5 - Bâng Khuâng Nhắc Lại Chuyện Xưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'Tổng tài có lời mời.' Khải Văn không nói nhiều lời, trực tiếp đi đến chiếc thang máy cuối cùng, chiếc thang máy chuyên dụng có thể đi thẳng lên tầng lầu nơi đặt văn phòng tổng tài, 'Xin mời.'
Quan Mẫn Mẫn có chút khiếp sợ đi theo Khải Văn vào thang máy, còn chưa kịp nói gì thì thang máy đã nhanh chóng bay lên khiến cô sợ đến nỗi gần như quên mất nỗi sợ hãi khi sắp phải đối mặt với Sầm Chí Quyền.
Trước tiên bàn chuyện riêng đã, nếu như thuận lợi thì lại bàn chuyện công, sau phút sợ hãi, Quan Mẫn Mẫn cố gắng bình tĩnh sắp xếp mọi chuyện trong đầu.
'Xin mời bên này.' Ra khỏi thang máy, Khải Văn dẫn đường cho cô đi đến văn phòng làm việc của Sầm Chí Quyền, 'Tổng tài đang đợi ở trong, mời vào.'
'Anh không vào cùng sao?' Quan Mẫn Mẫn có chút khẩn trương, vô thức níu chặt lấy túi xách trong tay hỏi.
'Tổng tài không có nói cần tôi vào cùng để bàn công sự.' Khải Văn nhã nhặn đáp rồi lui xuống.
Quan Mẫn Mẫn nhìn cánh cửa gỗ sẫm màu đang khép chặt, tay nâng lên hạ xuống mấy lần mới có can đảm gõ lên.
'Quan tiểu thư, mời vào.' Bên tai truyền đến giọng nói quen thuộc mà xa lạ của Sầm Chí Quyền, là truyền từ một chiếc bộ đàm nhỏ xíu gắn ở gần cửa. Quan Mẫn Mẫn không tự chủ được luống cuống nhấc chân bước vào một không gian rất riêng của anh ta.
Trời ạ, văn phòng này lớn thật! Hơn nữa đều dùng thủy tinh công nghiệp làm vách ngăn, chỉ cần bước vào quét mắt nhìn lập tức có thể hiểu ngay bố cục bên trong, khu làm việc, quầy bar, phòng tập gym, bể bơi trong nhà, khu luyện golf trong nhà thậm chí có cả một vườn treo ở ngoài ban công, nơi trồng thật nhiều các loại hoa cỏ đặc sắc đang đua nhau khoe sắc...
Quan Mẫn Mẫn ngạc nhiên đến ngây người, nếu như không phải đích thân chứng kiến, cô thật sự không dám tim có người lại thiết kế phòng làm việc không khác gì một căn penhouse cao cấp thế này.
Cô không biết có phải tất cả các vị tổng tài đều có sở thích như vậy không nhưng, một người đàn ông giống như Sầm Chí Quyền vậy...
'Muốn tham quan phòng làm việc của tôi?' Chiếc ghế xoay ở sau bàn làm việc bằng gỗ cẩm lai màu đỏ thẫm cực lớn bất thình lình xoay lại khiến cho Quan Mẫn Mẫn giật nảy mình, tập tư liệu trên tay suýt nữa thì rơi xuống đất.
'Sầm...Sầm đại ca...' Quan Mẫn Mẫn ngượng ngùng lên tiếng, cô thật ngốc, thế nào lại không nhìn thấy một người sống sờ sờ ngồi ở đó chứ? Thật là...
'Ngồi đi.' Sầm Chí Quyền đứng dậy, chỉ tay về phía bộ sofa lớn bằng da thật ở một góc phòng sau đó đi thẳng về phía quầy bar.
Quan Mẫn Mẫn bối rối ngồi xuống, mắt mở to nhìn theo bóng lưng cao lớn của người đàn ông đang đứng ở máy pha cà phê, cô vốn tưởng rằng anh ta sẽ gọi thư ký mang cà phê vào, không ngờ là đại boss còn đích thân đi pha cà phê cho cô nữa chứ, thật khiến cho trái tim nhỏ của cô chịu không nổi.
'Chỗ tôi chỉ có cà phê.' Hắn đặt ly cà phê xuống trước mặt cô sau đó ngồi xuống sofa đối diện.
