CHƯƠNG 37 - 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Liễu Chân Nhã, ba tôi nói gì vậy?" thấy sắc mặt Liễu Chân Nhã lúc trắng lúc xanh, ánh mắt còn toát ra sự căm phẫn, Triển Phi không thể không cảm thấy tò mò, ba mình rốt cục đã nói cái gì?

Liễu Chân Nhã căm phẫn lặp lại lời Triển Quốc Quân, cuối cùng chốt lại một câu: "Đàn ông như Trang Đông Hâm xứng đáng bị chặt ra từng khúc cho chó ăn, mà không, cho chó ăn không chừng còn sỉ nhục cả chó nữa ấy chứ, chó là người bạn trung thành của con người, cho nó ăn thịt ông ta quả thật là quá ghê tởm rồi." Trách sao khi Trang Nhĩ Ngôn đến gặp cô lại bi thương như vậy, có một người cha như vậy ai có thể vui vẻ được đây? Tuy Liễu Kiến Thành không thích và không muốn chịu trách nhiệm với vợ, với con gái, nhưng so ra, Liễu Kiến Thành vẫn còn tốt hơn Trang Đông Hâm kia quá nhiều rồi.

"Không ngờ Trang Đông Hâm lại là người như vậy." Triển Phi ngạc nhiên, "Trong cục công an bọn tôi có rất nhiều người nể phục ông ta lắm, vì ông ta rất hay làm từ thiện." Không phải gióng trống khua chiêng làm từ thiện chỉ là để ngụy trang thôi đấy chứ?

"Bên ngoài Trang Đông Hâm này quả thật là người rất có bản lĩnh, tiền nộp thuế cho nhà nước mỗi năm, tiền trích ra để làm từ thiện, toàn bộ đều là con số thiên văn. Năm đó nếu không phải vô tình nghe được tên Trang Đông Hâm từ miệng của một tay chân tên trùm ma túy lớn, tôi vĩnh viễn cũng sẽ không nghĩ đến đường dây buôn bán ma túy từ Đông Bắc xuống Đông Nam, Tây Nam đều thông qua tập đoàn Trang Thị này đâu." Triển Quốc Quân vừa cảm thán vừa bay đến phía rìa cửa sổ, Triển Phi cứ từ cử sổ nhìn xuống suốt, ngoài cửa sổ có cái gì vậy?

"Chân Nhã, chúng ta bị theo dõi rồi." Triển Quốc Quân quay đầu cười nói với Liễu Chân Nhã: "Động tác của Nhâm Phong Thanh kia nhanh thật đấy, đêm qua mới điều tra ra được quan hệ của cô và Giang Thành với Trang Nhĩ Ngôn, hôm nay đã có người bám theo rồi."

Liễu Chân Nhã chạy đến phía rìa cửa sổ nhìn xuống, quả thật là có mấy người thập thà thập thò lén lén lúc lúc bên dưới: "Đội trưởng Triển, xem ra ở nhà anh cũng không an toàn rồi."

"Lúc vừa về thì tôi đã chú ý đến mấy người lạ mặt này rồi, sau khi nói chuyện với cô thì tôi cũng đã đoán những người này là vì cô mà đến, cũng may tôi còn chưa gọi điện cho cục trưởng, còn không đã bứt mây động rừng rồi." Triển Phi nói xong thì nhẹ nhàng đóng cửa sổ lại.

Bên ngoài có nhiều người theo dõi như vậy, lại nghĩ đến lòng dạ độc ác của Trang Đông Hâm và Nhâm Phong Thanh, Liễu Chân Nhã lo lắng hỏi: "Đội trưởng Triển, chúng tôi sẽ không làm liên lụy đến anh và dì đấy chứ?"

"Bây giờ còn nói cái gì liên lụy hay không liên lụy chứ, Trang Đông Hâm kia chính là kẻ thù giết cha của tôi, bất luận là cảnh sát hay là một người con, tôi đều phải chính tay bắt ông ta."Ánh mắt Triển Phi cũng toát ra sự phẫn nộ, đe dọa an toàn gia đình người khác, phá hủy gia đình đang hạnh phúc của anh, hai chuyện này Trang Đông Hâm đều ôm hết vào người, anh làm sao có thể bỏ qua cho ông ta đây chứ?

