4 - Lấy Hết Can Đảm Đi Tìm Sầm Chí Quyền 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quan Mẫn Mẫn từ nhỏ đến lớn luôn rất biết mình biết người, từ nhỏ đã nhận rõ sự tồn tại của bản thân chính là chứng cứ cho sự phá hoại gia cang của người khác, tuy rằng đến cuối cùng vẫn được danh chính ngôn thuận mang họ Quan, mẹ cô cũng thành công gả vào nhà họ Quan nhưng cô cũng không vì thế mà cho rằng mình từ chim sẻ biến thành phượng hoàng.
Người ta nói hào môn sâu như biển quả không sai, chỉ riêng những mối quan hệ rối rắm giữa người với người đã khiến cô một bước khó đi, càng đừng nói có bạn bè thân thiết gì.
Những người trong xã hội thượng lưu không thích cô, không thích mẹ cô, cho rằng họ đều là kẻ phá hoại gia cang, đến chia của gì đó cho nên, ngoại trừ ba thường trò chuyện với hai mẹ con, anh trai và chị gái cùng cha khác mẹ của cô trước giờ đều xem hai mẹ con họ giống như không khí vậy.
Thậm chí bà nội cô, trước khi ba và mẹ đăng ký còn ép mẹ phải ký giấy xác nhận sẽ không tranh chấp tài sản với hai đứa cháu đích tôn của bà, còn bảo luật sư lập di chúc, sau này tài sản của nhà họ Quan do cháu trưởng Quan Dĩ Thần và Quan Viện Viện thừa kế.
Cái mà mẹ cô nhận được khi gả vào nhà họ Quan chỉ là một khoản tiền sinh hoạt mà mỗi tháng ba cô chuyển cho và một số nữ trang và Quan Mẫn Mẫn được nhập hộ khẩu nhà họ Quan và hưởng những điều kiện giáo dục tốt hơn mà thôi.
Nhà giàu tiền nhiều không có nghĩa là có thể tự tiện tiêu xài, năm đó khi mẹ cô dẫn đứa con gái nhỏ vào nhà họ Quan, bà nội cô vẫn là người nắm quyền chính trong nhà, ngay cả ba cô cũng chỉ là làm công, mỗi tháng chờ chia cổ tức, những trưởng bối trong nhà quản tiền rất nghiêm. Cũng may ba cô là tổng giám đốc, tiền lương và cổ tức được chia cũng không ít nên mới có thể chu cấp cho hai mẹ con đàng hoàng.
Một người phụ nữ được chồng cưng chiều, đương nhiên không ai dám coi thường địa vị của người đó trong gia đình, may mắn là mẹ cô trước giờ đều không vì sủng mà kiêu, đối mặt với sự khinh thường của người trong nhà cũng không thật sự để trong lòng, một lòng một dạ học tập làm tốt vai trò quý phụ phu nhân cho nên ba cô càng thêm trân trọng và yêu thương, đi đâu cũng đưa người vợ nhỏ này đi theo.
Nhưng một khi đã mang cái danh "vợ nhỏ", những quý phụ phu nhân khác trong xã hội thượng lưu đương nhiên cũng không cho bà mặt mũi gì đáng nói.
Quan Mẫn Mẫn không hy vọng xa vời tất cả người nhà họ Quan đều xem hai mẹ con là người nhà nhưng cô vẫn thường dùng ánh mắt hâm mộ lén nhìn cảnh anh trai và chị gái cùng cha khác mẹ của mình được bà nội yêu thương...
Trước mặt người ngoài, mọi người đương nhiên đều vui vẻ với hai mẹ con, chỉ sợ mang tội danh thiên vị nhưng thực tế, thậm chí thân thiện nhìn cô một lần họ cũng không muốn nữa là.
Quan Mẫn Mẫn vốn không trong mong ngày nào đó có thể thân mật gọi một tiếng "bà nội" hay "anh", "chị" gì đó bởi cô biết bọn họ chán ghét mình.
Trước mặt họ, cô luôn ngoan ngoãn không dám nói to một tiếng, không dám tức giận, ngay cả cười cũng phải để ý.
Cô vẫn luôn muốn đích thân bày tỏ lập trường của mình với người nhà họ Quan, cho dù chỉ là một câu nói, nói với họ, trước giờ cô với mẹ đều không hề có ý định chia chác tài sản gì cả.
