CHƯƠNG 34 - 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bốp!" Trong phòng khách vang lên một tiếng tát tay thanh thúy, Noãn Noãn và Giang Thành vừa đồng loạt giơ tay lên che lấy má trái vừa đồng thanh hô khẽ một tiếng "đau quá."

Liễu Chân Nhã lắc lắc bàn tay hơi run run của mình — nhờ có linh khí tẩm bổ nên sức lực của cô người bình thường không thể nào so sánh được — lại ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông xa lạ trên mặt in bốn dấu tay màu hồng trước mặt cô, Liễu Chân Nhã nháy mắt có chút chột dạ, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy bình thường lại, dám tùy tiện ôm cô, không bị đánh mới lạ đó!

Trang Nhĩ Ngôm ôm bờ má bị đánh đến bỏng rát, ánh mắt lại hiện lên ý cười nhớ nhung: "Liễu Liễu, bạn vẫn giống với ba năm trước, không hề thay đổi chút nào." Vẫn dễ kích động như trước, vẫn luôn nhìn về phía trước mà không để ý đến phía sau.

Liễu Chân Nhã nghiêng đầu nhìn anh ta: "Anh biết tôi sao?" Sao trong trí nhớ mình lại không có người này nhỉ?

"Mình là Trang Nhĩ Ngôn." Trang Nhĩ Ngôn tươi cười trả lời, trong lúc Liễu Chân Nhã còn ngây người thì lại tiếp tục chạy đến ôm cổ cô: "Liễu Liễu, mình rất nhớ bạn."

Liễu Chân Nhã thật sự ngây người, Trang Nhĩ Ngôn sao? Đêm hôm qua mới mơ thấy cậu ấy, bây giờ người trong mơ đột nhiên xuất hiện trước mắt....

Qủa thật là giấc mơ không lành mà!

Ngồi lại sô pha một lần nữa, Trang Nhĩ Ngôn như vừa do dự lại vừa mang vẻ chờ mong nhìn về Liễu Chân Nhã: "Liễu Liễu, hơn hai năm qua bạn vẫn khỏe chứ?"

"Bạn nhìn mình bây giờ xem, hẳn là tốt hơn nhiều so với tưởng tưởng của bạn đấy!" Liễu Chân Nhã gật đầu, quay đầu nói với hai đứa nhóc đang mở to mắt nhìn với vẻ tò mò và ngạc nhiên: "Noãn Noãn, Giang Thành, trễ rồi, ngày mai còn phải đi học, lên lầu rửa mặt rồi đi ngủ đi."

Hai đứa nhóc liếc nhìn nhau một cái rồi nghiêng người lần lượt hôn lên má Liễu Chân Nhã , "Chúc mẹ ngủ ngon", lại quay qua cười ngọt ngào với Trang Nhĩ Ngôn: "Chúc chú ngủ ngon".

Chờ đến khi bóng dáng của hai đứa nhóc biến mất trên lầu, Trang Nhĩ Ngôn nhìn Liễu Chân Nhã với ánh mắt sâu xa: "Mẹ? Bọn chúng là?"

Liễu Chân Nhã ảm đạm cười: "Bọn chúng là mình nhận nuôi" . Lúc này Liễu Chân Nhã lại cảm thấy vô cùng may mắn khi Noãn Noãn và Giang Thành không giống với trẻ con bình thường, Noãn Noãn 5 tuổi nhìn như đứa trẻ 7 tuổi, còn Giang Thành 2 tuổi lại giống với đứ trẻ 5 tuổi, vì vậy ngoại trừ những người thân cận ra, thì không ai có thể ngờ được cô có thể sinh ra hai đứa con lớn đến thế.

Trầm mặc một lúc, Trang Nhĩ Ngôn ngẩng đầu lên, hai mắt ẩn chứa sự tủi thân mơ hồ: "Liễu Liễu, hai năm không gặp, bạn đã không còn thân thiết với mình nữa rồi."