'Cám ơn.' Quan Mẫn Mẫn nhỏ giọng nói, từng đợt hương thơm nức mũi của cà phê chui vào mũi, cô cẩn thận nhấp một ngụm nhỏ, hương vị tốt cực kỳ khiến cô không kìm lòng được uống thêm mấy hớp.
Sầm Chí Quyền nhìn vẻ thỏa mãn của cô gái trước mặt, biểu tình trên mặt không chút thay đổi nhưng đáy mắt lóe lên một ý cười nhàn nhạt, 'Ngon không?'
'Ngon lắm, là anh tự pha sao?' Quan Mẫn Mẫn khẽ liếm môi, ngẩng đầu lên nhìn hắn, đôi mắt trong trẻo đối lập với đôi mắt thâm thúy sâu không thấy đáy của người đàn ông sau đó rất không tự tại dời đi, không dám nhìn lâu.
Mà bộ dạng của cô như vậy không nghi ngờ gì đã chọc giận Sầm Chí Quyền, đôi môi với những đường nét rõ ràng hơi nhếch lên, giọng trở nên lạnh hơn, 'Em đến tìm tôi có việc gì?'
Thực ra không cần hỏi hắn cũng đoán được, chắc chắn không có gì khác ngoài việc lấy lại hai va li hành lý với lại chuyện tìm nguồn đầu tư cho Quan thị.
Quan Thiệu Hiên giao công ty cho Quan Mẫn Mẫn là muốn dò xét xem liệu có phải hắn bắt tay với Quan Dĩ Thần đối phó ông tay hay không mà thôi.
Nhưng ông vốn không biết là, nếu như hắn thật sự muốn đối phó với nhà họ Quan, căn bản sẽ không đợi đến hôm nay. Nhưng Quan Dĩ Thần muốn đối phó ba mình chuyện này không liên quan đến hắn, cũng không ảnh hưởng đến những dự án mà hắn với Quan Dĩ Thần hợp tác.
Vẻ lãnh đạm của hắn khiến Quan Mẫn Mẫn vốn tâm trạng bất an vừa mới hòa hoãn đôi chút lúc này lại bắt đầu thắc thỏm trở lại, cô càng không dám nhìn thẳng hắn, ly cà phê trên tay cũng được đặt trở lại bàn một cách hết sức dè dặt, 'Em...hôm qua ngồi xe của anh... hành lý...'
Vẻ sợ hãi của cô lần nữa chọc giận Sầm Chí Quyền, 'Hôm qua tôi có việc gấp nên quên mất. Để tôi cho người đem trả lại. Còn chuyện gì nữa không?'
Ý đuổi khách đã rất rõ ràng, Quan Mẫn Mẫn không phải không nghe ra, vì vậy không dám nhắc tới công sự nữa, vội vàng đứng lên, 'Không có chuyện gì. Em đợi ở đại sảnh được rồi, không làm phiền anh làm việc.' Nói rồi cô thuận tay cầm phần văn kiện đặt ở bên người lên, không dám nhìn người đàn ông đối diện một lần nào, vội vội vàng vàng xoay người rời đi.
Người đàn ông âm tình bất định thế này thật sự quá đáng sợ, cô sớm rời đi một chút vẫn tốt hơn.
Còn về công sự, tạm thời đừng nhắc đến vậy.

Sầm Chí Quyền ngồi nguyên tại chỗ không ngăn cô lại, trầm mặc nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh của cô gái mãi đến khi nó khuất dần trong tầm mắt mới bực bội đứng dậy, nhìn ly cà phê vẫn còn già nửa thì lửa giận càng thêm vượng, hắt tay một cái, chất lỏng màu nâu sẫm rất nhanh loang lổ khắp bàn.
Quay trở lại bàn làm việc, hắn nhấc điện thoại lên gọi về nhà, bảo chú Vinh phái người đưa hành lý đến công ty sau đó lại bảo Khải Văn cho người vào dọn dẹp trong phòng, cuối cùng, lửa giận vẫn còn chưa tắt, hắn dứt khoát đi đến phòng luyện golf đánh vài đường coi như là phát tiết.
Đối với người đối với việc, hắn trước giờ đều luôn bình tĩnh giải quyết nhưng chỉ cần đối tượng là Quan Mẫn Mẫn thì hắn luôn có cảm giác rất vô lực, cho dù giận đến điên người cũng không biết phải làm sao.