Chỉ là, mẹ cô gả vào nhà họ Quan, một cô con gái riêng như cô thì có thể làm gì? Thế nên cô vẫn luôn không có cơ hội nói rõ với họ bởi vì một câu họ cũng không muốn nghe cô nói.
Trước đây không có cơ hội, sau này cũng sẽ không.
Nếu như lúc này bà nội gặp cô, nhất định họ sẽ lạnh nhạt đối đãi bằng không thì mắng nhiếc cô bởi sợ cô về tranh giành tài sản. Cho dù hiện giờ cổ phiếu của Quan thị đã xuống đến đáy, cho dù người anh cùng cha khác mẹ của cô đã thoát ly nhà họ Quan, cho dù trên tay luật sư sớm đã có phần di chúc lập sẵn của bà nội cô nhưng bất thình lình cô được ba mình giao chức vụ quyền tổng giám đốc, hơn nữa, dưới tình huống không rõ, chuyển giao cho cô một phần ba cổ quyền của Quan thị Kiến thiết, cho dù bây giờ cô có muốn lên tiếng nói mình trước giờ không hề tơ tưởng đến tài sản của nhà họ Quan cũng khó...
Rõ ràng, trong di chúc viết rành mạch, tất cả sản nghiệp của Quan thị đều thuộc về anh cô, tại sao giờ ba cô lại thay đổi nó thành cục diện như thế này chứ?
Suốt trên quãng đường từ nhà đến công ty, Quan Mẫn Mẫn luôn có cảm giác cuộc sống của mình từ thời khắc này, đã hoàn toàn đảo lộn...
Trước giờ cô học không giỏi, đối với chuyện quản lý công ty hoàn toàn không có chút hứng thú và kinh nghiệm nào thế mà ba cô lại muốn ném củ khoai bỏng này cho cô, đây có khác gì muốn người không biết bơi lội như cô nhảy xuống biển tự sát đâu chứ?
Vừa nãy lúc ở nhà họ Quan, không phải cô không cự tuyệt lời đề nghị của ba nhưng cuối cùng, lại vì không chịu nổi những giọt nước mắt của mẹ mà thất thủ...
'...Mẫn Mẫn, ba con bên cạnh giờ trung ít gian nhiều, con trai con gái ôm hết tài sản rời đi, giờ ông chỉ còn một mình con tôi, con nhẫn tâm trơ mắt nhìn tâm huyết của nhà họ Quan trôi sông đổ biển sao?'
'...Mẫn Mẫn, làm người phải có lương tâm. Năm đó con đào hôn trốn ra nước ngoài, ba con có từng trách con một câu nào không? Mỗi tháng ông đều gửi tiền vào tài khoản của cô, chỉ sợ con ở bên ngoài chịu khổ...' Tuy rằng những chuyện này đều là bà làm nhưng nói thế nào thì tiền cũng là của ông, nói như vậy cũng không có gì sai.
Bằng không, nếu Mẫn Mẫn chết sống không chịu tiếp nhận công ty thì phiền phức to. Tuy rằng trong lòng bà cũng không hiểu vì sao ông lại quyết định như vậy, sức khỏe của ông tuy kém nhưng con gái họ làm sao có khả năng tiếp nhận đống đổ nát kia, tại sao ông lại nhất quyết chỉ định con làm quyền tổng giám đốc làm gì chứ?

Bà không hiểu, ông lại không muốn nói nhiều nên bà chỉ đành phối hợp với ông cầu xin con gái.
Mẫn Mẫn là bà sinh, tính cách của con thế nào bà rõ hơn ai hết cho nên...
Cho dù con bà không muốn làm chuyện này, cuối cùng cũng chỉ đành cắn răng nhận lời.
Dù sao chồng bà cũng đã nói, trong công ty có người trợ giúp Mẫn Mẫn nên chỉ đành không trâu bắt chó đi cày vậy bằng không nhà họ Quan phá sản, nửa đời sau của họ cũng sẽ không yên ả gì.
'Vậy... con thử xem sao...' Quan Mẫn Mẫn chỉ đành nói như vậy.
Cô không thể không nhận lời mẹ bằng không, thật sự là khó qua được cửa ải lương tâm.