"Không phải không thân, mà là chúng ta đều đã trưởng thành hơn." Liễu Chân Nhã nghiêng người nhìn về phía Trang Nhĩ Ngôn, cô vẫn còn nhớ rõ hình dạng của cậu trước khi rời đi, đầu tóc đủ màu, lộ vẻ bướng bỉnh ngang ngược, cứ như là ba mẹ thầy cô mắc nợ cậu. Hai năm không gặp, không riêng bộ dạng cao lớn đẹp trai, ngay cả khí chất cũng thay đổi nghiêng trời lệch đất, trước kia là khí chất của một thiếu niên chơi bời trác tán không biết trời cao đất dày,hiện giờ lại là sự trầm ổn sâu sắc như tầng lớp tinh anh của xã hội, thỉnh thoảng từ sâu trong đôi mắt hiện lên một chút sắc bén tàn nhẫn của loài lang sói. Cậu trai chỉ hơn cô nửa tuổi này trong hai năm qua ở nước ngoài đã phải trãi qua những gì?

Trang Nhĩ Ngôn ngồi chéo chân trên sô pha, đôi mắt sâu xa khó hiểu, thậm chí Liễu Chân Nhã còn có loại ảo giác là nếu trên tay cậu ấy có thêm điếu thuốc, thì sẽ hoàn toàn giống với đại Boss hắc bang đứng đầu hai giới hắc bạch trong phim truyền hình vẫn hay diễn, còn không cũng là người cầm quyền có chức vị cao. "Liễu Liễu, lần này mình trở về là để hoàn thành giấc mộng của mình."

"Giấc mộng sao?" Liễu Chân Nhã vẫn còn chưa phát hiện sự đè nén trong lời nói của Trang Nhĩ Ngôn, vì vậy thì thào lặp lại.

"Đúng vậy, là giấc mộng của mình." Trang Nhĩ Ngôn cong môi cười, Liễu Chân Nhã đột nhiên cảm thấy nhiệt độ trong phòng như giảm đi vài độ.

Liễu Chân Nhã ngẩng đầu chăm chú nhìn Trang Nhĩ Ngôn, một cậu trai 18 tuổi vẫn chưa thật sự trở thành một người đàn ông, nhưng Trang Nhĩ Ngôn trước mặt cô lại mang theo vẻ tàn độc mà đại bộ phận đàn ông đô thị hiện đại bây giờ không có, ánh mắt cậu lóe ra ánh máu chính là minh chứng rõ ràng: "Bạn....ở Mỹ dường như sống không được tốt?"

Trang Nhĩ Ngôn hời hợt mỉm cười, cũng không hề giấu diếm Liễu Chân Nhã: "Đúng vậy, quả thật là không tốt."

Liễu Chân Nhã nhíu mày, "Có thể nói mình nghe không?" Không phải là ra nước ngoài mạ vàng (Càfé: đại khái là đi mài giũa, nhưng mang theo nghĩa là nhà giàu có tiền ra nước ngoài cho sang vậy đó.), vì sao lại sống không tốt chứ?

"Mấy tháng đầu qua đó, ăn mặc ngủ nghỉ đều có nhà trả tiền cho, mỗi ngày đều có tiền ra bar uống rượu, ngắm cảnh." Thấy bộ dạng Liễu Chân Nhã như bị nghẹn, Trang Nhĩ Ngôn cười khẽ: "Sống những ngày tháng thối nát như vậy được hơn 3 tháng, sau đó liền từ thiên đường rơi xuống địa ngục. Ba tháng sau khi qua Mỹ thì bỗng dưng thẻ của mình không rút tiền được nữa, sau đó chính là cuộc sống đói khổ lạnh lẽo, cho đến khi nhận được điện thoại của bà ngoại mình, mẹ mình tự sát, mà ba mình....Mẹ mình chết không được bao lâu, ông ta liền cưới con gái đối tác của ông ấy về, thuận tiện ngừng luôn việc chu cấp tiền cho mình. Bây giờ mình có một em trai hai tuổi, nếu mình không về nước, có lẽ tất cả những gì của mình và mẹ mình đều sẽ mọc cánh bay đi hết."

Liễu Chân Nhã im lặng, cảm thấy thật giống như trong những bộ phim truyền hình cẩu huyết lúc 8h: "Lần này bạn trở về là để phân chia tài sản với ba bạn sao?" Thật lâu sau, Liễu Chân Nhã mới cất tiếng hỏi tiếp.

