Chap 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Eun Ji từ từ mở mắt sau giấc ngủ dài, vừa tỉnh dậy đã thấy Jungkook kế bên cạnh.

- Còn mệt không?

Cô lắc đầu, cậu liền mỉm cười, bẹo má cô một cái. 

- Tôi không muốn ở Hàn Quốc nữa..

- Sao?

- Tôi muốn đi du học.

- Ở đây điều kiện học không tốt sao?

- Cậu hiểu lí do tôi muốn đi mà..

Jungkook do dự một hồi rồi nói.

- Được, nếu cậu đi tôi sẽ đi cùng cậu. Cậu có định nói việc này cho Taehyung không?

- Có. Dù gì cũng phải nói anh ấy một tiếng.

- À mà quên, lúc nãy BoEun gọi điện bảo SeokJin rất lo lắng nên khi cậu tỉnh dậy dặn tôi phải kêu cậu gọi cho Kim SeokJin liền.

Jungkook bốc điện thoại đưa cho Eun Ji, cô gật đầu rồi lồm cồm ngồi dậy, bấm một dãy số gọi cho anh hai.

- Eun Ji sao?

- Dạ.

- Đỡ chưa?

- Em đỡ rồi. Anh hai...em muốn đi du học ở Pháp.

- Du học? Là vì em và Taehyung có vấn đề nên em mới quyết định rời đi? Sao em không cho Taehyung cơ hội giải thích?

- Anh hai em muốn đi du học!

Cô nhấn mạnh ý chính, bên kia liền không hỏi tiếp mà thở dài.

- Thôi được. Em muốn chừng nào anh sắp xếp cho em!

- Ngày mai.

- Cái gì? Gấp thế á?

- ...

Sự im lặng của cô đủ để SeokJin biết cô đang đau lòng cỡ nào, thôi thì chiều ý em, anh nói tiếp.

- Thôi được rồi. Nghỉ ngơi đi.

- Dạ..

Cô tắt máy nhìn xung quanh đã không thấy Jungkook đầu, nhìn lên đồng hồ bây giờ cũng gần 7h sáng rồi, cô ra khỏi giường định rửa mặt thì phát hiện trên thân không phải là bộ váy dạ tiệc hôm qua, thay vào đó là chiếc áo sơ mi rộng gấp đôi người cô cùng chiếc quần thun ngắn.

- Yahhh JEON JUNGKOOK!!!

Cậu lật đật chạy lên thấy cô đang đỏ mặt, không hiểu chuyện gì, ngây ngô hỏi.

- Có chuyện gì sao?

- Đồ của tôi..

- À tôi nhờ người đem đi giặt rồi.

- Ai đã thay đồ cho tôi? Cậu?

- Gì thế? Là dì giúp việc nhà tôi, ngớ ngẩn!

Cậu trách móc rồi bỏ xuống nhà, Eun Ji cũng yên tâm hơn rời giường vệ sinh cá nhân. Xuống nhà thì thấy Jungkook đang đứng bếp nấu ăn, mặc dù không muốn khen cậu ta nhưng cũng phải công nhận cậu lúc này quả thật rất quyến rũ, thiếu gia tập đoàn lớn vừa đẹp trai tài giỏi vừa biết nấu ăn, đúng chuẩn mẫu bạn trai lí tưởng của các cô nàng rồi còn gì. /đừng ai nghĩ đến khoai lang nhào đường nhé =)))))/

- Đây là nhà cậu sao?

- Ừ nhà riêng ba mẹ tặng cho tôi!

- Dì giúp việc đâu rồi? Sao cậu lại vào bếp?

- Hôm qua thay đồ cho cậu xong thì về nhà luôn rồi, hôm nay chủ nhật mà!

Eun Ji ồ ra một tiếng rồi ngoan ngoãn ngồi vào ghế, đợi cậu đem đồ ăn ra.

...

