Quay về Bắc La, cung yến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đông thúc mừng như điên, "Lời này của Thái tử là thật sao."

"Ai rảnh rỗi không có việc gì buổi tối chạy đi lừa ngươi?" Viêm Hạo Thiên trợn trắng mắt, ném ra một tấm lệnh bài, "Đây là lệnh bài của Đông cung, cầm đi khố phòng, muốn cái gì thì lấy cái đó."

Đông Nhạc Quận Vương cười lớn nói lời cảm tạ, "Bổn vương lúc này đa tạ Viêm Võ Đế."

Viêm Hạo Thiên bĩu môi, một chút cũng không thèm tính toán, ngược lại nhìn về phía Bạch Vũ, "Ngươi trước kia có từng biết lão nhân nhà ta hay không? Hắn keo kiệt đến vắt cổ chày ra nước như vậy, thế nhưng chủ động cho ngươi mượn đồ, còn giúp ngươi nói chuyện trước mặt Vô Trần Cung chủ."

Bạch Vũ sửng sốt, "Không biết, ta hôm nay là lần đầu tiên gặp Viêm Võ Đế."

"Phải không?" Viêm Hạo Thiên hồ nghi sờ sờ cằm, "Vậy sư phụ ngươi có biết lão nhân nhà ta không?"

Bạch Vũ chớp chớp mắt, ai cũng nói Viêm Hạo Thiên tính tình cổ quái, làm việc toàn phải xem tâm tình, nàng sao lại cảm thấy hắn là một người thẳng tính, hỏi này nọ đều nói thẳng ra.

Kỳ thật nàng cũng cảm thấy có chút kỳ quái, lúc Viêm Võ Đế nghe được nàng nói thẳng ra tên Bạch Tử Quỳnh mới đột nhiên vì nàng nói chuyện, thần sắc rõ ràng khắc chế kích động, giống như thật sự cùng sư phụ của nàng có liên quan.

Nhưng nàng từ nhỏ đi theo bên cạnh sư phụ, chưa từng nghe sư phụ nhắc qua chuyện gì liên quan đến Viêm Võ Đế.

"Ta cũng không rõ ràng lắm." Bạch Vũ ăn ngay nói thật.

"Ngươi không phải do sư phụ ngươi nuôi lớn sao, chuyện của sư phụ ngươi mà ngươi cũng không rõ ràng?" vẻ mặt Viêm Hạo Thiên hoài nghi.

Lông mày Bạch Vũ khẽ nhíu, "Sư phụ chỉ nuôi ta mười sáu năm, những chuyện trước khi bà nhận ta ta cũng không rõ ràng. Nếu ngươi thật sự muốn biết, vì sao không trực tiếp đi hỏi Phụ vương ngươi?"

Viêm Hạo Thiên ngoài cười nhưng trong không cười giật giật khóe miệng, hắn không hỏi sao? Chính là hỏi không ra nên hắn mới đến tìm Bạch Vũ, hiện tại xem ra Bạch Vũ cái gì cũng không biết. Nếu hỏi không ra, hắn cũng lười quản, dù sao hắn chỉ là tò mò mà thôi.

"Ngươi quả thực không mang theo khăn che mặt thì có vẻ tốt hơn." Viêm Hạo Thiên ngắm nhìn Bạch Vũ, đưa đồ vật này nọ sau đó rời đi.Nhạc Kỳ Nhân hướng về bóng lưng Viêm Hạo Thiên làm mặt quỷ, "Thấy ai xinh đẹp liền trêu chọc, quả nhiên đúng là hoa hoa công tử."

Bạch Vũ buồn cười, mím miệng cười trộm.

Đông thúc rất nhanh đi đến khố phòng lấy Ngưng Huyết Thanh Diệp, Bạch Vũ sắp xếp lại dược liệu, rất nhanh đã phối xong dược, đưa một phần cho Đông thúc đi hầm thành thang dược (nấu dược), một phần khác nàng muốn suốt đêm pha chế thuốc mỡ.

Lấy Hoàn Hồn Thảo ngàn năm làm dược liệu chính cũng không dễ hầm chế, Bạch Vũ vẫn cứ làm việc đến nửa đêm mới xong, có chút buồn ngủ ngáp một cái, mơ mơ màng màng xoa xoa mắt.