Từ văn phòng tổng tài đi như trốn ra ngoài, Quan Mẫn Mẫn đi thang máy xuống đại sảnh, ngồi ở sofa dành cho khách, nhấm nháp ly cà phê mà cô tiếp tân mang tới trong khi chờ đợi hành lý của mình.
Tuy rằng cà phê của cô tiếp tân khác biệt quá nhiều so với ly cà phê vừa nãy ở văn phòng tổng tài nhưng cô thực sự không có dũng khí tiếp tục ngồi trong gian phòng áp suất thấp đó để chậm rãi thưởng thức.
Chuyện hành lý đã giải quyết rồi nhưng còn chuyện công ty, cô chắc là phải đến tìm anh ta lần nữa thôi.
Phiền thật! Tại sao ba lại đem nhiệm vụ nặng nề như vậy giao cho cô chứ?
Chẳng lẽ, ngoại trừ Sầm thị thì không còn công ty hay ngân hàng nào chịu cho Quan thị vay hay sao chứ?
Trong đầu vừa miên man suy nghĩ vừa lơ đễnh mở điện thoại ra xem, lập tức có mấy tin nhắn nhảy vào, một trong số đó là của tiểu Quan tiên sinh nhà cô, nói Sầm Tĩnh Di đưa mình đi sở thú, tối mới về nhà.
Còn lại mấy tin, đều là từ một số điện thoại lạ, nội dung không khác nhau là mấy...
'Quan Mẫn Mẫn, cô với Chí Quyền rốt cuộc là có chuyện gì?'
'Quan Mẫn Mẫn, tôi là Hứa Yên, tôi ra lệnh cho cô, lập tức mở điện thoại lên gọi lại cho tôi.'
'Quan Mẫn Mẫn, mở điện thoại lên cho tôi!'
Quan Mẫn Mẫn nhìn mấy tin nhắn kia hồi lâu mới sực nghĩ ra, chẳng lẽ Hứa Yên chính là cô bạn gái mà mọi người đang đồn đãi của Sầm Chí Quyền?
Chẳng trách hôm qua ở trên xe giọng nói mà cô nghe được kia có chút quen tai, thì ra là Hứa Yên.
Nhưng sao cô ta lại có số điện thoại của cô? Hơn nữa còn một mực truy vấn chuyện giữa cô với Sầm đại ca?
Quan Mẫn Mẫn không thèm để ý đến Hứa Yên, vừa định xóa những tin nhắn kia thì nơi thang máy truyền đến một tràng tiếng huyên náo.
Lúc này đang là giờ nghỉ trưa, Sầm thị có nhà ăn riêng dành cho nhân viên ở tầng tám nhưng cũng có không ít người thích ăn ở ngoài, động tĩnh ở thang máy chính là từ tốp năm tốp ba những nhân viên đang định ra ngoài ăn lúc này lại tự động dạt ra nhường một lối đi.
Là đại nhân vật nào xuất hiện vậy?
Suy nghĩ này mới nhảy vào đầu thì nhân vật lớn kia đã sải bước đi ra, theo sau còn một đoàn nhân viên tùy tùng.
Là Sầm Chí Quyền!
Có một vài người là như vậy, chỉ cần đứng lên, ngay cả một câu cũng không cần nói nhưng sự uy nghiêm và khí thế trời sinh đã hiển lộ không cách nào che dấu nổi, Sầm Chí Quyền chính là một người như vậy.
Người đàn ông thành thục, phong độ, khí vũ hiên ngang, chỉ một cử động nhỏ cũng đủ thu hút ánh mắt của người khác, vóc dáng cao lớn thận chí không cần bất kỳ động tác nào cũng đủ khiến người ta tự dưng sinh lòng tín phục.
Lúc cô ngẩng đầu lên nhìn, hắn vừa khéo cũng ngoái nhìn sang, ánh mắt sắc bén bắn thẳng về phía cô lúc này đang ngồi cách khoảng chừng mười mét.
Quan Mẫn Mẫn vô thức nuốt nuốt nước bọt, cắn môi, lặng lẽ dời đi tầm mắt, đợi đến khi cô ngẩng lên lần nữa, người đàn ông sớm đã đi xa.