Mẹ Triển nấu xong cơm chiều, ngoại trừ mẹ Triển, thì Liễu Chân Nhã, Triển Phi, thậm chí cả hai đứa trẻ đều thấp thỏm không yên.

Liễu Chân Nhã luôn suy nghĩ xem phải làm sao mới có thể đảm bảo được sự an toàn của hai đứa trẻ, nếu có thể, cô cũng rất hi vọng Trang Nhĩ Ngôn có thể bình an vô sự; còn Triển Phi thì suy nghĩ xem phải làm sao để điều động người của cục công an, giải thích thế nào để cục trưởng tin là Trang Đông Hâm mua bán ma túy, tập đoàn Trang Thị là hang ổ ma túy, sắp xếp cho mẹ con Liễu Chân Nhã thế nào, còn phải đảm bảo sự an toàn của mẹ Triển nữa.

Mọi người đều rất cố gắng mới ăn được một chút cơm, trở lại thư phòng, Liễu Chân Nhã nhớ ra Noãn Viên nên đã nghĩ ra một biện pháp khả thi: "Đội trưởng Triển, tôi có biện pháp có thể liên hệ được với Trang Nhĩ Ngôn, cũng có biện pháp giúp anh lấy được chứng cớ của hang ổ hiểm độc kia..... " bởi vì căm ghét Trang Đông Hâm, nên Liễu Chân Nhã đã dùng từ "hang ổ hiểm độc" thay cho từ tập đoàn Trang Thị, "Nhưng mà sau khi thành công mong anh có thể nhanh chóng giúp tôi hai việc."

"Cô nói đi." Triển Phi thản nhiên nói, lấy cá tính của Liễu Chân Nhã, nói thật là anh cũng không sợ cô đưa ra những yêu cầu quá đáng gì.

"Tôi có một người bạn, cô ấy không có hộ khẩu, hi vọng lúc đó anh có thể giúp cô ấy làm hộ khẩu. Đó là chuyện đầu tiên cần anh hỗ trợ, thứ hai là mong anh đừng đem chuyện tôi có thể nhìn thấy hồn ma nói ra ngoài." Liễu Chân Nhã tha thiết nhìn Triển Phi: "Hai yêu cầu này cũng đơn giản mà đúng không, cũng không phải là giết người hay phóng hỏa...."

"Tôi phải gặp người bạn kia của cô mới được, nếu là tội phạm có tiền án tiền sự, thì tôi không thể cấp tạm trú cho người đó được."

"Chị ấy làm gì có tiền án tiền sự chứ! Thế này, anh cũng đã tin là trên đời này có quỷ ma tồn tại, vậy anh có tin trên đời này vẫn còn tồn tại một loại hình sinh vật khác hay không? Ví dụ như yêu quá, yêu tinh chẳng hạn." Liễu Chân Nhã hỏi thử, nếu có thể cô cũng không muốn thân phận của Ngọc Tấn Ngâm bị bại lộ, nhưng mà chị ấy xinh đẹp như vậy thì người bình thường rất hiếm khi gặp được, mà lại không thể điều tra ra.....Nếu cô không nói, người nhanh trí cẩn thận như Triển Phi nhất định sẽ nghi ngờ, đến khi đi điều tra thì.....

"....thật sự có yêu quái sao? Cô đã gặp qua rồi?" Ánh mắt Triển Phi khiếp sợ, Liễu Chân Nhã này rốt cục là ai, nhìn thấy hồn ma thì còn có thể giải thích là do cô ấy có mắt âm dương, nhưng nếu bên người cô ấy còn có yêu quái.....

Liễu Chân Nhã nhẹ nhàng gật đầu, "Tôi biết một con yêu quái, chị ấy là ngọc tinh. Bây giờ tôi có thể cho chị ấy ra gặp anh, nhưng mà tôi cũng cảnh báo trước với anh, chị ấy xinh đẹp vô cùng, nhưng anh tuyệt đối không được thích chị ấy, bằng không anh sẽ bị thương đấy." Chị Ngọc vẫn còn yêu thương và nhung nhớ với phu quân chị ấy, bây giờ biến thành ngọc tinh lại càng không có lòng dạ nào yêu thích thêm ai, nên đàn ông nếu yêu thích chị ấy tuyệt đối là tự tìm tai vạ.