Một đôi bàn tay to lớn ấm áp bỗng nhiên phủ lên hông của nàng, tim Bạch Vũ tim nhất thời đập hụt một nhịp, ngay sau đó liền cảm thấy một hơi thở quen thuộc, hơi thở nam tử lành lạnh tràn ngập quanh quẩn ở bên cạnh nàng.

Nàng dựa vào trong một lồng ngực ấm áp, sau lưng nàng hơi hơi nóng lên.

Bạch Vũ quay đầu, bất ngờ chạm vào con ngươi thâm thúy như hố sâu không đáy, không tự chủ được hãm sâu vào.

"Nhìn đến ngây người?" Dạ Quân Mạc khẽ cười một tiếng, thanh âm tràn ngập từ tính nhìn Bạch Vũ đang nóng lên trong lòng.

Bạch Vũ phục hồi tinh thần lại, bĩu môi, "Đây không phải là Mạc Điện cao cao tại thượng của Vô Trần Cung sao? Khuya khoắt lại chạy đến phòng của nữ tử, là muốn làm gì nha?"

Mày kiếm của Dạ Quân Mạc nâng lên, "Tức giận?"

"Ta nào dám tức giận với Mạc Điện?" Bạch Vũ giật ra cách tay Dạ Quân Mạc đang ôm bên hông nàng.

Quả nhiên là tức giận, Dạ Quân Mạc ôm chặt nàng không buông, thấp giọng nói bên tai nàng: "Ta giúp sư phụ nàng giải trừ khế ước."

"Thật sự?" Ánh mắt Bạch Vũ nhất thời sáng lên, bực mình vừa rồi lập tức ném đi đến chân trời nào rồi.

"Ừ" Dạ Quân Mạc thản nhiên lên tiếng, chống lại ánh mắt trong suốt của Bạch Vũ, trong lòng có chút buồn bực.

Bạch Vũ nhìn thấy hắn cũng không có vui mừng phấn khởi như vậy, đương nhiên ở trong lòng Bạch Vũ địa vị của Bạch Tử Quỳnh còn cao hơn so với hắn. Tuy rằng biết Bạch Tử Quỳnh là ân nhân nuôi nấng Bạch Vũ lớn lên, ở trong lòng Bạch Vũ xem bà như mẫu thân, nhưng hắn vẫn nhịn không được mà phát ghen.

Vạn năm trước, hắn chính là người quan trọng nhất của Bạch Vũ, ai cũng không bằng hắn.

"Ta và ngươi cùng đi Bắc La. Ta cũng đợi không được muốn gặp sư phụ, nửa năm không thấy, cũng không biết bà ấy thế nào......" Nhắc tới Bạch Tử Quỳnh, trong lòng Bạch Vũ tràn đầy hưng phấn cùng lo lắng, tựa vào người Dạ Quân Mạc, nói liên miên rất nhiều chuyện.

Đôi môi mỏng của Dạ Quân Mạc tà tứ gợi lên, kiên nhẫn nghe Bạch Vũ không hề đề phòng nói ra những điều trong lòng, cảm giác ngón tay mảnh khảnh của Bạch Vũ vẽ trước ngực hắn không biết làm sao lại có cảm giác muốn nhốt nàng lại, nơi mềm mại nhất trong lòng nhẹ nhàng khuấy động.

Tiểu Vũ của hắn kết bằng hữu vĩnh viễn đều là tín nhiệm, quan tâm cùng không hề có tâm cơ như vậy, mặc kệ luân hồi bao nhiêu kiếp, tính tình của nàng cũng vẫn không thay đổi. Tấm lòng đơn thuần như vậy, tâm tư thiện lương như vậy, kết quả vạn năm trước lại bị những người đó vô tình chà đạp, phá hủy sạch sẽ.

"Đúng rồi, chúng ta khi nào thì đi?" Bạch Vũ đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi hắn.

"Bất cứ lúc nào cũng có thể đi."

"Vậy thì không cần phải gấp, đợi hai ngày nữa rồi đi, ta còn phải giúp Sa Hoằng chữa thương, thương thế của hắn vẫn còn chưa ổn định." Bạch Vũ cầm lấy thuốc mỡ vừa mới làm xong, đi đến bên cạnh Sa Hoằng, cởi y phục cùng băng vải của hắn ra, chuẩn bị giúp hắn bôi thuốc.

