Chương Ba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyến tàu đêm đã dần lăn bánh. Yên vị trong toa hành khách, tôi không ngừng nghĩ về những tháng ngày tươi đẹp ở quê hương.

Đó là những buổi chiều cùng lũ bạn đi nghịch nước ở sông, đi nhặt củi khô từ rừng về nhà và tiết mục mà cả bọn thích nhất: một trong số chúng sẽ lấy một tấm vải trắng lớn trùm lên đầu cho kín, còn hai đứa hai bên sẽ làm nhiệm vụ nhấp nhô đầu chúng lên làm thành bàn tay. Những đứa không có nhiệm vụ sẽ thi nhau lấy bút tô vẽ lên tấm vải đó sao cho nó thật ghê rợn.

Lúc đó, tôi đảm đương nhiệm vụ chính là vẽ ma vì tôi vẽ đẹp nhất trong cả bọn. Tôi lấy một cục than từ trong bếp, hí hoáy một hồi và cho ra một tác phẩm "kinh người".

Và rồi cả bọn chạy ùa vào rừng, hù dọa những du khách đến tham quan và cả những bác tiều đi đốn củi nữa.

Chao ôi!

Nhìn thấy bọn họ hoảng sợ mà chúng tôi chỉ biết cười ầm lên.

Và kết cục của trò đùa nghịch ngợm này là gì?

Tất nhiên là bác tiều sẽ "tốt bụng" thông báo lại trò đùa này cho bố mẹ từng đứa một và chúng tôi đều sẽ bị mắng hoặc ăn đòn.

Tôi cười khi nghĩ về những chuyện xưa kia đó.

Bây giờ, khi tất cả chúng tôi đã lớn, những câu chuyện kia chỉ còn được nghe kể lại bởi bố mẹ chúng tôi, và chúng tôi chỉ biết cười trừ.

Trong số chúng tôi chỉ có tôi là đi London lập nghiệp, còn lại bọn họ sẽ đi đến những vùng đất mới, có người thì lặng lẽ chấp nhận cuộc sống yên ổn ở quê nhà và làm nông. Elisa học khá nhất trong cả bọn nhưng không hiểu vì sao cô ấy lại không muốn đi đâu hết mà chỉ ở nhà giúp mẹ cô ấy chăn nuôi gia súc.

Khi đời sống ở quê đã khá hơn, đã có đường nhựa và những ngôi nhà khang trang mọc lên, cuộc sống nơi đó vẫn mang theo một không khí ảm đạm. Người làm nông thì sẽ vẫn làm nông, người đốn củi thì vẫn đi đốn củi.

Và Elisa, giờ đây cô cũng được coi là một bà chủ vì đã quản lý được một nông trại và hằng năm cô ấy nhập lên thành phố rất nhiều hàng hóa nông sản.

Không hiểu tại sao tôi lại có cảm giác bồn chồn.

Nơi đó là quê hương của tôi nhưng tôi lại không có cảm giác háo hức gì cả, ngược lại lòng tôi lại có chút buồn buồn.

Có lẽ là do không khí ảm đạm kia.

Nghĩ về bố mẹ, những người vẫn luôn mong mỏi con trai duy nhất trở về, tôi có hơi xót xa. Lúc tiễn tôi ra sân ga để đi London, mẹ tôi đã khóc rất nhiều còn bố tôi chẳng biết làm gì ngoài việc nắm lấy bờ vai của mẹ tôi mà giữ thật chặt.

Màn đêm buông xuống càng làm cho không khí tịch mịch hơn. Người cùng toa với tôi đã ngủ, tôi đang suy nghĩ có nên chợp mắt một lúc hay không thì lại chợt nhớ đến Flora.

Giờ này chắc cô ấy đang ôm con ngủ trong căn phòng ngủ ấm áp. Tôi lại nhớ đến hai bức tranh đang được phủ khăn trắng tại phòng của tôi. Bức tranh ấy cho tới nay vẫn chưa hoàn thành được vì tôi không thể vẽ được khuôn mặt.