"Ơ, tạm thời tôi vẫn chưa muốn có bạn gái hoặc kết hôn đâu." Có lẽ do Liễu Chân Nhã đã có con, nên khi nói chuyện với cô Triển Phi đều không xem cô như trẻ con, vẫn ngang hàng mà nói chuyện.

"Dù sao thì cứ nhớ là đừng rung động với chị ấy là được. Chị Ngọc, ra đây đi!"

Liễu Chân Nhã trừng mắt nhìn Noãn Noãn và Giang Thành vẫn im lặng bên người cô nãy giờ, ha ha, nhìn xem Triển Phi có bị sự xuất hiện của Ngọc Tấn Ngâm dọa cho sợ hãi không đây.

Ngọc Tấn Ngâm xuất hiện quả thật là dọa sợ Triển Phi, mà không chỉ riêng Triển Phi, ngay cả Triển Quốc Quân cũng bị dọa, nhưng mà hai cha con nhà này không phải bị dọa vì Ngọc Tấn Ngâm đẹp quá, mà là do phương thức lên sân khấu của cô: "Cô từ đâu ra vậy?"

"Chào mọi người." Ngọc Tấn Ngâm lễ phép chào Triển Phi và Triển Quốc Quân.

Đối mặt với gương mặt tươi cười của Ngọc Tấn Ngâm, khó có dịp thấy được anh chàng nghiêm túc Triển Phi đỏ mặt, thật không hỗ là yêu tinh mà, đẹp đến mức làm người ta không dám nhìn gần: "Liễu Chân Nhã, chờ phá xong án buôn bán ma túy của tập đoàn Trang Thị, tôi sẽ giúp cô làm hộ khẩu cho cô ấy. Về phần yêu cầu thứ hai của cô, nếu không thể tiết lộ chuyện cô có thể thấy ma, thì tôi thật không biết phải giải thích với cục trưởng thế nào để lập án nữa."

"Chuyện này tôi đã nghĩ thay anh rồi." Liễu Chân Nhã cười ha ha nói: "Trang Nhĩ Ngôn không phải đang thu thập chứng cứ phạm tội của Trang Đông Hâm sao? Tôi sẽ đi giúp cậu ấy, đến lúc đó sẽ giao chứng cứ cho anh, anh sẽ có thể không làm bại lộ việc tôi không giống người bình thường mà vẫn có thể thuyết phục được cục trưởng các anh lập án."

Vừa nghe biện pháp mà Liễu Chân Nhã nghĩ ra xong, ngay lập tức Triển Quốc Quân trên không gào lên: "Ý cô là muốn đi làm nội ứng bên cạnh Trang Đông Hâm và Nhâm Phong Thanh sao? Không được, quá nguy hiểm."

"Không được, nguy hiểm lắm." tương tự Triển Phi cũng dứt khoát cự tuyệt Liễu Chân Nhã.

"Ai da, tuyệt đối không nguy hiểm gì đâu." Liễu Chân Nhã tủm tỉm cười kéo Ngọc Tấn Ngâm đến trước mặt: "Có chị ấy giúp đỡ, thì có thêm mấy Trang Đông Hâm, Nhâm Phong Thanh nữa cũng không ngại."

Vẻ mặt Triển Quốc Quân và Triển Phi đồng loạt dịu xuống, đúng nhỉ, cô Ngọc Tấn Ngâm này là yêu tinh trong truyền thuyết mà.

Thấy vẻ mặt mọi người đều buông lỏng, Liễu Chân Nhã tiếp tục thuyết phục: "Tôi sẽ để chị Ngọc mang Noãn Noãn và Giang Thành đến một nơi an toàn cho đến khi mọi việc kết thúc, Chú Triển và đội trưởng Triển ở nhà chờ tin tốt của tôi đi." Chị Ngọc xuất hiện rồi, Noãn Noãn và Giang Thành mới có thể quang minh chính đại vào Noãn Viên mà không sợ bị Triển Phi hoài nghi, còn Triển Quốc Quân có nghi ngờ thì sao? Không sao cả, ông ấy có nghi ngờ thì ông ấy cũng là ma, không thể nói chuyện với Triển Phi được.

