối đều chỉ có thể thuận theo Đới Manh.

Lão Đới như con sói bị bỏ đói lâu ngày, dẫu đã định chỉ nhẹ nhàng mút lấy đôi môi kia nhưng bao nhiêu kìm nén bấy lâu nay lại bộc phát, chút mạnh bạo chiếm trọn bờ môi run rẩy của em. Y là đang đem hết những bực tức cả ngày hôm nay cùng tủi hờn ban nãy mà muốn em đền đáp đi, biết là em không rõ sự tình cũng là không cố ý nhưng mà lời nói thật sự đã làm y suy sụp không ít. Dụ Ngôn cố gắng để bắt kịp Đới Manh, miệng nhanh chóng bị chiếc lưỡi tinh nghịch của chị cậy ra mà lao vào xâm chiếm quấn quýt. Nụ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net