Chừng như đã đoán được trước là cô sẽ nhận lời, cô vừa nói dứt câu thì hai người chủ quản cao cấp trong Quan thị sớm đã nhận lệnh đến nhà họ Quan chờ sẵn lập tức đưa cô lên xe, thẳng tiến công ty.
Suốt trên đường đi, hai người chủ quản bắt đầu báo cáo với cô tình huống của công ty, lúc này Quan Mẫn Mẫn mới biết, thực ra đã mấy tháng liền lợi nhuận của Quan thị Kiến thiết chỉ là con số âm, cộng thêm anh cô Quan Dĩ Thần đã lôi kéo một số công ty con chủ chốt của Quan thị nên khoảng một tuần nay, cổ phiếu của công ty liên tục rớt giá, Quan thị Kiến thiết có sụp đổ hay không chỉ là chuyện sớm muộn...
Nói thực là càng nghe cô càng lo lắng, đầu óc một mảnh trống rỗng, tình huống nghiêm trọng như vậy kia mà...
Cuối cùng, hai người nói với cô, điều then chốt bây giờ là phải vay được tiền từ các ngân hàng lớn, đầu tiên phải giữ lại được công ty đã rồi mới tính tiếp được.
Nhưng Quan Mẫn Mẫn có ngốc đến mấy cũng biết, nếu như ngân hàng chịu bỏ tiền ra, bọn họ sẽ không cần cô làm gì...
Đang miên man suy nghĩ, một chuỗi âm thanh lảnh lót vang lên từ điện thoại cắt đứt dòng suy nghĩ của cô. Quan Mẫn Mẫn liếc nhanh số điện thoại xa lạ trên màn hình, suy nghĩ hai giây rồi ấn phím đón nghe.
'Tôi là Quan Mẫn Mẫn...'
Cô mới vừa báo danh, đầu bên kia đã truyền đến một giọng nữ chói tai, 'Quan Mẫn Mẫn, thì ra tối hôm qua là cô gọi điện thoại đến nhà họ Sầm tìm Chí Quyền thật sao? Cô muốn gì? Hành lý của cô sao lại ở chỗ của Chí Quyền?'
Cô gọi điện đến nhà họ Sầm rõ ràng là chú Vinh nghe kia mà, hơn nữa cuối cùng lại nói là nhầm số, Sầm Chí Quyền rõ ràng không muốn để người ta biết cô gọi điện thoại cho hắn, vậy cô gái này làm sao biết được?
Nhưng Quan Mẫn Mẫn lúc này không rảnh để nghĩ đến chuyện đó, nhờ câu nói của cô gái kia mà cô mới sực nhớ ra, hôm nay cô nhất định phải lấy cho được hai va li hành lý đó bằng không tiểu Quan tiên sinh nhà cô nhất định sẽ không tha cho cô.
Nghĩ đến đây, Quan Mẫn Mẫn nói thẳng, 'Xin lỗi, cô nhầm số rồi!', sau đó bất chấp phản ứng của đối phương, trực tiếp ngắt máy.
'Có thể đưa tôi đến Sầm thị trước không?' Cô nhìn hai vị chủ quản cao cấp hỏi.
Nếu như lấy danh nghĩa bàn công sự đi gặp anh ta rồi thuận tiện lấy hành lý, cái cớ này chắc cũng không tệ đúng không?
Nhưng trong suy nghĩ của hai vị chủ quản thì lại là, Quan tiểu thư thực ra cũng đâu có ngốc như người ta nói, còn biết đi tìm Sầm thị bàn chuyện đầu tư.
Nếu như Sầm tổng tài nể tình "người cũ" mà chuyện này bàn thành công, công ty chắc chắn sẽ được cứu.
Vì thế, xe không chút do dự lập tức quay đầu chạy đến trụ sở của tập đoàn thương nghiệp Sầm thị.