Hiểu được ý trong lời nói của Liễu Chân Nhã, Ngọc Tấn Ngâm nhìn Liễu Chân Nhã cười nói: "Để tôi mang Noãn Noãn và Giang Thành đến chỗ an toàn."

"Cảm ơn chị Ngọc. Noãn Noãn, Giang Thành , đừng nghịch ngợm quá nhé!" Vừa dặn dò hai tiểu quỷ tinh quái, vừa nhìn về phía Ngọc Tấn Ngâm với ánh mắt cảm ơn, Liễu Chân Nhã nói thầm trong lòng: "Noãn Noãn, Giang Thành, chị Ngọc đi vào Noãn Viên." Linh khí trong Noãn Viên tăng thêm thật tốt, bằng không, cô cũng không thể mang Ngọc Tấn Ngâm, Noãn Noãn và Giang Thành vào Noãn Viên dễ dàng được, xem ra sau này thỉnh thoảng phải lo chút chuyện của vài con ma nữa mới được.

Hai đứa trẻ và cô nàng yêu tinh xinh đẹp biến mất trong hư không, Triển Phi và Triển Quốc Quân đều kinh ngạc trừng lớn hai mắt, cuối cùng cũng không thể nào tìm được cớ để phủ nhận sự tồn tại của yêu ma được nữa.

Cảm nhận được sự sợ hãi của một người một ma kia, Liễu Chân Nhã mỉm cười vỗ vỗ hai tay: "Cái này có thể làm mọi người yên tâm để tôi đi làm nội ứng rồi chứ?!"

Muốn đột nhập vào tập đoàn Trang Thị đối với Liễu Chân Nhã mà nói là việc vô cùng đơn giản, chỉ cần bị Trang Đông Hâm hoặc Nhâm Phong Thanh bắt được là vào được thôi. Mà muốn được họ bắt vào càng đơn giản hơn nữa, đứng dưới lầu dạo qua một vòng là được ngay.

Bước ra khỏi cửa rồi dùng tư thái vẫy tay với Triển Phi cứ như chỉ là đi du lịch, Liễu Chân Nhã mang theo vẻ mặt tươi cười đứng dưới lầu nhà Triển Phi.

Ra khỏi tiểu khu tiến vào đường quốc lộ, đi đông một chút rồi lại đi tây một chút, đến khi rẽ vào một ngả rẽ thì Liễu Chân Nhã bị một nhòm đàn ông cao lớn đeo kính đen bắt lại vứt vào một chiếc xe màu đen có rèm che.

Khi ngồi vào xe, thực ra Liễu Chân Nhã còn muốn học theo mấy người đàn bà chanh chua trong TV một khóc hai la ba thắt cổ, nhưng mà rất nhanh có một vật thể lạnh băng áp vào thái dương, khiến cô nhanh chóng thay đổi ý định, vốn dĩ mình không có khí chất của người đàn bà chanh chua, thôi vẫn cứ làm một cô gái nề nếp ngoan ngoãn đi vậy!

Chiếc xe màu đen nhanh chóng chạy vào khu biệt thự phía Bắc thành phố.

Xuống xe, nhìn thấy khu biệt thự rộng lớn trước mắt, Liễu Chân Nhã ân thầm gật đầu, đây đúng là nhà của Trang Nhĩ Ngôn, khi còn nhỏ cô cũng thường hay đến đây.

Liễu Chân Nhã bị mấy người mặc đồ đen, đeo kính đen đầy mồ hôi lôi vào một gian thư phòng. Thư phòng rất xa hoa, nhưng Liễu Chân Nhã cũng không rãnh mà tham quan nó, toàn bộ lực chú ý của cô đều đặt trên người một phụ nữ xinh đẹp tay cầm ly rượu ngồi trên sô pha rồi.

"Phu nhân, chúng tôi đã mang người ngài tìm đến rồi." Nhóm người mặc đồ đen đầy mồ hôi kính cẩn cúi đầu.

Liễu Chân Nhã nhìn người ngồi trên sô pha, quần jean, giày đen, chiếc áo lông dê màu đen trễ ngực bó sát người, ấn tượng đầu tiên của Liễu Chân Nhã là, dáng người thật tốt; lại nhìn lên một chút, ừm, trang điểm rất đậm, nhìn không rõ màu da vốn có của bà ta, chỉ là đôi mắt rất sắc bén, cũng rất xinh đẹp, nên ấn tượng thứ hai của của cô là quả thật vẻ ngoài phù hợp với tính tình mà.