Sắc mặt Dạ Quân Mạc nhất thời chuyển đen, đoạt lấy thuốc mỡ trên tay Bạch Vũ, "Nàng đã làm việc cả một đêm, nghỉ ngơi trước đi."

"Ta không mệt, thương thế của Sa Hoằng cũng không thể chờ." Bằng không nàng cũng không cần suốt đêm làm thuốc mỡ.

"Để người khác làm." Đêm quân mạc tiện tay quăng thuốc mỡ ra, Ám Ưng nháy mắt xuất hiện ở trong phòng, tiếp được thuốc mỡ, lưu loát giúp Sa Hoằng bôi thuốc.Bạch Vũ còn muốn dặn dò vài câu, lại bị Dạ Quân Mạc trực tiếp kéo ra khỏi phòng, "Đi nghỉ ngơi."

"Đi đâu nghỉ ngơi? Phòng của ta ở bên kia...... A ——" Bạch Vũ còn chưa nói xong đã bị Dạ Quân Mạc đột nhiên ôm vào trong ngực.

"Ngoan ——" tiếng nói trầm thấp của Dạ Quân Mạc tràn ngập mị hoặc, trong giọng nói có một chút cưng chiều sủng nịnh không rõ, đảo mắt đã đưa nàng đến một tòa tẩm cung trang nghiêm đẹp đẽ quý giá, so với Thiên điện nàng ở tạm không biết xa hoa hơn bao nhiêu lần.

Giường gỗ Lim thêu tơ vàng rộng lớn, đủ cho bốn người ngủ, xúc cảm mềm mại thoải mái, nằm lên trên khiến cho cả thể xác và tinh thần cảm thấy một cảm giác khoan khoái dễ chịu. Dạ Quân Mạc nhẹ nhàng đặt Bạch Vũ lên giường, thân hình cao ngất ép xuống, nằm ở bên cạnh nàng.

Trái tim Bạch Vũ đập mãnh liệt, không tự chủ được dịch về phía cạnh giường, "Kỳ thật...... Ta về phòng mình ngủ cũng được."

Dạ Quân Mạc hoàn toàn không quan tâm đến đề nghị của Bạch Vũ, bất động thanh sắc nhìn Bạch Vũ lặng lẽ xê dịch, lúc Bạch Vũ sắp rớt xuống giường, đột nhiên cánh tay dài duỗi ra, tiện tay kéo Bạch Vũ quay lại trong ngực mình.

"Ngươi......" trái tim Bạch Vũ cơ hồ muốn nhảy ra khỏi cổ họng, theo bản năng đẩy hắn cách ra, hai tay đụng đến lồng ngực rắn chắc của hắn, một loại cảm giác khác thường truyền khắp toàn thân nàng.

Ngẩng đầu, không ngờ lại nhìn thấy Dạ Quân Mạc nhắm mắt lại, lẳng lặng ôm chặt nàng, giống như đang ngủ bình thường.

Bạch Vũ nhìn vẻ mặt trầm tĩnh khi ngủ cua hắn, nghe thấy hô hấp đều đều của hắn, một loại cảm giác an tâm nảy lên trong lòng, thản nhiên, ấm áp, giống như mưa phùn dễ chịu, từng chút nhỏ giọt vào nội tâm, làm cho cả người nàng trầm tĩnh lại.

Nàng buông lỏng tinh thần, một cảm giác mỏi mệt liền cuồn cuộn đánh úp lại, mơ mơ màng màng làm tổ trong lòng Dạ Quân Mạc.

Bạch Vũ kỳ thật đã sớm mệt mỏi, liên tục hai ngày cùng cấp bậc Triệu hoán sư chân chính tỷ thí, sau lại vội vàng giúp Sa Hoằng hầm chế thuốc mỡ, thậm chí còn dùng máu của chính mình, mất máu quá nhiều.

Dạ Quân Mạc mở to mắt, cẩn thận cầm tay Bạch Vũ, vuốt vuốt miệng vết thương mới cắt trên cổ tay nàng, đáy mắt chợt lóe lên đau lòng rồi biến mất.