Đã là 11 giờ đêm. Tôi vặn nhỏ đèn trong toa và bắt đầu nghỉ ngơi cho đến khi tiếng còi tàu báo hiệu tàu đã đến Bắc Yorkshire.

Tiếng còi tàu vang lên đã đánh thức những hành khách trên tàu.

Tôi dụi mắt và nhìn về phía bên ngoài, một khung cảnh quen thuộc hiện ra trước mắt tôi.

Những tán cây lấp ló trên con đường dài ngoằn nghèo như con rắn dẫn vào thị trấn. Xa xa, tôi có thể trông thấy rõ những đồi núi thoải được làm thành những nông trại cho đàn cừu và bò sữa. Bầu trời trong xanh, những tia nắng tinh nghịch nhẹ nhàng lướt qua trên khuôn mặt của tôi và những hành khách đang còn ngái ngủ.

Đi xuống nhà ga, tôi hít thở bầu không khí nhẹ nhàng xen lẫn mùi vị cỏ cây của quê nhà. Chú Wembley đã đứng chờ tôi từ cổng nhà ga và khi thấy tôi, ông nở một nụ cười vui sướng khi được đón một người con xa quê trở về nhà. Chúng tôi bắt một chiếc xe ngựa kéo và đi về phía trấn.

Dù đang là trời thu nhưng nắng ở vùng quê vẫn còn vai vãng ở một số vùng. Tôi kéo áo măng tô lên, xách một ba lô trên tay có một chút quà cho bố mẹ.

Khi đã ổn định chỗ ngồi, tôi bảo bác xà ích đưa tôi về thị trấn và trả tiền cho ông ấy. Bác xà ích gật gù đánh xe đi.

- James này, cuộc sống ở London như thế nào hả cháu?

Tôi giật mình, chú Wembley vẫn chăm chú nhìn tôi chờ câu trả lời, tôi khẽ gật gù và hỏi thăm ông và tình hình ở quê nhà.

- Thằng Sam đã cưới vợ rồi đó, vợ nó là một người ở thị trấn bên cạnh, cũng dịu dàng và hai vợ chồng nó rất yêu thương nhau, chọc ho lũ độc thân ở trấn tức sôi máu lên. À James này, cháu có bạn gái chưa?

- Dạ chưa, cháu chưa có tâm tư đó ạ, công việc của cháu nói ổn thì ổn mà nói không ổn thì cũng không ổn lắm. Cháu sợ rằng sẽ không thể chăm sóc nổi vợ con.

- Ôi những người trẻ thật là... – Wembley tặc tặc lưỡi, khẽ lắc đầu. – Elisa thì sao, cô bé đó cũng xinh xắn đáng yêu, công việc cũng ổn định nữa, bao nhiêu chằng trai hỏi cưới nó còn không được ấy chứ.

- Elisa là người thông minh và tốt bụng, rồi sẽ có người chiếm được trái tim cô ấy. – Nói xong tôi chỉ khẽ cười.

- Thôi đến nơi rồi, tạm biệt cháu, tối nay chú sẽ qua ăn mừng tiệc đón cháu về nhà, hà hà, lâu rồi chú đây chưa động đến giọt rượu nào đâu đấy.

Tôi cười và tạm biệt chú Wembley, xách hành lý và quà cáp vào nhà.

Mẹ tôi đứng sẵn ở cửa và giơ tay chào đón tôi. Tôi chào mẹ và ôm mẹ thật chặt, bố tôi cũng vậy.

Ôm xong, mẹ quay vào bếp và tiếp tục chuẩn bị bữa tối. Bố hỏi han tình hình sống và làm việc của tôi, tôi vội nói qua loa để bố yên lòng. Rồi tôi tặng bố một chiếc áo len màu nâu, một chai bia và một chút hoa quả. Xong xuôi, tôi xách hành lý lên phòng của mình.