Đây là mẹ kế của Trang Nhĩ Ngôn sao? Trách sao Trang Đông Hâm lại muốn nhanh chóng tiễn mẹ của Trang nhĩ Ngôn đi, mẹ của Trang Nhĩ Ngôn dịu dàng, xinh đẹp, ánh mắt lại luôn dõi theo Trang Đông Hâm, mà người phụ nữ trước mắt này quả thật là kiểu người gợi lên ý muốn chinh phục của đàn ông, mà loại đàn ông thành đạt như Trang Đông Hâm thứ không thiếu nhất chính là phụ nữ dịu dàng ngoan ngoãn, nên đương nhiên mẹ Trang Nhĩ Ngôn là người thua cuộc rồi.

"Cô chính là cô tình nhân bé nhỏ của Trang Nhĩ Ngôn sao?" Nhâm Phong Thanh khẽ nhấp một ngụm rượu, sau đó lả lướt đi đến bên cạnh Liễu Chân Nhã, vươn tay nâng cằm Liễu Chân Nhã lên, "Bộ dạng quả thật không tồi."

Liễu Chân Nhã chỉ trừng mắt nhìn mà không nói gì.

"Còn sinh cho TrangNhĩ Ngôn một đứa con riêng nữa đúng không?" Nhâm Phong Thanh khẽ nhếch bờ môi đỏ mọng, dường như chán ghét nên buông cằm Liễu Chân Nhã ra, "Thật đáng ghét mà, cô gái nhỏ, hôm nay rơi vào tay tôi là vận khí cô không tốt, muốn trách thì nên trách bản thân lại là cô tình nhân bé nhỏ của Trang Nhĩ Ngôn, an an ổn ổn ở bên ngoài làm đại thiếu gia không chịu, lại chạy về lội vào cái vũng nước đục này làm gì cơ chứ?" Vỗ vỗ gương mặt của Liễu Chân Nhã, Nhâm Phong Thanh cất giọng quyến rũ phân phó nhóm người mặc đồ đen: "Trông chừng cô ta cẩn thận, không được để cô ta ra khỏi thư phòng nửa bước, bây giờ tôi phải đi liên hệ cảm tình với con riêng đây."

Nhâm Phong Thanh lại lả lướt ra ngoài, Liễu Chân Nhã lau mồ hôi trên trán, không hổ là người đàn bà buôn bán ma túymà , khí thế này, chậc....chậc....

Yếu ớt cười với nhóm người mặc đồ đen, sau đó đi đến sô pha nằm xuống, cũng đã gần sáng, trước kia trời vừa tối là cô đã lên giường đi ngủ rồi.

Nhìn bóng dáng nhỏ bé ngủ trên sô pha, nhóm người phụ trách trông chừng nhìn nhau ngơ ngác, cô gái này thần kinh vững vàng đến mức nào vậy, trên địa bàn bọn cướp mà vẫn có thể say sưa ngủ được sao?

Liễu Chân Nhã ngủ mơ cong môi một chút, Trang Nhĩ Ngôn ơi Trang Nhĩ Ngôn, cậu phải đến gặp tôi nhanh một chút nha.

Liễu Chân Nhã ở Trang gia được ăn uống đầy đủ, không cần phải đến trường nhìn sắc mặt Liễu Trân Trân, cũng không cần phải lo lắng đến sự an toàn của hai tiểu bảo bối, có sách đọc, có máy tính để lên mạng, Liễu Chân Nhã ăn ngon ngủ ngon vui vẻ như thần tiên.

Ngày thứ ba Liễu Chân Nhã bị trong thư phòng, Trang Nhĩ Ngôn cuối cùng cũng xuất hiện.

"Liễu Liễu, thật xin lỗi, mình lại liên lụy đến bạn rồi." Trang Nhĩ Ngôn sải bước đến ôm chầm lấy Liễu Chân Nhã.