"Không phải, tài sản của lão ta mình cũng chả thấy hiếm lạ gì. Trãi qua hơn 2 năm ở nước ngoài, tiền tài với mình mà nói cũng chỉ là thứ cần thiết cho cuộc sống mà thôi, mình trở về là để báo thù." Sự tàn bạo trên người Trang Nhĩ Ngôn quá lớn, phát hiện sát khí của mình dọa đến Liễu Chân Nhã nên cậu mới vội vàng điều chỉnh lại, sau đó dịu dàng nói với Liễu Chân Nhã: "Liễu Liễu, có lẽ đây là lần cuối cùng mình gặp bạn, nên mình mới kiên nhẫn ngồi đợi bạn đến 4, 5 tiếng. Thấy bạn hiện tại yên ổn mình cũng an tâm rồi, trước kia là do mình đưa ra những ý tưởng ngu ngốc, hại bạn còn nhỏ lại không được sống yên ổn ở hai nhà Liễu Dương, trước kia mình nói sẽ bên cạnh chăm sóc bạn cả đời, sợ là mình phải nuốt lời rồi...."

"Trang Nhĩ Ngôn, bạn...." tuy là Trang Nhĩ Ngôn đang cười, nhưng cả người lại hiện ra vẻ cô đơn và chua xót không thể diễn tả được, Trang Nhĩ Ngôn như vậy làm Liễu Chân Nhã cảm thấy rất khó chịu.

"Liễu Liễu, mình đã ra ngoài từ trưa, bây giờ cũng đến lúc phải về rồi." Trang Nhĩ Ngôn đứng dậy đưa lưng về phía Liễu Chân Nhã: "Hôm nay đến chỉ là để nhìn bạn một chút...Liễu Liễu, nếu có cơ hội thì bạn rời khỏi Thành phố Thiên Hải đi, Liễu Gia cũng là loại dơ bẩn thối nát, trước sau gì cũng có người tiêu diệt bọn họ mà thôi. Liễu Liễu, sau này mình sẽ không đến thăm bạn nữa, nếu lỡ trên đường có gặp nhau, bạn phải nhớ là coi như không quen biết mình....Liễu Liễu, thật xin lỗi, là mình nợ bạn....Nếu có kiếp sau, cho dù có làm trâu ngựa mình cũng sẽ bù đắp lại cho bạn. Liễu Liễu, hẹn gặp lại."

Liễu Chân Nhã hai mắt chua xót nhìn theo bóng lưng Trang Nhĩ Ngôn rời đi.

Không biết qua bao lâu, đến khi Liễu Chân Nhã bình thường lại sau sự bồn bã, lấy lại tinh thần muốn gọi Trang Nhĩ Ngôn lại thì đã phát hiện trong phòng khách đã không còn bóng dáng Trang Nhĩ Ngôn từ lâu "Không được, không được để cậu ấy rời đi như vậy, mình vẫn luôn có cảm giác là sẽ phát sinh chuyện gì đó không tốt." Liễu Chân Nhã nói xong ngay lập tức chạy ra ngoài.

Mời các bạn đón xem tập mới nhất trên Doc truyen..o.r,,g..

"Này, này, Liễu Chân Nhã, trễ thế này rồi cô đừng đi ra ngoài nữa, cậu Trang Nhĩ Ngôn kia cứ để tôi đi trông nom cho." Triển Quốc Quân đột nhiên bay đến chặn đường Liễu Chân Nhã.

Liễu Chân Nhã đầu tiên là vui vẻ, sau đó lại thấy ngượng ngùng: "Chú Triển....."

"Không sao, dù sao ta cũng đang để ý chuyện nhà cậu ta mà." Triển Quốc Quân bay về phía cửa.

"Chú Triến, chú...." Liễu Chân Nhã gọi Triển Quốc Quân, nhìn ông ấy muốn nói lại thôi. "Tại sao chú lại....."

"Tại sao không nhân cơ hội này mà đưa ra yêu cầu hoặc uy hiếp cô đúng không?" Triển Quốc Quân cười cười hỏi lại, sau đó chỉ vào bộ cảnh phục trên người rồi nghiêm túc nói với Liễu Chân Nhã: "Liễu nha đầu, cô xem kỹ nhé, thứ mà chú Triển của cô đang mặc là cảnh phục, chú đây không phải là người hay uy hiếp người khác."