''''''''''''''''''''

Cuối cùng cũng thuận lợi lấy được hành lý về nhà, Quan Cảnh Duệ vẫn chưa về.
Quan Mẫn Mẫn vừa mới thu dọn hành lý xong thì ba cô đã gọi điện thoại đến hỏi thăm chuyện hôm nay cô đến Sầm thị.
Còn có thể có chuyện gì chứ? Cô với Sầm Chí Quyền căn bản là nói với nhau chưa được năm câu.
Nhưng nếu như cô dám trả lời ba mình như vậy, nhất định sẽ bị ăn một trận mắng vì vậy chỉ đành tìm cách qua loa, 'Ba, đúng là có gặp Sầm đại ca nhưng anh ấy nói không rảnh bàn công sự với con.'
Không biết những câu nói dối vớ vẩn này có thể gạt được ba cô hay không nữa?
'Vậy con có hẹn với nó bao giờ gặp lại hay không?' Ba không mắng cô nhưng lại ném một câu hỏi khó khác cho cô.
Trời, ba ơi, con chạy còn không kịp, nào dám cùng anh ta hẹn gặp chứ?
Quan Mẫn Mẫn im bặt.
'Mẫn Mẫn à, giờ ba chỉ có thể dựa vào con. Con phải cố gắng một chút, đừng làm nhà họ Quan chúng ta mất mặt. Con vừa mới tiếp nhận công việc ở công ty, có rất nhiều chuyện con không biết ba cũng hiểu. Ngày mai con chính thức đến công ty làm, ba sẽ nhờ giám đốc Cao chỉ bảo con nhiều hơn. Nhưng con nhớ đấy, ngày mai đến công ty, chuyện đầu tiên chính là liên lạc với Sầm Chí Quyền hẹn lại thời gian gặp mặt, càng nhanh càng tốt.'
Nếu không nhanh lên, nhà họ Quan sắp chống đỡ không nổi rồi...
Ba đã thấp giọng nài nỉ như vậy rồi, nếu cô không nhận lời, mẹ nhất định sẽ không tha cho cô...
'Con biết rồi...' Cô rầu rĩ nói, 'Ba...'
Quan Mẫn Mẫn nhớ tới hôm nay gặp được Quan Dĩ Thần ngay cửa của Sầm thị, đang phân vân không biết có nên nói với ba một tiếng hay không?
'Gì vậy?' Quan Thiệu Hiên trả lời con gái.
Suy nghĩ một chút, cuối cùng Quan Mẫn Mẫn vẫn theo sự thực mà nói, 'Hôm nay con gặp được anh hai, ở Sầm thị...'
'Dĩ Thần đến Sầm thị?' Quan Thiệu Hiên có chút ngạc nhiên.
'Dạ. Ba với anh hai tại sao lại...'
'Mẫn Mẫn, chuyện giữa ba với anh hai con không cần hỏi nhiều. Ba mệt rồi, vậy đi.' Nói rồi ba cô trực tiếp ngắt máy.
Quan Mẫn Mẫn ngơ ngẩn nhìn điện thoại vừa bị ngắt, nghĩ tới chuyện sẽ phải gặp lại Sầm Chí Quyền để bàn công sự, trong lòng phiền chán đến cực điểm.

...........

Buổi tối, Sầm Tĩnh Di đưa tiểu Quan tiên sinh trở lại, không quên kèm theo một bữa tối cực kỳ hấp dẫn.
Quan Mẫn Mẫn vừa ăn vừa trò chuyện với Sầm Tĩnh Di, nói về cuộc sống mấy năm qua của hai mẹ con ở Melbourne, nói về những phiền não mà cô gặp phải trong chuyến trở lại Melbourne này, nói về chuyện cô không dám đi gặp Sầm Chí Quyền...
'Đương nhiên là mình không có ý xem thường bạn...' Sầm Tĩnh Di chống tay lên cằm cười cười, 'Nhưng mình cảm thấy, bạn thực sự không thích hợp kinh doanh.'
'Mình đương nhiên biết.' Quan Mẫn Mẫn cắn đũa trừng mắt nhìn cô.
'Người quý ở chỗ tự biết lượng sức. Nhưng nếu như nhà họ Quan giờ chỉ còn mình bạn, vậy cũng không còn cách nào. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, bạn sợ anh hai cái gì? Hình như anh ấy đâu có bắt nạt gì bạn đâu?'