Hắn cùng Bạch Vũ ngủ thẳng tới khi mặt trời lên cao, Bạch Vũ mới tỉnh lại.

Trở lại Thiên điện, thương thế trên người Sa Hoằng đã khép lại, tứ chi bắt đầu khôi phục, người cũng tỉnh táo lại, Đông Nhạc Quận Vương quyết định lập tức mang Sa Hoằng trở về Đông Nhạc.

Bạch Vũ đưa cho Sa Hoằng thuốc mỡ đã được hầm chế, lại đưa cho Đông thúc một bộ dược, không theo chân bọn họ cùng nhau quay về Đông Nhạc.

Đông Nhạc Quận Vương cũng biết Bạch Vũ muốn đi Bắc La đón sư phụ của nàng, dặn dò nàng vài câu mới để cho nàng đi. Dù sao có lời hứa của Vô Trần Cung, Bắc La có lẽ sẽ không gây khó dễ quá mức với Bạch Vũ. Nhưng hắn thật không ngờ, Bạch Vũ lần này đi Bắc La quả thật gặp phải như vậy chuyện.

Bạch Vũ ngồi trên chiếc xa giá xa hoa (xe ngựa được kéo bằng Triệu hoán thú) mà Vô Trần Cung cố ý an bài cho Dạ Quân Mạc, cõi lòng đầy chờ mong đi tới Bắc La.

Bắc La Quận Vương cùng Bắc Thần Phong nghe nói Vô Trần Cung đã phái người đến đây nhanh như vậy, đều âm thầm lấy làm kinh hãi. Mới có vài ngày, lo lắng không yên đến như vậy sao?

"Hiện tại phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ thật sự phải nghe theo mệnh lệnh của Vô Trần Cung, thả Bạch Tử Quỳnh?" Bắc La Quận Vương gấp giống như kiến bò trên chảo nóng, ở trong đại điện đi qua đi lại, "Thời khắc mấu chốt như vậy, Bách Lý Uy còn không quan tâm, không hỏi tới, hắn chỉ lo cho nữ nhi phế vật của hắn, quả thực là tên khốn!"

"Phụ vương đừng nóng vội, chúng ta còn có biện pháp." Bắc Thần Phong an ủi.

"Còn có biện pháp gì? Đã không còn kịp rồi."

"Bây giờ chỉ có thể tính toán kéo dài, chỉ cần có thể kéo dài ba ngày, sẽ không còn vấn đề." ánh mắt Bắc Thần Phong che dấu, chợt xẹt qua một đạo hàn quang.Bắc la Quận Vương thở dài, "Cũng chỉ có thể như thế. Đi, theo ta đi nhìn xem, người Vô Trần Cung phái tới là vị trưởng lão nào."

Xa giá của Dạ Quân Mạc vừa mới đến cửa Vương thành, Bắc La Quận Vương liền mang theo vài nhi tử cùng cả triều văn võ tự mình tiến lên nghênh đón. Xa xa nhìn lại, xa giá to lớn, được tám con Triệu hoán thú uy mãnh kéo, cho dù là Thương trưởng lão cũng chưa từng phô trương lớn như vậy.

"Là Mạc Điện." Bắc Thần Phong phiền muộn nhìn thấy Ám Ưng phụ trách đánh xe ngựa, yên lặng nắm chặt tay.

Sắc mặt Bắc La Quận Vương trắng nhợt, "Mạc Điện vậy mà đích thân tới! Vô Trần Cung quả thật coi trọng tặng cho Bạch Vũ cái hứa hẹn kia?"

Sau khi trải qua Triệu hoán đại hội, uy danh của Mạc Điện đã không thua gì Vô Trần Cung chủ, Lục quốc vẫn tìm hiểu không ra nửa phần tin tức của Mạc Điện, bối cảnh thần bí của hắn làm lòng người kinh sợ.

Vô Trần Cung phái người thần bí cường đại như thế đến xử lý khế ước của Bạch Tử Quỳnh với Bắc La, Bắc La Quận Vương cảm giác như bị người ở trước mặt đánh cho một gậy, cả người đều có chút mông lung.

Chờ hắn phục hồi tinh thần lại, xa giá của Dạ Quân Mạc đã vững vàng đứng ở cửa thành, Ám Ưng cung kính đứng giữ ở bên cạnh xe ngựa.