''''''''''''''''''''

Nhà họ Sầm có một vị trí gần như không ai lay chuyển nổi trong giới thương nghiệp Singapore, có được như vậy đều là do tổ tiên mười mấy đời của họ Sầm khổ tâm kinh doanh mà nên, mà nay, người chấp chưởng của gia tộc – Sầm lão thái gia năm nay đã gần tám mươi càng khiến cho người người nể phục. Năm đó tuy rằng nhà họ Sầm giàu có nức tiếng nhưng tình thân rạn nứt, Sầm lão thái gia bằng vào thủ đoạn cứng rắn và quyết tâm hơn người của mình thống nhất lại cả gia tộc họ Sầm. Những năm gần đây, dưới sự quản trị của ông, không ai dám xem thường địa vị của nhà họ Sầm trên thương trường, hơn nữa, quan hệ của ông với giới chính khách cũng cực kỳ thâm hậu, mối quan hệ nhiều đến mức khó tin.
Sầm lão thái gia đời này có thể nói là con đàn cháu đống, ba đứa con trai, tám đứa cháu trai, sáu đứa cháu gái.
Mà trong số những đứa cháu của ông đó, Sầm Chí Quyền tuổi lớn nhất, theo cá tính truyền thống của Sầm lão thái gia, một cách đương nhiên, hắn trở thành người thừa kế đích truyền của gia tộc họ Sầm.
Nhưng sáu năm trước, khi Sầm Dung Cần lúc đó chỉ mới 22 tuổi, vừa lấy được bằng thạc sĩ từ đại học Haward trở về, tự tay khai phá một "tập đoàn Dương Bách" chuyên về khai thác địa ốc, mấy năm gần đây giúp cho Sầm thị kiếm được một khoản lợi nhuận khổng lồ, đẩy Sầm thị lên một tầm cao mới, công lao của Sầm Dung Cần quả thực không nhỏ.
Nhất là mấy năm qua năm tập đoàn đa quốc gia hợp tác khai thác một dự án xây dựng thị trấn mới ở Moscow càng khiến cho thái độ của Sầm lão thái gia đối với Sầm Dung Cần khác xưa, coi trọng hơn nhiều khiến cho người ngoài bắt đầu bàn tán xôn xao, không ngừng suy đoán xem rốt cuộc ai mới là người được giao quyền thừa kế gia nghiệp họ Sầm.
Năng lực của Sầm Dung Cần không thể xem thường nhưng Sầm Chí Quyền đương nhiên càng không thể xem thường.
Những năm nay, Sầm Chí Quyền ở nước ngoài vận hành ngân hàng đầu tư Anh Hoa cũng cực kỳ thành công, phạm vi kinh doanh đã vượt ra khỏi châu Á, dần tiến quân vào Âu Mỹ, thành tích cũng khiến người ta chắc lưỡi.
Những năm qua, hai anh em bề ngoài mỗi người phụ trách một lĩnh vực riêng nhưng bên trong thì luôn trong trạng thái ganh đua, nhiều lúc trở về trụ sở chính họp, tình huống đó càng thêm rõ ràng nhưng lại không có ai có ý ngăn chặn loại tình huống này phát sinh.
Hai tháng trước, qua một cuộc biến động lớn trong giới tài chính thế giới, ngân hàng đầu tư Anh Hoa cùng tập đoàn tài chính Phạm thị ở Anh và tập đoàn Shelton ở Mỹ liên hợp với nhau thành lập BCF, một tập đoàn thương nghiệp mới càng hùng mạnh hơn, do Bách Thiếu Khuynh, người thừa kế của tập đoàn Shelton đảm nhiệm chức vụ CEO của tập đoàn mới.
Còn Sầm Chí Quyền, sau khi sáp nhập Anh Hoa vào BCF thì quay về tiếp nhận chức vụ CEO của tập đoàn Sầm thị, chuyện tiếp nhận này mang hàm ý rất rõ ràng khiến cho người trước giờ vị thế không kém là Sầm Dung Cần ngoại trừ than thầm một tiếng ra thì càng nhiều là không cam lòng. Sầm lão thái gia quả nhiên thiên vị!
Năng lực của Sầm Dung Cần ai nấy đều nhìn thấy, chẳng lẽ chỉ bởi vì người kia là cháu đích tôn nên hắn không có cơ hội? Đương nhiên, năng lực của Sầm Chí Quyền cũng không ai dám xem thường, đối với chuyện hắn quay về tổng bộ của Sầm thị cũng là chuyện mọi người sớm đã dự liệu được nhưng điều ai nấy không ngờ là, Sầm Chí Quyền vừa quay về thì ba hắn đã thoái nhượng chức vụ CEO cho con trai, động tác này cũng không khỏi quá nhanh rồi!