Liễu Chân Nhã giãy giụa ra khỏi ôm ấp của Trang Nhĩ Ngôn, "Buông ra, buông mình ra, bạn muốn siết chết mình à? Bạn ôm mình chặt quá!" Liễu Chân Nhã luôn tự nhận bản thân là người ít nói, là người hay ngại ngùng, đặc biệt là ở trước mặt những người không thân, nhưng mà không biết có phải do trước kia Trang Nhĩ Ngôn đã để lại những ký ức tốt đẹp trong đầu Liễu Chân Nhã hay không, mà ở trước mặt Trang Nhĩ Ngôn, Liễu Chân Nhã hoàn toàn không có cách nào đem cậu thành người xa lạ mà dối đãi được.

"Thật xin lỗi." Trang Nhĩ Ngôn rất khó chịu nhưng cũng không muốn buông Liễu Chân Nhã ra.

Nhìn mấy đại thần đồ đen giữ cửa, Liễu Chân Nhã kéo tay Trang Nhĩ Ngôn đi đến bên cạnh của sổ cách cửa lớn xa nhất rồi nói: "Vì sao mình ở chỗ này, chắc bạn đã biết nguyên nhân rồi nhỉ? Bây giờ mình chỉ muốn hỏi bạn là đã tìm được bằng chứng mua bán ma túy của họ chưa?"

"Tìm được rồi." Trang Nhĩ Ngôn nhìn qua có vẻ rất uể oải, "Chỉ là Nhâm Phong Thanh thật sự lợi hại quá, chứng cứ mình thu thập được đều bị bà ta thu về hết rồi."

"Vậy tiếp theo phải làm sao bây giờ? Ba bạn và mẹ kế bạn sẽ không bỏ qua cho bạn đâu, mình vừa nghe nói người thừa kế sẽ đổi thành em trai của bạn đấy." Liễu Chân Nhã vừa nói vừa chú ý vẻ mặt của Trang Nhĩ Ngôn, cậu ấy đã hận Trang Đông Hâm đến mức muốn đồng vu quy tận với ông ta rồi sao?

"Yên tâm đi, việc sau đó mình đã sắp xếp cả rồi, dù sao thì Trang Đông Hâm và Nhâm Phong Thanh cũng sẽ không thể được như ý đâu." Trang Nhĩ Ngôn dựa vào cửa nhìn qua có vẻ rất thư thả trả lời Liễu Chân Nhã: "Liễu Liễu, Nhâm Phong Thanh nói với mình một chuyện, mình muốn xác nhận với bạn xem có thật đúng như vậy không."

Thân mình Liễu Chân Nhã cứng đờ, đã đoán được Trang Nhĩ Ngôn muốn hỏi gì rồi. "Bạn thấy sao?" Cái này gọi là lấy bất biến ứng vạn biến, cậu ấy đã gặp qua Giang Thành, hi vọng vẻ ngoài của Giang Thành có thể lừa được cậu ấy.

Liễu Chân Nhã khẩn trương đến cả thân người đều cứng ngắc, Trang Nhĩ Ngôn vươn tay vuốt tóc cô, "Tuy là mình hận Nhâm Phong Thanh, nhưng mình cũng tin bà ta sẽ không gạt mình chuyện này. Trang Đông Hâm đối với mẹ mình bất nhân, nhưng đối với mình vẫn còn nể chút tình cha con mà không đành lòng giết mình, nên Nhâm Phong Thanh mới phải đi tìm nhược điểm của mình, ép mình nhường lại vị trí cho con bà ta."

"Vậy bạn định đối phó thế nào?" Liễu Chân Nhã nghiêng đầu tránh đi ánh nhìn chắm chú của Trang Nhĩ Ngôn, chiêu này gọi là lảng sang chuyện khác nhỉ? "Thì làm theo uy hiếp của bà ta, đem mọi thứ tặng lại cho con bà ấy thôi."

Tiếng cười trầm thấp vang lên: "Bây giờ bà ấy đem Giang Thành ra uy hiếp mình, bạn nghĩ mình phải làm sao đây chứ?"

Nghe Trang Nhĩ Ngôn nói vậy, Liễu Chân Nhã bực mình: "Sao bạn lại ngốc như vậy chứ, nếu bạn đồng ý nhường thì bà ta vẫn giết bạn thôi, chỉ cần bạn còn sống thì bà ta vẫn còn không yên tâm, sẽ luôn lo lắng bạn cướp đi tất cả của con bà ta. Bạn không cần lo lắng cho mình và Giang Thành, mình đã giấu Giang Thành đến một chỗ vô cùng an toàn rồi, chắc chắn bà ta sẽ không thể làm gì nguy hại được đâu."

