chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Thật sự hôm nay quả là một ngày nhiều biến động nha. Gặp lại cũng đã gặp rồi, cãi nhau cũng cãi sương sương rồi, nhớ thì Dụ Ngôn cũng nhớ ít nhiều rồi, tay cũng nắm, người cũng ôm, môi cũng hôn rồi, thế giờ hai chị định làm gì ?

Khỏi nói chứ Dụ Ngôn hiện tại chỉ muốn tìm cái lỗ nào chui vào ngay và luôn thôi, mặt em vừa đỏ vừa nóng lắm rồi đây này. Định bụng vùng khỏi vòng tay con người đang cười hăm hở trước mặt mà nào có được, vẫn là phải ngoan ngoãn ở yên trong lòng người ta

Đới Manh được em chủ động mở lòng tâm trạng từ u sầu tăm tối nhảy vọt phát lên mây, vui mừng phải biết. Tuy vậy nhưng vẫn có chút hỗn động trong lòng, phải nói như nào với em về sự việc năm ấy. Cơ mà khoan hẵng tính việc đó, tiểu bảo bối trong lòng đang rất chi là e thẹn đáng yêu nha, nhìn em lưỡng lự chỉ dám cúi mặt cố dấu đi sự ngại ngùng, cái mỏ lại hơi chu chu ra nữa chứ dễ thương gì đâu, thật khiến cho Đới lưu manh muốn phạm tội mà

Lão Đới hai ngón tay thon dài trắng trẻo nâng cằm Dụ Ngôn lên, để em mắt chạm mắt với mình - Sao ri ? Ch động câu dn ch xong li thn thùng như này ? - nhây mode : ON


- Ai...ai thèm câu dn ch ? - em lúng túng không dám nhìn thẳng vào chị mặc dù tay vẫn câu lấy cổ Đới Manh, tư thế hiện tại đúng thật có chút ám muội

- Bo Bo, em là không biết hay gi ngc ? Rng em th thôi cũng tr thành cht kích thích ri ? - cho hỏi Lão Đới đánh rớt liêm sỉ ở đâu rồi ???? - Cũng nên nh ch được phép như vy vi mình ch

Dụ Ngôn ngượng chín mặt không có cách nào phản bác. Ủa rồi em có đúng là luật sư không vậy ? Hay là chỉ tịt ngòi trước Đới công tố thôi ? Không không, tại cái chủ đề này quá mức xấu hổ đi

Đới Manh nhìn em như vậy càng muốn trêu thêm a, nhưng mà sợ trêu nữa em dỗi thì chết dở. Lại tiến gần đến môi Dụ Ngôn, em hơi giật mình theo phản xạ nhắm mắt lại. Chúc mừng Dụ công binh quay vào ô mất lượt, Lão Đới đang thử em đấy, vậy mà chưa gì đã sập bẫy rồi. Nhếch môi cười một cái, y thì thầm vào tai em, còn không quên đặt lên đó một nụ hôn phớt - V thôi, Tiu D - thiệt tình chả hiểu sao nhây vậy á, vừa kêu không trêu nữa mà lại như này...

Dụ Ngôn nhận ra mình bị hớ, thầm mắng con người gian tà kia. Nhưng mà cái mấu chốt là em thấy hụt hẫng khi không được chạm vào bờ môi kia lần nữa. Cái suy nghĩ này chẳng giống em chút nào, chả hiểu sao Dụ luật sư ngày thường đầu đội trời chân đạp đất không sợ ai đứng trước Đới Manh lại lúng ta lúng túng, lại còn khao khát chiếm đoạt người ta, không phải một chút mà cực kì lạ lùng

Đới Manh bây giờ mới để ý đến túi đồ ăn em đặt trên bàn - Cái kia là gì vy ?

- À là đồ ăn Kiki mua cho ch - tự dưng nói đến đây Dụ Ngôn lại có chút hơi khó chịu - quan h ca hai người tht tt nh ? - lỡ mồm đấy, lỡ mồm thôi chứ em biết là không nên nhắc đến vấn đề này, chả qua tự dưng không kiểm soát được mồm mép thành ra như vậy

- Mua à? Đây rõ ràng là đồ em y t làm

Đới Manh vì sao lại có thể nhìn là biết đồ do Hứa Giai Kỳ làm ? Đơn giản, trước hết là vì hộp này đều lấy từ tủ bếp nhà Hứa Giai Kỳ ra, đồ trong nhà cô đương nhiên y biết, rồi đến mùi hương này y cũng đã nếm qua nhiều lần, quá quen thuộc rồi

Dụ Ngôn đối với sự quen thuộc ấy của chị mà lòng lại càng cáu kỉnh, em là đang ghen sao ? Lạy chúa Dụ luật sư, 23 năm cuộc đời cuối cùng cũng biết đến mùi vị giấm chua