"Không nghĩ tới là Mạc Điện đại giá quang lâm, bổn vương thật sự là bội phần cảm thấy vinh hạnh." Bắc La Quận Vương nhanh chóng trưng ra vẻ mặt tươi cười mang theo Bắc Thần Phong tiến lên.

Bên trong xe trầm mặc một lúc, thanh âm lạnh như băng của Dạ Quân Mạc truyền ra, "Quận Vương là tính để cho ta tự đi vào thành?"

Bắc La Quận Vương kinh hồn bạt vía, cuống quít tránh đường, "Đương nhiên không phải, bổn vương cố ý tới đón xa giá của Mạc Điện, Mạc Điện cứ tự nhiên."

Ám Ưng lại một lần nữa đánh xa giá, nghênh ngang đi qua người Bắc La Quận Vương cùng Bắc Thần Phong, xuyên qua văn võ đại thần hai bên, lập tức hướng về cung điện Bắc La, Dạ Quân Mạc và Bạch Vũ đừng nói là xuống xe ngựa, ngay cả mặt cũng không lộ ra.

Bắc Thần phong liều mạng ẩn nhẫn tức giận, đầu ngón tay bấm chặt lòng bàn tay ứa ra vết máu, "Phụ vương, hắn cũng quá cuồng vọng."

Mặt Bắc La Quận Vương âm nghiêm, "Thực lực của hắn cường đại, lại có Vô Trần Cung đứng phía sau, có bừa bãi tùy tiện đi nữa, chúng ta còn có thể làm gì được bây giờ?"

"Thực lực cường đại? Hừ! Còn có thể so với được với thực lực của cả một quốc gia chúng ta sao?" Bắc Thần Phong cười lạnh.

"Thần Phong!" Bắc La Quận Vương bực mình nhíu mày. Bắc Thần Phong vẫy vẫy tay, "Phụ vương yên tâm, con sẽ không làm càn. Con biết đây là thời cơ tốt để mượn sức hắn, con sẽ cố gắng chiêu đãi hắn thật tốt, kéo dài thời gian."

Bắc La Quận Vương vui mừng gật đầu, "Con có thể nghĩ như vậy là được rồi."

Đến cửa hoàng cung, Dạ Quân Mạc đi xuống xe ngựa. Con ngươi tối đen lạnh lùng, lạnh nhạt nhìn hoàng cung nguy nga trước mắt, trên khuôn mặt tuấn mỹ tôn quý không có một tia biểu tình, khí thế cường đại làm cho người chung quanh đều cảm thấy một cỗ áp lực, cả người đều cảm thấy lạnh buốt.

"Mạc Điện, ta đã chuẩn bị tốt Cung yến cho ngươi đón gió tẩy trần, đêm nay chúng ta cần phải không say không về." Bắc La Quận Vương vẫn duy trì phong độ vương giả như trước, một bộ cùng Dạ Quân Mạc là lão bằng hữu.

Dạ Quân Mạc đạm mạc hỏi, "Bạch Tử Quỳnh có tới không?"

Tươi cười của Bắc La Quận Vương có chút cứng ngắc, hắn biết Dạ Quân Mạc là vì sao mà tới, nhưng hắn không nghĩ tới Dạ Quân Mạc lại nhắc tới Bạch Tử Quỳnh với hắn nhanh như vậy.

" Từ sau khi Bạch Vũ cô nương rời khỏi Quốc sư đại nhân luôn ở trong Bắc La thư các, đóng cửa không ra, nghiên cứu y thuật, không muốn tham dự Cung yến gì, hôm nay chỉ sợ cũng sẽ không xuất hiện." Bắc Thần Phong hồi đáp.

"Thật không?" Dạ Quân Mạc thản nhiên liếc nhìn Bắc Thần Phong, trong mắt không có chút cảm xúc nào.Bắc Thần Phong có loại cảm giác nháy mắt bị nhìn thấu, trong lòng sợ hãi.

Bắc La Quận Vương nhanh chóng nói tiếp, "Đúng vậy, Quốc sư trầm mê y thuật, ngay cả Bổn vương cũng rất khó nhìn thấy bà ấy. Như vậy đi, chờ sau khi Cung yến xong, Bổn vương tự mình cùng ngươi đi Thư các."