Nhìn theo bóng dáng biến mất trong đêm tuyết rơi, Liễu Chân Nhã vô cùng rối rắm, chú ấy rõ ràng đã uy hiếp cô vô số lần trước đó mà.

Vì chuyện của Trang Nhĩ Ngôn nên cả đêm hôm qua Liễu Chân Nhã không thể nào ngủ ngon được, sáu giờ sáng hôm nay đã dậy rồi. Bên ngoài tuyết vẫn còn rơi rất nhiều, Liễu Chân Nhã đứng ở trước sân diễn vài động tác ngũ cầm mã mã hổ hổ trong bộ võ thuật truyền thống Trung Quốc mà võ sư dạy cho Noãn Noãn và Giang Thành (Noãn Noãn và Giang Thành mỗi khi học được một chiêu thức mới sẽ về khoe khoang với Liễu Chân Nhã, nên cô cứ mỗi lần xem qua tự nhiên cũng học lỏm được đôi chút), lại không có tinh thần luyện Tiếng Anh một chút, sau đó mơ mơ hồ hồ vào bếp làm bữa sáng.

Mời các bạn đón xem tập mới nhất trên Doc truyen..o.r,,g..

(Càfé: Nguyên văn "马马虎虎" (Mǎmǎhǔhǔ) – MÃ MÃ HỔ HỔ là thành ngữ thường được dùng khi mô tả ai đó không cẩn thận, làm việc qua loa hoặc một sự việc bình thường)

Ninh cháo được một lúc, Noãn Noãn và Giang Thành cũng ngủ dậy, cùng chào buổi sáng với Liễu Chân Nhã xong liền đứng trước mặt cô cười như tên trộm: "Mẹ, chú đẹp trai hôm qua là ai vậy ạ?"

Cúi đầu nhìn hai cặp mắt to tròn, Liễu Chân Nhã xoa xoa đầu hai cô cậu nhóc, "Kinh ngạc như vậy sao?"

"Dạ." hai đứa nhóc gật đầu dứt khoát.

"Chú ngày hôm qua có quan hệ rất mật thiết với nhà chúng ta." Tuy là không thể cho Trang Nhĩ Ngôn biết được thân phận của Giang Thành, nhưng Liễu Chân Nhã lại chưa bao giờ muốn giấu diếm sự tồn tại của Trang Nhĩ Ngôn với Noãn Noãn và Giang Thành cả, chỉ là hai người con của cô chưa bao giờ đề cập đến hai chữ "baba" trước mặt cô, cho nên đến khi Trang Nhĩ Ngôn xuất hiện cô mới nhớ đến vấn đề này. "Noãn Noãn, Giang Thành, tại sao tụi con chưa bao giờ hỏi mẹ về chuyện của baba vậy?"

Noãn Noãn vươn cổ trả lời: "Baba không tốt với mẹ, tại sao con lại muốn baba chứ? Con có mẹ là đủ rồi!" Chuyện của Cốc Tuyết và Thạch Lâm, Noãn Noãn biết được là từ chỗ của Tiểu Mật, có một baba như vậy, Noãn Noãn cảm thấy vô cùng xấu hổ. Tuy huyết thống máu mủ là trời sinh, nhưng trong lòng Noãn Noãn bé nhỏ, tất cả những ai không tốt với mẹ cô bé đều là kẻ địch, cho dù người kia có là baba có máu mủ ruột rà với cô bé cũng vậy.

Giang Thành thì vỗ vỗ ngực trả lời: "Con là nam tử hán, còn cần baba làm gì đâu chứ?"

Thấy vẻ mặt muốn được khen ngợi của hai đứa nhóc, Liễu Chân Nhã bật cười, cười xong mới buồn bã nói: "Chú đó gọi là Trang Nhĩ Ngôn, là baba của Giang Thành." Khoảng thời gian tuổi trẻ hoang đường kia đã trở thành quá khứ, những việc Liễu Chân Nhã và Trang Nhĩ Ngôn đã làm trước kia cũng đã trở thành quá khứ luôn rồi, nhưng Giang Thành chính là bằng chứng được giữ lại của khoảng thời gian hoang đường ấy. Thật ra, nếu Cốc Tuyết không trở thành Liễu Chân Nhã, Trang Nhĩ Ngôn không xuất ngoại, thì bất luận thế nào Giang Thành cũng sẽ không được giữ lại đúng không? Người với người có thể quen biết nhau chính là do duyên phận, mẹ con, tình mẹ con thì càng phải có duyên phận đến bao nhiêu.