- Nhưng bây gi khu v thay đổi ri, ch ăn đồ em nu thôi - tay trái vòng qua eo Dụ Ngôn mà kéo em sát lại, y thừa biết cái mặt này là ghen rồi chứ còn gì - Đồ này đành nh đám Lâm Phàm x lí h vy

Em nghe vậy liền vui vẻ trở lại, không tự chủ môi cứ thế cong lên để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp. Dụ Ngôn bây giờ cũng rất nghe lời nha, cứ ở yên trong vòng tay của Lão Đới mà ra xe đi về. Không như lúc chiều, bây giờ em cũng tự giác mà ngồi lên ghế phụ nhưng mà hồn thì vẫn đang ở tận đâu ý, lại khiến cho con sói kia được dịp vừa thắt dây an toàn hộ vừa trêu em. Thật sự đấy em không sống nổi mất, mỗi lần mặt chị ghé sát vào em như vậy là tim lại như chạy marathon đập liên hồi. Thế quái nào trong một ngày từ không thuận mắt biến thành u mê không lối thoát vậy Dụ thẳng nam ?

Suốt một hồi hai người không nói gì, không khí trong xe gượng gạo đến sởn gai ốc. Cuối cùng cũng là Đới Manh chủ động buông một tay lái mà nắm lấy tay em

- Cm ơn em D Ngôn, cm ơn đã chn li - khẽ siết chặt tay em, cùng nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay gầy guộc kia nụ hôn ấm nóng, y tự nhủ phải bảo vệ em, phải cho em những gì tốt đẹp nhất, phải bù đắp những tổn thương em từng hứng chịu, phải làm cho em hạnh phúc





Hai người họ về đến nơi thì đồng hồ cũng đã điểm sang ngày mới. Bước vào trong vẫn thấy ba người kia hì hục làm việc, Lão Đới cũng phải gật đầu hài lòng

Đặt túi đồ ăn xuống bàn, tiện tay cầm xấp tài liệu lên dò xét - Đồ ăn Ha công t chun b, không phin thì gii quyết h tôi

Lâm Phàm nhìn hộp thức ăn, rồi nhìn lên Dụ Ngôn, xong mới quay sang y - Lão Đới !!!

- Biết ri, im mm !

Aiya Lâm thiếu gia khổ quá mà, đã nhắc nhở đến thế rồi vậy mà Lão Đới vẫn chính là làm cho Hứa Giai Kỳ phải khổ công như vậy. Dạo gần đây Khổng Tuyết Nhi bận bịu công tác ở nước ngoài, ít nhiều không để ý được kĩ Hứa tiểu thư, để dăm bữa nữa cô ta quay lại thấy tình trạng hiện tại của Hứa Giai Kỳ chắc chắn sẽ tìm đến Đới lão sư nhà cậu. Thật có chút bất an a...

Một chút về Khổng Tuyết Nhi, cô gái này cũng là học về luật đi nhưng mà là luật kinh tế và cũng là cùng trường với bọn họ. Tuy là chuyên ngành có khác nhau nhưng mà vẫn học cùng vài môn. Truyện tình Ngốc Đà năm đó thì ai chả biết, cô cũng biết, nhưng khổ nỗi biết rồi mà vẫn cứ một mực hướng Hứa Giai Kỳ mà một lòng yêu thích. Lúc đầu tưởng đâu chỉ là ngưỡng mộ người ta vừa xinh đẹp tài giỏi lại thân thiện đáng yêu không như vẻ ngoài khó gần, tiếp xúc được vài lần lại thành ra u mê không cách nào thoát khỏi. Năm đó vô tình thấy Lão Đới quay lưng bỏ lại Hứa Giai Kỳ, lòng nổi chút tham lam muốn giành lấy người con gái kia về cho riêng mình. Cơ mà ngày ấy cô cũng không có gì nổi trội, gia cảnh bình thường chỉ đủ sống, không một chút tự tin nào có thể khiến cho người lớn hơn kia hạnh phúc. Vì vậy mà chỉ dốc sức học hành chăm chỉ sau này ra trường, may sao lại đi học sớm một năm nên tốt nghiệp cùng năm Hứa tiểu thư, dùng thực lực bản thân với hai bàn tay trắng lập công ty riêng khởi nghiệp, cũng may gặp thời liền phất lên như diều gặp gió. Hiện tại đã nằm trong top 5 doanh nhân trẻ thành công nhất Đại Lục chỉ sau 3 năm làm ăn, cũng đã nhiều lần tìm cơ hội tiếp cận Hứa Giai Kỳ nhưng mãi vẫn chỉ được Hứa công tố xem như bạn bè tốt có gì thì giúp đỡ nhau. Thứ tình cảm của Khổng Tuyết Nhi, Hứa Giai Kỳ căn bản không nhìn ra nổi, vì trong lòng vẫn còn có người cũ chăng ?