Dạ Quân Mạc không nói nữa, xoay người trở lại bên cạnh xe ngựa, dắt một bàn tay nhỏ bé trắng noãn thanh tú từ trong xe ngựa ra, nhẹ nhàng vén mành lên, một nữ tử tuyệt sắc khuynh quốc khuynh thành được hắn nâng từ trong xe ra.

Đám văn võ đại thần chưa từng thấy qua hình dạng của Bạch Vũ ngay cả nháy mắt cũng quên mất, tầm mắt không hề chớp chăm chú nhìn vào trên người Bạch Vũ, giống như linh hồn đã bị Bạch Vũ mang đi, thật lâu vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh.

"Bạch Vũ! Ngươi làm sao có thể đến? Hay là đi cùng Mạc Điện!" Bắc Thần Phong giật mình thốt ra.

Bạch Vũ nhìn hắn một cái, căn bản mặc kệ không thèm đáp lại, đi theo Dạ Quân Mạc vào Hoàng cung.

Bắc La Quận Vương biết người của Vô Trần Cung sớm hay muộn cũng sẽ đến, sớm đã chuẩn bị tốt, lúc biết là Mạc Điện đến thì cố ý đề cao quy cách Cung yến, toàn bộ Cung yến thập phần long trọng, ca múa ồn ào náo động, ăn uống linh đình, có vẻ thập phần có thành ý.

Bạch Vũ ngồi ở bên cạnh Dạ Quân Mạc, đối với ca múa nửa điểm cũng không có hứng thú, nhưng khi nhìn thấy điểm tâm tinh xảo phía trước, con sâu tham ăn trong bụng lại nảy lên.

Thức ăn ở trong cung yến của Bắc La đều là do ngự trù tỉ mỉ chế tác, Bạch Vũ ở Bắc La sinh sống mười mấy năm cho tới bây giờ vẫn chưa từng nếm qua, nàng hưng trí bừng bừng thử tất cả đồ ăn ở phía trước một lần, kết quả có chút thất vọng.

Nghe mùi rất thơm, nhưng ăn vào miệng cũng không được như vậy, nấu không ngon hơn so với nàng.

Dạ Quân Mạc nhìn thấy Bạch Vũ ăn một miếng rau nhạt nhẽo, giống như ăn phải cỏ khô, lật tay lấy ra một bầu rượu ngọc màu xanh, rót một ly cho Bạch Vũ.

Rượu trong bầu là chất lỏng màu mận chín giống như thủy tinh trong suốt màu tím, vừa đổ ra liền tản ra hương thơm trái cây cực kỳ mê người, nhanh chóng tràn ngập toàn bộ đại điện.

Ánh mắt Bạch Vũ tỏa sáng, "Thơm quá, đây là cái gì?"

"Nếm thử đi." Dạ Quân Mạc đưa ly rượu cho Bạch Vũ.

Bạch Vũ nhấp một ngụm, một mùi vị thơm ngát mà nàng chư bao giờ thử qua nở rộ trong miệng, giống như nước của trăm quả trái cây kích thích vị giác nàng, khiến nàng có được dư vị vô tận, kìm lòng không được lại uống một ngụm.

Ly rượu rất nhỏ, Bạch Vũ hớp vài cái đã uống sạch ly rượu, nhịn không được lại rót một chén.

"Thích?" Dạ Quân Mạc hỏi.

Đầu Bạch Vũ gật gật giống như gà con mổ thóc.

"Không thể uống nhiều." Dạ Quân Mạc lại vung tay lên cầm đi bầu rượu.

"Ai? Vì sao?" Bạch Vũ lập tức nâng tay gạt lại, lần đầu tiên nàng được nếm thử tư vị tốt như vậy, hai ly sao mà đủ.

Dạ Quân Mạc nhìn bộ dạng tha thiết mong chờ nhìn chằm chằm bầu rượu của Bạch Vũ, trong mắt tràn đầy cưng chìu sủng nịnh, cầm lại thu bầu rượu vào không gian linh khí.