Nhưng lão thái gia căn bản là không để tâm đến ý kiến của người ngoài, cho dù người khác cảm thấy bất bình thay cho Sầm Dung Cần thì cũng chỉ cười không giải thích. Mà bản thân người trong cuộc là Sầm Dung Cần thì lại không bày tỏ thái độ thì người ngoài có ý kiến thì cũng vô dụng.
Người ngoài ai nấy đều nghĩ không ra, trước đây Sầm Dung Cần luôn cùng Sầm Chí Quyền tranh đấu kịch liệt tại sao đột nhiên lại buông tay, nếu theo lẽ thường, một khi Sầm Chí Quyền ngồi vững vị trí người cầm quyền của Sầm thị, muốn lung lay cũng không phải chuyện dễ dàng.
Đương nhiên, Sầm Dung Cần vẫn còn một hy vọng, đó chính là liên hôn.
Sầm Chí Quyền – người cháu trưởng của họ Sầm năm nay đã 33 tuổi nhưng hắn và những người anh em khác đều chưa có ai kết hôn, nếu như Sầm Dung Cần có bản lĩnh kiếm được một người vợ gia thế tương đương, có hỗ trợ cho sự nghiệp của mình, muốn giành lại vị trí người cầm quyền cũng không phải không có khả năng.
Mười một giờ bốn mươi phút, Quan Mẫn Mẫn đứng trước tòa cao ốc khí thế bức người của Sầm thị thương nghiệp, trong tay là phần tài liệu tài vụ mà vừa nãy hai vị chủ quản cao cấp vừa đưa cho mình, thần kinh căng như dây đàn.
Vì không để hai người chủ quản biết cô đến đây thực ra là để cùng hắn bàn chuyện riêng, Quan Mẫn Mẫn để họ quay về công ty trước.
Trước đây họ vẫn không mấy yên tâm để cô đi gặp Sầm tổng một mình bởi vì cô hoàn toàn chưa tiếp xúc qua nghiệp vụ của công ty, thậm chí ngay cả công ty của nhà cô cũng chẳng đến được mấy lần, như vậy làm sao có thể đi bàn chuyện làm ăn với khách, nhất là với dạng đại boss như Sầm Chí Quyền? Nhưng khi nghe Quan Mẫn Mẫn nói: "Chúng tôi biết nhau rất rõ, rõ đến nỗi suýt nữa thì kết hôn, tôi như thế nào, anh ta rõ ràng nhất.' thì rốt cuộc họ không còn gì để nói.
Có lúc, quan hệ giữa người với người rất vi diệu, không cần phải tài giỏi thế nào cũng có thể làm được chuyện mà người khác không làm được.
Đương nhiên, câu này là Quan Mẫn Mẫn nói dối, cô với Sầm Chí Quyền hoàn toàn không quen, nếu không muốn nói là cô cực kỳ sợ anh ta, nhưng không nói dối thì họ sẽ không đồng ý cho cô vào một mình, như vậy cô làm sao đòi lại được hành lý?
Thực ra, hôm nay cô lấy hết dũng khí đến gặp Sầm Chí Quyền, cũng là vì muốn nói một tiếng xin lỗi, bất kể anh ta có để ý hay không, có còn tức giận hay không, dù sao sự thực là, măm đó bởi vì chưa chín chắn mà cô đã gây ra chuyện làm anh ta hết sức mất mặt.
'Quan Mẫn Mẫn, sợ cái gì? Cũng không phải lần đầu gặp anh ta!' Cô tự cổ vũ bản thân như vậy, vừa cất bước định tiến vào thì cánh cửa kiếng trong suốt cảm ứng tự động mở ra, bước ra là một người cô đã quá quen thuộc, người anh cùng cha khác mẹ với cô.

Tuy rằng ở cùng dưới một mái nhà mười mấy năm nhưng Quan Mẫn Mẫn và Quan Dĩ Thần thực ra chỉ là những người xa lạ quen mặt nhau mà thôi, trong ấn tượng của cô, họ nói chuyện với nhau tuyệt đối không vượt qua hai mươi câu, hơn nữa, thường là dưới những tình huống bất đắc dĩ, mỗi lần gặp, cô sẽ khiếp sợ gọi một tiếng: "Anh" sau đó Quan Dĩ Thần đơn giản đáp lại một tiếng: "Ừ", thế thôi.  