Nhắc tới Sầm Chí Quyền, Quan Mẫn Mẫn vô thức cúi đầu xuống, đôi đũa trên tay chọc chọc hộp đồ ăn, 'Mình cũng không biết sợ cái gì nữa, dù sao chính là sợ.'
'Sợ anh hai như vậy, năm đó sao bạn lại dám trèo lên giường của ảnh? Là bạn chủ động hay anh hai?' Sầm Tĩnh Di tò mò nhất chính là điểm này.
Cô cực kỳ tiếc hận trong phái đoàn "bắt gian" năm đó thiếu phần của mình.
'Sầm Tĩnh Di...' Quan Mẫn Mẫn quát một tiếng, 'Không cho phép nhắc chuyện này trước mặt mình, trước mặt con mình.' Theo phản xạ bảng năng quay đầu tìm con trai, cũng may thằng bé đang ở trong phòng chơi với chú chó bảo bối của mình.
'Năm đó mình uống say, cũng không biết xảy ra chuyện gì, bạn hỏi mình mình hỏi ai bây giờ?' Cô rầu rĩ thấp giọng đáp.
'Vậy hai người sao lại cùng uống say?' Sầm Tĩnh Di ghé người sát vào người cô, trên mặt không giấu được sự tò mò.
'Mình không vui, anh ta dẫn mình đi uống rượu.'
Đó là chuyện khiến cô hối hận nhất trong đời, lần đầu tiên của một cô gái cứ như vậy bị cô hồ đồ đánh mất.

'Anh hai đưa bạn đi uống rượu?' Sầm Tĩnh Di ngạc nhiên kêu lên một tiếng, 'Vậy có phải bạn bị anh ấy chuốc say không?'
Rất khả nghi nha!
'Là bản thân mình uống say.' Quan Mẫn Mẫn lườm bạn.
Tối hôm đó, bởi vì Sầm Chí Tề đào hôn, cô không muốn quay về nhà họ Quan để bị mọi người cười nhạo, một mình đi lang thang trên đường thật lâu thì bị Sầm Chí Quyền bắt gặp, anh ta dẫn cô đi quán bar, nói ngẫu nhiên uống một hai ly cũng có thể giải sầu.
Đó cũng là lần đầu tiên sau bao nhiêu năm biết Sầm Chí Quyền cô lên xe của anh ta, cũng là lần đầu tiên tiếp xúc riêng với anh ta.
Tối hôm đó, sau khi đến quán bar, Sầm Chí Quyền gọi cho cô một ly rượu trái cây.
Hai người cũng không nói nhiều với nhau, chỉ lo uống thức uống của riêng mình. Cô nhớ lúc đó mình cảm thấy rượu trái cây này càng uống càng thấy ngon, gọi thêm một ly lại một ly, cuối cùng, đã lâng lâng say cô còn cầm cả ly rượu mạnh của anh ta mà nốc...
Sau đó nữa, cô say đến không biết trời đấy, vốn ngày thường cực kỳ sợ anh ta, lúc đó lại mượn hơi men nói rất nhiều, đương nhiên, lúc ban đầu chỉ là mắng Sầm Chí Tề là tên khốn kiếp, sau đó cụ thể thế nào cô chỉ nhớ mang máng...
Sau đó nữa, hình như là cô chủ động dán lên người anh ta...
Sau sau đó nữa, hình như cô say dữ hơn, nói với anh ta, 'Anh à, anh có muốn chơi trò tình một đêm với tôi không? Cái loại tối thân mật sáng hôm sau lại là người xa lạ ấy...'
Cuối cùng, cô tỉnh lại trên giường trong phòng của anh ta, sau đó được người ta cầu hôn, tỏ ý muốn chịu trách nhiệm.
Chuyện xưa nhớ lại vẫn thấy cảm khái vô cùng! Quan Mẫn Mẫn thở dài một tiếng. Từ đó về sau cô cũng không dám dính vào một giọt rượu nào.
'Có phải hối hận đã đào hôn không? Bằng không bây giờ bạn đã là đại thiếu phu nhân của nhà họ Sầm, căn bản là không cần vì chuyện công ty sắp phá sản mà rầu rĩ như vậy.' Sầm Tĩnh Di trêu cô.