Bạch Vũ chụp vào khoảng không, trực tiếp ngã vào trong lòng Dạ Quân Mạc, nàng ôm cái mũi bị ngã đau, căm tức trừng mắt nhìn Dạ Quân Mạc, "Ngươi cố ý?"

Dạ Quân Mạc buồn cười nâng khóe miệng, nắm vòng eo Bạch Vũ, "Đây là Linh Tửu, uống nhiều quá lãng phí."

Bạch Vũ đành phải buồn bực từ bỏ, dựa vào trên người Dạ Quân Mạc ăn cái gì đó.

Động tác của hai người bị Bắc Thần Phong ở đối diện nhìn thấy nhất thanh nhị sở (thấy rõ ràng), nhìn Bạch Vũ tuyệt không kháng cự dựa vào trong lòng Dạ Quân Mạc, trong mắt như muốn phun ra lửa.

Hối hận trong lòng giống như dao găm đâm từng nhát vào trên người hắn, nếu lúc trước hắn không ở cùng Bách Lý Vân Diễm, không thiết kế hãm hại Bạch Vũ, không đưa Bạch Vũ sung quân đến Đông Nhạc, Bạch Vũ đã sớm là thê tử của hắn.Cũng may bây giờ vẫn còn kịp, hắn vứt bỏ Bạch Vũ chỉ là do bị Bách Lý Vân Diễm mê hoặc, nay Bách Lý Vân Diễm đã bị phế, Bạch Vũ mới xứng đáng là nữ nhân của hắn, hắn có thể định ra hôn ước một lần nữa với Bạch Vũ, có thể trực tiếp cưới Bạch Vũ.

Lúc này đây hắn sẽ không buông tay!

Hắn bỗng nhiên đứng lên, đi đến trước mặt Bạch Vũ, "Bạch Vũ, ta có việc muốn nói với nàng."

Bạch Vũ lạnh nhạt liếc nhìn hắn, "Có việc gì cứ nói."

Bắc Thần Phong bất động thanh sắc, "Nói ở đây không tốt, là chuyện có liên quan tới Quốc sư. Bà ấy có một phong thư muốn ta giao cho nàng."

"Thư?!" Bạch Vũ cảm thấy kỳ lạ, nàng đã đi vào Bắc La, có lời gì sư phụ có thể gặp nàng rồi nói, vì sao còn muốn viết thư?

Nàng có chút hoài nghi đi theo Bắc Thần Phong, Dạ Quân Mạc nhìn bóng lưng Bắc Thần Phong, trong mắt xẹt qua mũi nhọn lạnh lùng.

Hai người đi đến gần Ngự hoa viên, Bạch Vũ vươn tay về phía Bắc Thần Phong, "Lấy thư ra đây."

Bắc Thần Phong lại cầm lấy tay Bạch Vũ, "Bạch Vũ, ta rất nhớ nàng."

Bạch Vũ: "......"

"Nàng biết không? Trong tâm của ta vẫn còn có nàng. Lúc trước Bách Lý Vân Diễm hãm hại nàng trộm bí tịch, ta không hiểu rõ tình hình, ta chưa từng có ý nghĩ muốn từ hôn, trở về bên cạnh ta được không?" Bắc Thần Phong nói xong lời hối hận không kịp, thâm tình chân thành nhìn Bạch Vũ, tình yêu trong mắt vô cùng chân thật.

Nếu như là cô nương khác, bảo đảm sẽ bị hắn mê hoặc đến đầu óc choáng váng, bắt đầu dao động, bắt đầu tin tưởng hắn.

Đáng tiếc Bạch Vũ nhìn hắn diễn trò chỉ cảm thấy phiền, lạnh lùng nhìn tay hắn, "Nếu không buông ra ta liền chặt bỏ."

"Bạch Vũ, nàng thật sự hận ta như vậy sao?" Bắc Thần Phong lộ ra một tia cười khổ, "Cũng đúng, ta khiến cho nàng bị tổn thương sâu như vậy, nàng hận ta là đúng. Nhưng Bạch Vũ, nàng không thể bởi vì muốn trả thù ta mà dính lên người Mạc Điện. Mạc Điện là loại người nào? Hắn là thủ lĩnh Vô Trần Cung, hắn muốn nữ nhân nào mà không có? Hắn sẽ không thật tình đối đãi với nàng."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net