Phòng tôi ở gác mái, tuy không được rộng lắm nhưng nó đã cùng tôi trưởng thành. Phòng gồm một chiếc giường đơn và một chiếc bàn học đã cũ nhưng vẫn được mẹ tôi lau chùi sạch sẽ. Một vài quyển sách, một cuốn sổ vẽ cũ và bảng pha màu được đặt ngay ngắn ở trên bàn.

Tôi đặt hành lý xuống giường và bắt đầu sắp xếp quần áo và đồ dùng cá nhân.

Buổi tối, sau khi tắm rửa sạch sẽ, tôi ngồi vào bàn và những người hàng xóm lúc trước đã đến để chào hỏi thăm tôi, cả vợ chồng Sam cũng đến nữa. Bàn ăn thoáng chốc đã đầy người và tôi đang là chủ tiệc của tiệc tối hôm nay.

- Cảm ơn mọi người đã đến để đón con trai tôi trở về. Hiếm khi nó trở về thăm nhà nên mọi người đối đãi với nó nhẹ nhàng chút nhé. Uống bia được không con trai? – Ông quay sang hỏi tôi, tôi gật đầu và bữa tiệc bắt đầu.

Tôi gần như bị chuốc say bởi những người bạn thời thơ ấu.

Bọn họ chẳng hỏi gì về công việc mà chỉ bận tâm đến việc tôi có bạn gái hay chưa. Khi tôi cho họ đáp án, họ thầm thở phào một hơi trong khi Sam và vợ cậu ta lại liên tục thể hiện tình yêu thắm thiết của mình. Và kết quả là sau khi ăn tối xong, Sam bị họ lần lượt đuổi đánh vì đã khiến cho bọn họ trải nghiệm cảm giác bị tổn thương tâm hồn.

Buổi tiệc nhanh chóng và ai về nhà nấy.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, tôi ra ngoài ban công hít thở một chút không khí trong lành.

Đêm dài tĩnh mịch, những con côn trùng ở khắp nơi trỗi dậy để hưởng thụ cuộc sống về đêm. Tôi tự hỏi không biết Flora đã ngủ hay chưa, thời tiết ở London hôm nay có ấm hơn không,...

Bao nhiêu băn khoăn của tôi đều xoay quanh cô ấy.

Thật không thể tin được có một ngày tôi sẽ bận lòng nhiều vì một người con gái.

Có tiếng gõ cửa, là bố tôi, ông lên đây để hút thuốc vì mẹ không chịu được khói thuốc. Thấy tôi, ông chỉ nhẹ nhàng đến bên và hỏi thăm tình hình công việc. Biết tôi đang sống tốt, ông thở phào và hút một hơi dài trên cái điếu xì gà kẹp giữa hai ngón tay.

- Con trai, nhìn con kìa, con không để ý gì đến tóc tai của mình sao, xấu chết đi được.

Tôi khẽ cười và cúi mặt xuống. Thấy tôi như vậy, ông chỉ mỉm cười và hỏi:

- Con có đang yêu ai không?

- Không ạ. – Tôi thật thà trả lời.

- Ta không muốn bắt ép con vì chuyện này nhưng ta thấy con thực sự rất cô đơn, ta nghĩ có lẽ con nên có người tâm sự cùng. – Trong một thoáng chốc, hình ảnh của Flora hiện ra trước mắt tôi.

- Con chưa bao giờ nghĩ đến việc đó, cuộc sống của con còn chưa ổn định.

- Đừng bao giờ nghĩ rằng chỉ cần con ổn định được cuộc sống rồi mới có thể yêu. Tình yêu ấy mà, từ khi con gặp được người trong lòng con, tự khắc tình yêu sẽ len lỏi vào trong tâm hồn. Và khi đó con sẽ muốn chở che cô ấy cả đời.

- Vậy sao? – Tôi như đang hỏi chính mình.

- Ta đã quen mẹ con khi ta chỉ là một anh nông dân nghèo làm thuê cho người ta. Vì gặp được mẹ con, ta mới có thể có động lực để cho bà ấy cuộc sống tốt hơn. Và ta đã làm được, vậy nên, con trai à, hãy cứ thử dũng cảm để yêu, một lần và không hối tiếc.