Cả đêm qua anh mất ngủ, phải nói là cả tuần nay ngày nào cũng mất ngủ, sáng sớm phải đến công ty Taehyung thật sự không còn sức lực. Bỗng điện thoại anh reo, màn hình hiện lên hai chữ "Thú nuôi" và hình ảnh người con gái xinh đẹp đang mỉm cười kia, dù mệt đến mấy anh cũng nhấc máy ngay lập tức.

- Eun Ji!

- À em có chuyện muốn nói với anh.

- Anh nghe.

- Từ đầu khi em vừa bước vào nhà anh, anh đã nói sẽ cho em học. Cho nên em quyết định đi du học anh cũng không phản đối chứ?

- Em...Em du học? 

Taehyung có hơi do dự, bên đầu dây bên kia vẫn im lặng, hình như đợi anh nói tiếp.

- Đ..Được. Anh sẽ lo cho em.

- Em đủ điều kiện không cần phải làm phiền anh đâu. Em còn có một điều nữa, anh hứa sẽ làm nhé vì nó có lợi cho cả ba người.

- Nếu anh có thể anh sẽ làm. Em nói đi.

Eun Ji cố gắng nói ra từng chữ, mỗi chữ một như đang xé nát tâm can cô, nhưng cô cũng hết cách rồi.

- Đừng bao giờ liên lạc với em nữa, số tiền ba mẹ Jung nợ anh em sẽ trả lại, coi như...coi như giữa chúng ta chưa có chuyện gì..

- Em nói gì vậy Eun Ji!?

- Xin anh đấy. Làm ơn..

Cắt đứt quan hệ với anh là điều cô nên làm để không khiến bản thân đau khổ thêm, dần dần nó cũng chấp nhận được người khác mà quên anh thôi. Lời cầu xin của Eun Ji làm anh đau lòng, dùng hết sức lực còn lại để nói.

- Anh muốn giải thích...Hãy nghe anh...

- Chúng ta không còn gì để giải thích nữa, mong sau này ta không dính dáng đến nhau, em không muốn Choi NaHaun buồn phiền về mối quan hệ mập mờ này nữa.

Eun Ji cúp máy, anh gục đầu xuống bàn làm việc, thật sự anh không muốn làm gì nữa, mệt mỏi mà ngất lịm đi. Jimin định vào trao đổi với anh vài dự án mới nhưng kêu mãi mà anh vẫn không ngóc đầu dậy, lo lắng kêu người đỡ anh ra xe.

Lại một lần nữa Taehyung kiệt sức mà phải vào bệnh viện, Jimin chực chờ ở giường bệnh thấp thỏm không yên, mọi công việc dù quan trọng đến mấy cũng tạm gác qua hết. Thấy Taehyung dần dần mở mắt, lập tức Jimin liền mỉm cười.

- Tỉnh rồi sao?

Anh gật đầu, đôi mắt vô hồn hướng ra ngoài cửa sổ.

- Tại sao mày không nói cho NaHaun biết mày đã thích người khác? Để giờ phải chịu khổ thế này..

- NaHaun dễ bị kích động, bệnh trầm cảm cũng liên quan đến tao, cô ấy lại mắc phải bệnh tim, tao sợ cô ấy chịu không nổi mà nguy hiểm đến tính mạng, đã thế ông Choi lại nhờ tao chăm sóc cô ấy một thời gian....Thật khó lòng từ chối...

Jimin thở hắt ra, nếu mọi chuyện đi quá giới hạn anh không chắc anh sẽ nói chuyện này với ai đâu, chỉ cần thằng bạn được yên ổn dù thất hứa với Taehyung anh cũng làm.

...

Tất cả những việc liên quan đến du học cũng đều hoàn tất, BoEun ban đầu không chịu cho cô đi, nhưng nghĩ lại hoàn cảnh bây giờ, qua Pháp du học cũng tốt cho cô, mà BoEun muốn mọi thứ tốt cho cô nên cũng phải đồng ý.