Quan Mẫn Mẫn lườm bạn một cái, 'Bạn cảm thấy bằng thân phận của mình gả cho anh hai bạn, vào nhà họ Sầm rồi có thể sống yên ổn sao?'
'Anh hai mình không ngại, bạn ngại cái gì? Có anh trai mình chống lưng, trong nhà tuyệt đối không ai dám bắt nạt bạn.' Sầm Tĩnh Di bĩu môi, 'Nói bạn ngốc, đúng là ngốc thật!'
'Nói mình ngốc, bạn thông minh lắm sao?' Quan Mẫn Mẫn lườm cô, 'Đường đường tiểu thư của nhà họ Sầm không làm đi ra ngoài vất vả làm tiếp viên hàng không? Đáng tự hào lắm sao? Anh chàng kia có vì chuyện bạn vì anh ta từ bỏ thân phận hiển hách mà cưới bạn không?'
'Quan Mẫn Mẫn, mấy năm không gặp, miệng lưỡi lợi hại hơn rồi há, còn biết chọc vào chỗ đau của người khác nữa?' Sầm Tĩnh Di hung hăng nhào tới bóp cổ cô.
'Là bạn chọc vào chỗ đau của mình trước.' Quan Mẫn Mẫn gạt tay cô ra, 'Thả tay ra, đau!'
Sầm Tĩnh Di thả tay ra ngồi trở về chỗ của mình, 'Chuyện công ty bạn định làm thế nào? Có cần Chí Tề quay về giúp bạn không? Cứ coi như anh ấy nợ bạn vậy.'
Hừm, người anh này của cô mấy năm nay ở ngoài phiêu diêu tự tại lâu quá rồi, cũng nên quay về rồi.
'Anh ta có thể giúp được gì chứ? Chuyện quản lý công ty Chí Tề vốn không có hứng thú.' Sầm Chí Tề lớn hơn cô bốn tuổi nhưng trong mắt cô, Sầm thiếu gia nói không chừng còn ấu trĩ hơn cả cô.
'Bảo anh ấy về làm vú em.' Lần trước đào hôn, giờ cũng không phải bạn trai bạn gái chính thức, nếu không bảo Sầm Chí Tề cưới Mẫn Mẫn cũng được, dù sao con cũng đã lớn thế này rồi.
Bất kể ba ruột của tiểu Quan tiên sinh là ai, dù sao thì cũng là người nhà họ Sầm, không chạy đi đâu được.
Lời của Sầm Tĩnh Di khiến Quan Mẫn Mẫn rốt cuộc nhớ tới chuyện phải cho Quan Cảnh Duệ đi học, bằng không sau này cô sẽ không có thời gian suốt ngày trông chừng thằng bé.
'Tĩnh Di, mấy ngày nay bạn có rảnh không?'
'Làm gì?'
'Giúp mình tìm một trường học, mình cho tiểu Quan tiên sinh đi học.'
Hả? Sầm Tĩnh Di bật cười, 'Thằng bé chịu sao? Hôm nay nó rất kiêu ngạo nói với mình IQ của nó hơn 160, là cấp thiên tài, nếu thằng bé chịu, cấp tiểu học nó không cần hai năm là học xong thôi.'
'Mình muốn thằng bé có tuổi thơ bình thường.' Quan Mẫn Mẫn đương nhiên biết con mình là thiên tài nhưng cô không muốn con nhảy lớp, cứ coi đi học như đi chơi cũng được.
'Mình còn một tuần nghỉ phép, chuyện này để mình lo cho.' Sầm Tĩnh Di nhún vai, 'Mẫn Mẫn, bạn thật sự không định để đứa cháu này của mình nhận tổ quy tông sao?'
'Haizz...đừng có phiền mình mà. Mình còn rất nhiều chuyện phải lo.' Quan Mẫn Mẫn đứng dậy dọn bàn, không thèm để ý đến Sầm Tĩnh Di nữa.
Con trai của cô họ Quan, muốn nhận tổ quy tông thì cũng là nhận ba cô mới phải.
Giờ không phải là lúc nghĩ đến chuyện đó, nghĩ chuyện làm sao hẹn gặp Sầm Chí Quyền ngày mai không chừng thiết thực hơn.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net