"Liễu Liễu, bạn đó, một chút cũng không thay đổi mà." Trang Nhĩ Ngôn cười ngả người vào Liễu Chân Nhã, đầu gác trên vai Liễu Chân Nhã, cười đến cả người run run lên.

Liễu Chân Nhã nhìn trời, cô nói chuyện buồn cười lắm sao? "Mình nói đều là sự thật. Trang Nhĩ Ngôn, có chuyện này mình nghĩ hẳn là nên nói với bạn, bạn có biết tại sao mình lại bị chộp tới đây không?"

Trang Nhĩ Ngôn vẫn như cũ gác đầu trên vai Liễu Chân Nhã, "Không phải vì mình mới bị chộp tới đây sao?"

Liễu Chân Nhã giơ tay cào cào tóc: "Tuy là lời thật có thể sẽ đả kích bạn, nhưng mà nếu như mình không phải cố ý lượn lờ trên đường, thì có thêm 100 Nhâm Phong Thanh nữa cũng đừng mơ mà bắt được mình nhé. Mình là cố ý để bị bắt, muốn đến đây để liên hệ với bạn, sau đó cầm chứng cớ bạn thu thập được giao cho cảnh sát." Câu cuối cùng, Liễu Chân Nhã bám vào Trang Nhĩ Ngôn, nói vào tai cậu.

"Liễu Liễu, sao bạn lại biết chuyện này vậy?" Trang Nhĩ Ngôn ngẩng đầu nghiêm túc hỏi. Chuyện Trang Đông Hâm buôn bán ma túy, trừ bỏ những người trong tòa nhà này, Trang Nhĩ Ngôn có thể chắc chắn cả thành phố Thiên Hải này tuyệt đối không còn người nào biết nữa.

Liễu Chân Nhã gãy gãy đầu: "Chuyện này và chuyện mình muốn nói với bạn có quan hệ với nhau —mình có thể nhìn thấy ma. Ngày đó bạn đến nhà mình, con ma đó bình thường vẫn quấn quýt theo mình vì tò mò nên đã theo bạn về nhà, cho nên chuyện bạn tại sao đột ngột trở về, ba bạn đối xử với mẹ bạn thế nào mình đều biết hết —"

"Được rồi, không cần nói nữa." Trang Nhĩ Ngôn lạnh lùng nhìn Liễu Chân Nhã, dùng giọng điệu lạnh băng cảnh cáo cô: "Đừng để mình nghe thấy bạn nhắc tới chuyện của mẹ mình nữa."

Một cơn gió lạnh thổi qua, Liễu Chân Nhã như bị đông cứng, toàn thân cứng ngắc không thể nhúc nhích.

"Tối hôm nay sẽ có người đến đón bạn rời đi, bạn chỉ cần phối hợp với người đó là được rồi." Ánh mắt Trang Nhĩ Ngôn tràn ngập sự âm trầm và sát khí kinh người, trên mặt cậu bây giờ không còn chút dịu dàng và nụ cười nào nữa, dường như người trước đó khẽ vuốt tóc và cười to trên vai cô không phải là Trang Nhĩ Ngôn vậy. "Liễu Liễu, sau này phải sống thật tốt, đừng bao giờ quan tâm đến chuyện của mình nữa."

Liễu Chân Nhã trơ mắt nhìn theo Trang Nhĩ Ngôn mang theo núi băng lạnh lẽo ngàn năm rời đi.

Nữa đêm, nhóm người mặc đồ đen vẫn đứng trước thư phòng bỗng dưng ngã "ầm" xuống, làm Liễu Chân Nhã đang trong giấc ngủ chập chờn giật mình thức dậy.

Trong bóng đêm, một hơi thở lạnh băng đến gần cô: "Liễu Chân Nhã?"

Liễu Chân Nhã nhẹ nhàng vuốt vuốt cánh tay, trời đất ơi, sao tự dưng anh ta đến gần mình lại thấy lạnh thế này cơ chứ: "Tôi là Liễu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net