Trong lúc Lão Đới còn đang để ý văn kiện này nọ, Tằng Khả Ny ra dấu nhắc nhở Dụ Ngôn vào mà xử bàn thức ăn, không có để y phát hiện thì tất cả cùng lên thớt. Em lúc này cũng mới chợt nhận ra, rón rén đi vào phòng ăn. Ơ nhưng mà y cũng chưa ăn mà...

Đấu tranh một hồi, em biết là bây giờ lộ ra em chưa ăn đồ mà chị chuẩn bị, chắc chắn mấy người kia sẽ bị ăn mắng, mà có khi em cũng sẽ bị Đới Manh cho ăn hành một cách nào đó, chẳng hạn như...... Nhưng mà chị cũng chưa ăn, em cũng chả thể một mình giải quyết hết đống này, đành ngập ngừng ra khều khều tay con người đang bận rộn kia

- T trưa đến gi ch cũng chưa ăn gì, hay là vào ăn vi em đi

1 2 3 cái hàm rớt xuống, mấy người kia thấy Dụ Ngôn nhỏ nhẹ nói cùng thanh âm mang chút ngại ngùng yểu điệu thì bất ngờ nhìn chằm chằm màn cẩu lương trước mắt. Đến khi bắt gặp cái lườm chết người của Đới lão sư thì cuống cuồng lao đầu vào đống tài liệu, quả này tiêu đời rồi


Đới Manh trực tiếp đứng dậy đi vào dám sát tiểu bảo bối của mình dùng bữa, chỉ nhìn em đăm đăm không hề động đũa

Dụ Ngôn từ tối đến giờ thực rén Lão Đới nha, kiểu em vẫn chưa thể đoán được rốt cuộc chị định làm cái gì, mà con người này thì bá đạo thôi rồi nên mới khiến em bồn chồn thấp thỏm không yên

- Ch ăn đi đừng có nhìn em như vy - mạnh mồm thế thôi chứ em lại chả đang bất an bỏ xừ

- Phi v béo ln trước ri mi làm tht được - cùng lúc với câu nói vừa rồi là hết đũa này đũa khác gặp đồ ăn vào bát Dụ Ngôn

- Ch...ch có ý gì, dám chê em là ln ???

- Ch là mun ăn em - lời thốt ra cùng ánh mắt gian tà xoáy thẳng vào người em, muốn phản lại y đâu phải dễ

Dụ Ngôn lần nữa bị y ghẹo đến ngượng chín mặt, buông đũa đứng lên - Em không ăn na !

- Hmm, vy ra em chn "cái chết" - Đới lưu manh hai tay vòng qua người em mà chống lên bàn - Em ăn nt, hay để ch m tht em ngay ti đây ? Thc ra con ln này béo hay không thì tht cũng rt ngon nha

Lời nói ám chỉ nhiều hàm nghĩa trong đó khiến Dụ Ngôn hơi hoảng. Ăn cái gì mà ăn, chị muốn "ăn" em là "ăn" như nào? Lại còn "ngay tại đây"? Đồ sói già ác ôn, không chừa cho em nổi một đường lui mà


3 người kia ngoài phòng khách vô tình hữu ý như nào cũng nghe được lời của Lão Đới, họ hiểu, hiểu theo một nghĩa nào đó mà cũng ngại ngùng như Dụ Ngôn vậy. Tằng Khả Ny bất giác quay sang Lưu Lệnh Tư mè nheo làm nũng

- Đồng Đồng, ch "đóiiiii"~

Lời thốt ra lập tức đem tai Lưu Lệnh Tư hoá thành màu đỏ. Đói cái gì mà đói, rõ ràng hồi tối mình chị ta ăn hết cả hơn nửa mâm cơm, bây giờ quay sang cô kêu đói là như thế nào?  Cái đồ đáng ghét học cái gì hay ho không học lại đi học mấy cái kiểu này của Lão Đới. Cô thừa biết người cao hơn kia ám chỉ cái gì, khổ nỗi hôm nay quá chi là mệt mỏi đi, mà mỗi lần con người này "đòi ăn" đều ăn rất khoẻ, Tiểu Lưu trong tình trạng này là phục vụ không nổi.

Lâm Phàm nhìn hai người trước mặt, âm thanh ám muội từ trong bếp ra đến ngoài này vang vọng khắp nơi thật khiến cậu tức chết mà bật dậy

- Aaaaa, hai người, c hai người na, mun làm gì nói gì v phòng x lí, đừng có bt tôi ăn cơm chó ! - phận FA cho hay

* CCH * ... * CCH*...