"Em trai, là baba em đó." Noãn Noãn hưng phấn ôm lấy Giang Thành, baba của cô bé là kẻ không ra gì, nhưng baba của Giang Thành nhìn qua có vẻ tốt lắm, chắc là sẽ không giống như baba Thạch Lâm không cần Giang Thành đâu nhỉ?

"Baba của em là sao? Chị, chúng ta không phải là cùng một baba sao?" Gương mặt bé nhỏ của Giang Thành đầy vẻ hoang mang, cậu bé và chị cùng chung một mẹ, tại sao chị lại nói "baba của em" mà không phải là "baba của chúng ta" cơ chứ?

Nhìn vẻ mặt hoang mang của Giang Thành, mặt Liễu Chân Nhã lúc xanh lúc trắng, đúng vậy, mọi người trong nhà bao gồm cô, Tiểu Mật và Noãn Noãn, hình như chưa ai nói với Giang Thành là baba của cậu bé và Noãn Noãn không cùng một người thì phải!

Xong rồi, chọc phải tổ ong vò vẻ Giang Thành rồi.....

"Mẹ, chị, chuyện hai người đang giấu con, là muốn tự mình nói cho con biết hay là muốn...." Tiểu Giang Thành vẻ mặt hung dữ nghiêm mặt nói nửa câu, sau đó ánh mắt uy hiếp nhìn mẹ và chị mình đang lo lắng run rẩy.

"Em....em vẫn là trẻ con, việc này có biết hay không cũng đâu có gì quan trọng đâu." Ban đầu Noãn Noãn còn thấy hơi đuối lý, nhưng ngay sau đó liền đứng thẳng lưng, cô bé làm chị, sao lại có thể tỏ ra yếu thế trước mặt em trai cơ chứ!

"Mẹ và chị đều là kẻ lừa đảo, mọi người đều nói chúng ta là người một nhà, bất luận là chuyện gì cũng không được giấu diếm nhau, nhưng mà rõ ràng là bây giờ mẹ và chị có bí mật không cho con biết." Giang Thành đi đến sô pha ngồi xuống, hai tay ôm đầu gối, chôn đầu xuống đầu gối – nhìn qua cứ như đang khóc, nhìn đáng thương vô cùng. "Con là nam tử hán duy nhất trong nhà, con cố gắng học võ là muốn bảo vệ mẹ và chị, nhưng mà...." Giang Thành nói xong thì ngẩng đầu, hai quả nho đen trong nháy mắt trở nên ẩm ướt: "Thì ra mẹ và chị cơ bản không xem con là người một nhà."

Ôi, thế này thì hơi quá rồi nhỉ! Liễu Chân Nhã còn đang lo lắng không biết nói với Giang Thành thế nào về Trang Nhĩ Ngôn, thì Noãn Noãn lại không thể nhìn được Giang Thành giọt ngắn giọt dài (*), nên xoay người ôm Giang Thành vào lòng giải thích rõ ràng cho cậu bé nghe: "Em trai, chị và mẹ không phải muốn giấu diếm em, chỉ là do mẹ và chị quên nói em nghe mà thôi. Năm đó mẹ của chúng mình rất đáng thương, Ba Liễu, Mẹ Dương không thương yêu, vì để Ba Liễu và Mẹ Dương chú ý, mẹ chúng mình đã làm rất nhiều việc không đúng, hút thuốc, uống rượu, đánh nhau, hút thuốc phiện, kết giao bạn bè loạn xạ....mẹ chúng mình đều làm hết. Lúc mang thai em, thanh danh của mẹ ở Thiên Hải đã xấu vô cùng, nên ông ngoại và bà ngoại mới lên báo cắt đứt quan hệ với mẹ. Baba em biết mẹ mang thai em, nhưng mà chú ấy lại bị người nhà bắt đi nước ngoài, trước đó bảo mẹ đi bệnh viện bỏ em đi, nhưng mà mẹ chúng mình luyến tiếc em, cho nên bây giờ em mới tồn tại đó."