Tôi gật đầu, bố đặt tay lên vai tôi và ra khỏi phòng.

Tôi suy nghĩ nhiều về những lời nói đó của bố mình.

Thật sự có lẽ tôi đã yêu, và trong lòng tôi bây giờ chỉ có bóng hình cô ấy...

Trong ngày lễ Tạ ơn, mọi người đều đổ xô ra đường để ăn mừng, nhảy múa và cảm tạ Thượng đế đã cho họ một mùa màng bội thu và một cuộc sống tốt đẹp.

Elisa hẹn tôi ra ngoài gốc cây cổ thụ ở bìa rừng để thu hoạch táo cho bữa tiệc. Khi tôi đến nơi, Elisa đã dựa người vào cây, trên tay là một cái giỏ mây để đựng táo. Trông thấy tôi, cô ấy cười và chào hỏi:

- Lâu rồi cậu mới đến đây nhỉ, cây táo này đã chờ cậu rất lâu đó. Hái cho tớ vài quả đi.

Tôi cười và tìm chỗ để leo lên, những quả táo chín đầy ở trên cành. Tôi hái hai quả và ném xuống, Elisa đỡ lấy từng quả một, cứ thế, chúng tôi hái hết quả này đến quả khác cho đến khi đầy ắp giỏ.

- Mệt quá đi, cây táo này gợi nhớ cho tớ về những ngày chúng ta còn nhỏ. – Elisa nói.

- Nghe bảo cậu chưa lấy chồng?

- Đám con trai trong trấn chẳng có ai là tốt cả, mà người tốt thì lại bỏ đi biệt xứ. Nếu như có cơ hội, tớ muốn đến thủ đô một lần, ở đó cái gì cũng tốt, kể cả con người.

- Không hẳn vậy đâu, – tôi ngập ngừng rồi nói tiếp – người thủ đô luôn là những người bận rộn, ít ai có thể lạc quan và vui vẻ được như cậu đấy.

- Người ở quê thì luôn muốn trải nghiệm cảm giác thành phố, người thành phố thì lại muốn có không gian yên tĩnh ở vùng quê, cậu nói xem, tại sao lại có sự khác biệt như vậy?

Tôi im lặng không nói gì, Elisa nhìn tôi thêm lần nữa rồi đứng dậy kêu tôi cùng trở về trấn.

Ngày lễ Tạ ơn ở quê luôn là một lễ hội nhộn nhịp, sau hôm nay, người dân sẽ quay trở về với nhịp sống của mình và chuẩn bị cho một mùa vụ mới.

Trong ngày này, tôi được hỏi han và căn dặn rất nhiều điều, điều đó làm tôi vô cùng cảm động.

Ở nơi đây, tình cảm giữa người và người luôn luôn đong đầy.

Tôi tham gia bữa tiệc tại sân lớn của trưởng thôn, ăn gà tây và uống rượu vang và ca hát. Thỉnh thoảng Elisa lại khẽ liếc nhìn tôi như tìm từ tôi câu trả lời nhỏ nhất. Nhưng cô ấy đâu biết, trong tim tôi tự bào giờ đã đầy ắp hình ảnh của Flora và nụ cười của cô ấy.

Lúc tiễn tôi lên thành phố, ai ai cũng lo lắng căn dặn tôi đủ điều.

Mẹ tôi xót xa, bà chỉ biết ôm tôi vào lòng thật chặt, trao cho tôi hơi ấm của mẹ để tiếp sức tôi trên con đường đời. Bố tôi thì đút tay vào tôi, vẻ mặt ông trông không quá tự hào cũng không quá lo lắng, ông chỉ bình thản nhìn tôi. Elisa cũng đến tạm biệt và tôi lên ga tàu.

Cuộc hành trình trở về thành phố của tôi lại bắt đầu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net