- Ơ.... đi tht à...- đằng sau hai cánh cửa vừa đóng sầm lại kia là nai con Lâm Phàm ngơ ngác. Cáu quá đứng dậy bỏ về, cậu ứ thèm làm nữa - Hic, sao mình li không có ai yêu thế này

Còn cái gì xảy ra bên trong hai cánh cửa ấy thì ......











































Em đột nhiên bị kéo đi như bay chỉ biết cố sải bước thật dài để bắt kịp người kia. Đừng bảo là chị định.... thật nhé ? Ôi chẳng lẽ đây mới là còn người thật của Lão Đới sao ? Thực sự là Đới lưu manh mà





Tưởng đâu y sẽ đè em ra mà "ăn thịt", thế mà tự dưng lại không hề tỏ vẻ nham hiểm như vừa xong, Đới Manh bây giờ trước mặt em mất đi vài phần tự tin cùng khí thế tổng tài bá đạo.

Kéo Dụ Ngôn ngồi xuống mép giường, y định nói gì đó nhưng câu chữ cứ gần phát ra rồi lại bị nuốt ngược vào trong.

Mọi cử chỉ hành động của chị đơn thuần thu hết vào tầm mắt em. Một Đới Manh mà em chưa từng nghe qua, chưa từng chứng kiến, kể cả là trong quá khứ em cũng không nghĩ lại có một khía cạnh như này của Đới Manh. Chị đang vùi mặt vào hõm cổ em, chị đang khóc...

Dụ Ngôn chút lúng túng, không hiểu sao tự dưng chị lại khóc, em cũng chỉ biết vòng tay ôm lấy bờ vai run rẩy kia, một bờ vai không phải là to lớn nhưng lại thật vững chãi khiến cho em muốn dựa vào. Em muốn biết thời gian qua chị đã trải qua những gì, lòng chỉ đơn giản muốn biết mọi thứ về chị, muốn tìm lại mọi mảnh kí ức có chị trong đó. Giờ phút này ưu tiên hàng đầu của em là hướng về Đới Manh, con người em đã bỏ lỡ 12 năm qua


Đới Manh khóc một hồi, cố hết sức để không nấc nghẹn thành tiếng, chỉ im lặng đem những giọt lệ yếu đuối gửi lên làn da của em. Một Đới Manh không chút lãnh khốc tuyệt tình, một Đới Manh có chút yếu đuối cùng dịu dàng ôn nhu, khía cạnh con người này của y chắc chỉ có thể xuất hiện khi ở cùng Dụ Ngôn. Kể cả ngày trước có yêu Hứa Giai Kỳ thực lòng đi chăng nữa, y cũng chưa từng trải qua cảm giác này

- Xin li, thc s xin li em

Lời vừa dứt, Dụ Ngôn rướn người về phía trước tìm đến đôi môi của Đới Manh. Một nụ hôn nhẹ nhàng lướt qua thôi, mục đích chỉ để tạm chặn đứng họng y lại

- Không được t trách, ch không làm gì sai c

- Tiu D...

- Em tin ch - tiến đến ôm Đới Manh vào lòng, lần này hãy để em che chở cho chị


Ra là y đang tự dằn vặt bản thân. Đến tận bây giờ, dù cho là có tự xác định được sự ra đi của cha mẹ Dụ Ngôn không phải là lỗi của mình, nhưng lúc nào y cũng tự nguyện gánh lên vai trách nhiệm phải bảo vệ em và cho em những gì tốt nhất. Thế mà chưa gì đã để em phải chịu khổ rồi, có trách cũng là trách bản thân quá sơ xuất đi, để em ở lại nơi này một mình như vậy


- Đừng ri xa ch na được không D Ngôn ? Ch không th để mt em ln na được

- S không đi na, em ha


Chỉ vậy là đủ, Đới Manh chỉ cần vậy thôi. Tình cảm vốn đã luôn giấu kín từ nhỏ, nay lại được dịp nở rộ khi em tiến tới chủ động bày tỏ. Không cần sự kiện long trọng, không cần vài ba câu tỏ tình sến sẩm, chỉ hành động là quá đủ. Sự thật, hành động là thứ dễ dàng chứng minh mọi thứ nhất, thứ cảm xúc hai người dành cho nhau cũng vậy, chỉ cần đơn giản có sự xuất hiện của đối phương ở bên thì tự khắc sẽ trở thành thứ tình cảm linh thiêng, chân thật và tốt đẹp nhất

Đối với họ mà nói, người còn lại dù vô tình hay cố ý thì cũng đã trở thành nguồn sống của bản thân từ lúc nào không hay rồi











ToBeContinued





tuần vừa rồi cẩu lương ngập mặt suýt thì cho hai bạn "quá đà" nhưng không, tôi là con người của lí trí ^^!

2020.05.05

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net