(*)Càfé: Nguyên văn "掉金豆子" nghĩa là: điệu kim đậu tử: 1 – nước mắt có hình hạt đậu, 2 – ý nói nước mắt rất quý, không được khóc, 3 – là lời người lớn dỗ trẻ con khi bé đang khóc, đối với một đứa bé thì "vàng" là vô giá, nếu khóc sẽ làm "vàng" bị bốc hơi đi, vì vậy, không nên khóc, đừng khóc nữa – Nguồn: tham khảo từ một bài trong blog http://rimusm.wordpress.com/

Noãn Noãn nói một hơi xong thì Giang Thành đã hiểu được mọi việc, còn về linh hồn của Cốc Tuyết thay vào cơ thể của Liễu Chân Nhã, Noãn Noãn hiểu nhưng không hề nói ra chữ nào, cô bé biết mẹ mình vĩnh viễn không muốn Giang Thành biết được. Chuyện này ngoài cô bé, mẹ cô bé và Tiểu Mật, trên đời sẽ không có người thứ ba nào biết được nữa.

Sau khi nghe xong Giang Thành vẫn yên lặng không nói tiếng nào, Liễu Chân Nhã đi đến ôm cậu bé vào lòng, dịu dàng nói: "Giang Thành, không phải mẹ cố ý muốn giấu con, chỉ là con không giống những bạn nhỏ bình thường hay đòi baba, cho nên lâu ngày mẹ đã quên mất."

"Mẹ, là tại con nên mẹ mới bị ông bà ngoại đuổi ra ngoài đúng không?" Giang Thành kề sát đầu vào ngực Liễu Chân Nhã, sau đó nói khẽ: "Nếu như không sinh con...."

"Đương nhiên là không phải rồi!" Liễu Chân Nhã dứt khoát phủ nhận suy đoán của Giang Thành, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cậu bé rồi nói: "Lúc mẹ vừa được sinh ra thì ông bà ngoại đã không thích mẹ rồi, từ nhỏ đến giờ mẹ cũng chưa từng sống cùng với ông bà ngoại. Lúc ông nội, ông ngoại của mẹ còn sống, ông bà ngoại con còn xem mẹ như người xa lạ, nhưng sau khi ông nội và ông ngoại của mẹ qua đời, ông bà ngoại con lại đối đãi với mẹ như kẻ thù, cho dù mẹ có làm gì đi nữa thì cũng chỉ khiến họ càng thêm chán ghét, sự tồn tại của con chẳng qua là cái cớ để họ đuổi mẹ ra khỏi hai nhà Liễu Dương mà thôi."

Dựa vào sự thông minh của Giang Thành, Liễu Chân Nhã không hề lo lắng Giang Thành sẽ không hiểu những điều cô nói, vì vậy cô đem tất cả những suy nghĩ của bản thân từ quá khứ đến hiện tại nói hết cho Giang Thành nghe: "Lúc bị đuổi khỏi hai nhà Liễu Dương thì mẹ đã biết đứa trẻ trong bụng mẹ chính là thân thích duy nhất còn lại của mẹ trên đời này, cho dù có chết mẹ cũng phải giữ con lại. Baba Trang Nhĩ Ngôn của con cũng giống như mẹ, cũng là một người đáng thương, ba mẹ của cậu ấy tuy vẫn còn đầy đủ, nhưng trong mắt baba của cậu ấy chỉ có việc làm ăn, mà trong mắt mẹ của cậu ấy thì chỉ có ba cậu ấy mà thôi, hai người bọn họ chỉ biết cho baba con tiền, muốn dùng tiền đó như thế nào thì mặc kệ."

Liễu Chân Nhã xoa đầu cậu nhóc Giang Thành đang ngồi lặng thinh: "Baba con là người tốt, lúc mẹ còn nhỏ, nhờ có sự bảo vệ của baba con mới có thể xem như là yên ổn mà sống, nếu cậu ấy biết con là con của cậu ấy, chắc chắn sẽ yêu thương con hết lòng như mẹ. Ngoan nhé, mẹ đã kể hết cho con nghe rồi, đừng giận mẹ nữa được không?"