Chuyến bay lúc 7h sáng sang Pháp. Jungkook xách hết đống hành lí, riêng Eun Ji thì vẫn thảnh thơi ngồi ở ghế chờ, hồn nhiên ăn uống.

- Đem gì nhiều thế? Qua đó mua không được à?

- Mình có thì cứ xài, có cần phí phạm thế không.

Jungkook ngồi bệt xuống ghế thở dốc. Gia đình SeokJin đã đến từ sớm vì phải có công việc, không thể tiễn cô ra sân bay, SeokJin dặn cô đủ điều, Jae Seok thì cứ nằng nặc ôm lấy cô, đến lúc về Jin phải kéo lắm mới tách ra được, chị Juhee hôn em dâu một cái ngay má rồi cả gia đình đi về. Jungkook nhìn đồng hồ đeo tay, đã 6h 40, Taehyung không tới sao?

Điện thoại Eun Ji đã hư mà không có thời gian mua cái mới nên mỗi lần muốn gọi đều mượn điện thoại Jungkook, đầu dây bên kia nghe rõ giọng nói nghẹn ngào như khóc rất nhiều.

- Tao muốn đi tiễn mày Eun Ji....hic..

- Hôm nay có bài kiếm tra quan trọng nên ở trường đi, tao qua đó sẽ gọi cho mày thường xuyên mà..

- Hmm nhớ đó nha..

- Nhớ rồi nhớ rồi. Thôi tao cúp đây..

...

Taehyung vẫn còn trong viện, dù cho kế bên NaHaun có nói điều gì anh cũng không bận tâm đến, trong đầu chỉ toàn nghĩ đến hình ảnh của Eun Ji và mấy câu nói từ cô. Bỗng nhiên có điện thoại, anh lập tức cầm lên nghe máy, là từ Kim SeokJin.

- Mày không đến tiễn con bé đi Pháp sao?

Anh trợn tròn mắt, miệng lắp bắp.

- Anh...Ý anh.. hôm nay cô ấy đi du học?

- Không biết sao? Đến nhanh đi, 7h bay rồi!

Anh lập tức tháo mấy dây đang quấn quanh người ra, lật đật chạy ra thì gặp Jimin đang đi vào.

- Đi đâu vậy? Mày đang rất yếu đấy!

- Eun Ji đi du học, 7h bay, tao phải tới đó!

Taehyung đẩy Jimin ra, chạy nhanh đi. NaHaun không hiểu chuyện gì định đuổi theo anh thì bị Jimin chặn lại.

- Taehyung có việc, để anh đưa em về.

- Nhưng việc gì chứ?

- Em đừng có cái gì cũng quản nó được không? Taehyung nó không thích thế đâu!

Nghe Jimin nói vậy NaHaun mới chịu thôi, nhìn vào đồng hồ còn 10 phút nữa 7 giờ. Jimin thở dài, dù có bắn tốc độ đến đâu cũng không kịp rồi, anh thật sự không nhẫn nhịn được, lấy điện thoại gọi cho Jungkook.

...

Taehyung đến sân bay thì đã 7h 20 phút, anh đảo mắt xung quanh mong mỏi cô vẫn chưa đi, cũng vừa lúc anh thấy chiếc máy bay cất cánh lên trời, anh thẫn thờ ngồi bệt xuống sàn lạnh băng, nước mắt không cầm được mà rơi xuống.

- Em bỏ anh đi thật sao? Em muốn cắt đứt quan hệ thật sao?

Kết thúc rồi, anh nghĩ tất cả mọi chuyện đã đến hồi kết, một hồi kết đau đớn..

Có một số ký ức định sẵn là không thể xóa đi... Có những người định sẵn sẽ không ai thay thế được. Taehyung cam đoan rằng, dù tiếp xúc bao nhiêu cô gái đẹp anh sẽ không màng đến, người anh yêu nhất định anh sẽ chờ cô ấy trở về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net