Trong hai mươi mấy năm cuộc đời mình, Quan Mẫn Mẫn sợ nhất là hai người, một người là Quan Dĩ Thần, người kia, dĩ nhiên là Sầm Chí Quyền.

Quan Mẫn Mẫn sợ Quan Dĩ Thần là bởi vì cô cảm thấy hắn luôn không xem mình là em gái, cô cũng không dám lấy lòng hắn, hơn nữa hắn là người cực kỳ ít nói, lúc không nói chuyện, chỉ cần một ánh mắt hay vẻ mặt âm trầm của mình là đủ khiến người khác đông lạnh.
Còn về chuyện tại sao cô lại sợ Sầm Chí Quyền...
Nói đi thì cũng nói lại, Sầm Chí Quyền và Quan Dĩ Thần là có rất nhiều điểm tương đồng, cùng là trưởng tôn của một đại gia tộc, vị thế đều rất cao, rất ưu tú, cũng rất ít nói, đều khiến cô không dám nhìn nhiều một lần.
Nhưng đó chỉ là một lý do, lý do quan trọng hơn là...
'Đến tìm Chí Quyền?'
Quan Dĩ Thần lặng lẽ quan sát cô "em gái" đang vội rụt chân về, rõ ràng là muốn kéo xa khoảng cách với mình kia, âm trầm hỏi.
'Dạ.' Quan Mẫn Mẫn không ngờ là Quan Dĩ Thần lại chủ động nói chuyện với mình, hơn nữa còn nói một câu dài như vậy, cô quả thực có chút giật mình, hơn nữa hoàn toàn không nghĩ ra vì sao anh ta lại ở đây, tại sao phải rời nhà đi, tại sao lại cùng ba tranh đấu đến cục diện này?
Cô chỉ có thể ngây ngốc đứng đó, trả lời một tiếng rồi không nói gì thêm nữa.
Rõ ràng là Quan Dĩ Thần cũng không muốn lãng phí thời gian với cô "em gái" này, hắn nhếch môi, cũng không hỏi xem cô đến làm gì, chỉ thu hồi tầm mắt, nhấc chân rời đi.
Chỉ là, xe vừa mới rời khỏi Sầm thị thì Quan Dĩ Thần đã lấy điện thoại ra ấn gọi...
'Ba tôi hình như đã xem Quan Mẫn Mẫn là nước cờ cuối.'
'Gì?' Đối phương rõ ràng là có chút ngạc nhiên.
'Quan Mẫn Mẫn hiện đang ở dưới sảnh công ty cậu. Nếu như cậu muốn, rất nhanh là có thể nhìn thấy.'
Nói xong câu đó, Quan Dĩ Thần ngắt điện thoại, nhấn mạnh chân ga, xe lập tức vọt đi như làn khói.
Quan Mẫn Mẫn nhìn theo xe của Quan Dĩ Thần cho đến khi nó hoàn toàn biến mất mới rầu rĩ cúi đầu, chuyện của mình còn lo chưa xong, làm gì có tinh lực đi quản chuyện của anh ta chứ?
Cô vừa quay đầu định đi vào trong thì mới phát hiện bên cạnh mình từ lúc nào đã có thêm một người đàn ông mặc tây trang màu đen.
'Quan tiểu thư phải không?' Anh ta hỏi, giọng nhã nhặn mà lịch thiệp.
'Phải.' Quan Mẫn Mẫn nghi hoặc gật đầu.
'Tôi là Khải Văn, là trợ lý đặc biệt của tổng tài đương nhiệm của tập đoàn Sầm thị.' Khải Văn vừa nói vừa dẫn đường cho cô tiến vào gian đại sảnh khí thế phi phàm của tòa cao ốc Sầm thị, 'Xin đi theo tôi.'
'Tôi...tôi...' Cô còn chưa nói rõ ý định đến đây của mình, cũng không có gọi điện thoại trước cho Sầm Chí Quyền, anh ta làm sao biết cô đến tìm mình chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net