"Đúng rồi, em trai, đừng giận nữa mà. Em xem ba và mẹ em đều ở đây, chứ không như chị còn không biết ba và mẹ chị ở đâu nữa nè." Noãn Noãn thấy Giang Thành vẫn không nói gì, hai mắt cô bé lấm lét xoay tròn, sau đó giả vờ đáng thương nói: "Mẹ yêu em như vậy, baba em chẳng qua là không biết có em thôi, không như chị, chị được mẹ nhặt về trong một đêm gió tuyết mịt mù, chị là đứa trẻ bị ba mẹ ruột vứt bỏ đó."

"Noãn Noãn...." Liễu Chân Nhã nhẹ nhàng trừng mắt nhìn Noãn Noãn đang giả vờ đáng thương một cái, con nhóc này thế mà dám đặt điều bị mẹ ruột vứt bỏ nữa chứ!

Noãn Noãn thè lưỡi, vội vàng chạy đến ôm cổ Liễu Chân Nhã cười gian: "Mẹ, mẹ chính là mẹ ruột của con! Ngoại trừ mẹ, con sẽ không gọi thêm người nào khác là mẹ nữa đâu!" Nhìn Liễu Chân Nhã nở nụ cười yêu chiều lại như là không biết làm sao, Noãn Noãn càng cười vui vẻ hơn.

"Chị giả vờ đáng thương nha!" Giang Thành cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhưng vẻ mặt lém lỉnh kia làm gì có chút nào là muốn khóc đâu chứ!

"Giang Thành, em giả vờ giận để lừa mẹ và chị đúng không!" Noãn Noãn chỉ vào Giang Thành la lên.

Giang Thành ngả vào trong lòng Liễu Chân Nhã cọ cọ: "Hừ, đây là mưu kế của bản thiếu gia ta, giả vờ đáng thương đương nhiên là hữu dụng hơn gân cổ cãi lộn rồi!"

Liễu Chân Nhã đầu đầy vạch đen, con trai cô là một nhân tinh! (Càfé:~ tương tự như yêu tinh, nhưng chỉ người, gọi là nhân tinh: ý là gian xảo, mưu mẹo)

"Mẹ, tên con là Liễu Giang Thành, thì vĩnh viễn chỉ là con của mẹ, thật ra baba hay cái gì gì đó linh tinh con cũng chẳng thấy hiếm lạ gì đâu." Giang Thành kiêu ngạo ngẩng đầu lên: "Con có mẹ, có chị, có Tiểu Mật, có dì Ngọc, có nhiều người thân như vậy, còn cần thêm baba làm gì nữa chứ?"

"Em trai, em lại chơi xấu nữa nhé, làm hại chị lo lắng cho em...." Noãn Noãn nhào người qua cù cậu nhóc Giang Thành, hai tiểu tử lăn lộn trên sô pha cười đùa vui vẻ.

"Được rồi, không nói nữa, ăn cơm nhanh còn đến trường nào." Liễu Chân Nhã vỗ vỗ mông hai cục cưng, gọi hai đứa nhóc đến ăn sáng, sau đó lại nhìn ra phía cửa sổ, chú Triển đi cả đêm qua mà vẫn chưa về, không biết Trang Nhĩ Ngôn có gặp phải chuyện gì không may hay không.

Vào trường học, cả ngày tinh thần của Liễu Chân Nhã đều không yên, trong đầu vẫn luôn nghĩ ngợi về chuyện của Trang Nhĩ Ngôn. Cậu ta nói là lần này quay về để báo thù, chú Triển cũng có nói qua là nhà cậu ấy buôn bán ma túy, vậy có phải Trang Nhĩ Ngôn xem đây là cơ hội để báo thù không? Nhà cậu ấy là đầu não ma túy với nước Nga ở thành phố Thiên Hải, vậy nếu Trang Nhĩ Ngôn dựa vào điều này để báo thù, thì bất kể là thành công hay thất bại, giới ma túy nước Nga cũng sẽ không tha cho cậu ấy đúng không?

Tay phải Liễu Chân Nhã xoay bút, tay trái chống một bên mặt, ánh mắt thẫn thờ nhìn về phía trước, ngay cả khi giáo viên đi đến đứng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net