(End P1) Chương 4 - #3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 4: VŨ ĐIỆU ĐOM ĐÓM

#3

Tháng 8 năm 1997, thành phố Yên Thuỷ nhỏ bé bị nổ tung bởi sức mạnh ngàn cân của tít lớn trên các báo, thông tin liên quan đến một tập đoàn chế tạo tiền giả bị bất ngờ phá vỡ. Hạ Quỳnh Hoa, một công nhân về hưu non, một bà mẹ một mình nuôi con, một chủ quầy hoa quả, đã khai ra kẻ giấu mặt phía sau. Hoá ra vua hoa quả Lã Hữu Tài chính là kẻ cung cấp tiền giả. Số lượng tiền giả đã tiêu thụ qua tay lão đáng kinh ngạc. Vụ án này còn có liên quan đến đảng phái xã hội đen ở nước ngoài. Cuối tháng 8, vụ án được công khai xét xử, Hạ Quỳnh Hoa do khai báo thành khẩn được hưởng khoan hồng giảm nhẹ tội, tuyên phạt một năm rưỡi cải tạo. Lã Hữu Tài tình tiết nặng, lượng tiền giả đã tung ra thị trường quá lớn, phải nghiêm trị để cảnh cáo, tuyên phạt án tù giam 10 năm. Ngoài ra bảy tám người khác có liên quan đến vụ án cũng lần lượt nhận những bản án thích đáng.

Nhân dân vỗ tay ăn mừng. Mọi người nói chả trách khoảng thời gian trước tiền giả bay ngập trời, hoá ra là bọn lừa đảo phá hoại. Chúng không biết xấu hổ à? Bây giờ kiếm tiền nào có dễ dàng gì cơ chứ? Những đồng tiền xương máu vất vả chắt bóp từng hào không cẩn thận chút thành ngay tiền giả, bạn nói thử xem sao tâm địa chúng nó đen tối thế không biết? Chúng không sợ quả báo hay sao? Con người ta thích tin vào thiên lý tuần hoàn, cái thiện rồi sẽ thắng cái ác, thực tế cũng đã chứng minh ác rồi sẽ gặp ác báo. Nhưng những lời bàn tán của mọi người làm tôi khó chịu, phải biết rằng, tôi đã là một phần tử trong đám lừa đảo ấy cả một tháng trời. Tôi uất ức muốn nổ tung.

Cuộc sống của Vi Vi cũng không dễ chịu gì, người thân duy nhất có thể nương tựa chịu cảnh tù đày, bị người khác ghét bỏ, xa lánh. Bạn nói nó mà vẫn như chẳng có chuyện gì xảy ra thì có hợp với lẽ thường không? Tôi thử tìm cách an ủi Vi Vi. Tôi đã tha thứ cho cô Hạ, tính uy nghiêm của pháp luật đã làm tiêu tan những oán hận trong tôi. Vi Vi trong mắt tôi bây giờ là một thằng bạn, nó không còn là con của cô. Tôi nói: "Vi Vi, nghĩ thoáng một chút, tất cả rồi cũng qua". Vi Vi đáp: "Không sao, tao chịu được".

Hơn tám vạn tệ trong tài khoản của cô Hạ bị coi là tiền bẩn thu hồi, nhưng tôi biết trong tay Vi Vi vẫn còn một quyển sổ tiết kiệm nữa. Cô Hạ lấy danh nghĩa Vi Vi gửi vào đấy một vạn tệ. Trước khi bị đem ra xét xử, cô Hạ yêu cầu được gặp tôi một lần nữa, cô ám thị cho tôi một vạn tệ đó là tiền sinh hoạt và học tập của Vi Vi. Cô Hạ nói: "Cô Hạ tin vào nhân cách của cháu. Cháu sẽ không bắt nạt Vi Vi, đúng không?". Tôi thở dài nói: "Cô Hạ, cô yên tâm, cháu là bạn của Vi Vi". Lúc nói câu này tôi thấy mình thật vĩ đại, tôi gần như bị cảm động bởi chính mình. Tôi cố hết sức không nghĩ đến việc một vạn tệ kia có thể cũng là tiền bẩn, tôi cố thuyết phục mình nhỡ đâu một vạn đó là cô Hạ dựa vào sức lao động thực sự của mình làm ra. Nếu đi trình báo, Vi Vi sẽ ra sao? Nếu đã không có một sự đản bảo chắc chắn của phúc lợi xã hội, một vạn tệ này không thể coi là bị chiếm đoạt không có nguyên nhân. Tôi lục tìm hết các lý do biện minh cho việc mình giấu giếm không trình báo sự thực. Tôi thấy mình đã không còn thuần khiết, tôi đã đi quá xa những phẩm chất cao đẹp, nhưng có trời chứng giám, tôi vì thế mà đau đầu rối óc, thấp thỏm không yên bao nhiêu! Tôi hối hận lúc đầu đã không quyết tâm thêm chút nữa rời khỏi Yên Thuỷ, để ngày hôm nay lâm vào tình trạng khó xử, làm thế nào cũng không xong thế này.

Xin đừng trách tôi coi thường pháp luật, lúc đó tôi mới chỉ mười sáu, trước năm mười sáu ấy, tôi luôn là một bông hoa trong nhà kính. Mới bước vào xã hội, tôi đã trải qua cơn bão táp lớn như thế, sóng gió thét gào làm tôi đầu óc không biết đâu là bờ bến. Xin hãy tha thứ cho sự quay cuồng dễ dãi và mủi lòng của tôi, tôi thừa nhận sự thiếu chín chắn trong những phán đoán của mình. Đứa tôi năm mười sáu tuổi căn bản vẫn chỉ là một thằng trẻ con.

Tôi và Vi Vi, trong những âm thanh cuối cùng của tháng tám đó, mỗi đứa một tâm trạng gắng gượng vượt qua. Chúng tôi tối ngủ không ngon, sáng thức không tỉnh, đêm ngày lẫn lộn, đồng hồ sinh học đảo điên. Cuộc sống mất đi những trật tự vốn có của nó. Chúng tôi cũng không biết mình sao nữa.

Ai có thể nói cho chúng tôi biết, rốt cuộc chúng tôi đang bị làm sao?

Ngày cuối cùng của tháng 8 năm 1997 là một ngày mưa to. Tôi nhớ rất rõ, khoảng năm giờ chiều, ông trời nói trở mặt liền trở mặt, trời đang trong xanh đột nhiên vang rền tiếng sấm, gió từ đâu thổi ào ào, cuốn cát tạt đá, long trời lở đất, một đám mây đen như quả cầu tuyết lăn cuộn tròn, nhanh chóng phình to, chẳng mấy phút đã dễ dàng chiến cứ cả bầu trời. Ngày cuối cùng của tháng 8 năm 1997, nếu bạn có mặt tại thành phố nhỏ Yên Thuỷ này bạn sẽ hiểu thế trận "mây đen đè thành, thành muốn đổ" là như thế nào, Vi Vi nói trông như ngày tận thế. Cách so sánh này mặc dù hơi khoa trương một chút, nhưng có một điều tôi dám đảm bảo, khung cảnh đó có thể làm linh hồn bạn chấn động sững sờ.

Gió to, mái các nhà liên tục bị bốc tung ngói, rơi xuống lịch bịch kêu không ngớt. Đám chó hoang hoảng hốt tháo chạy, chúng như bị tâm thần sủa vang khắp phố. Dường như để hồi đáp, một tiếng sấm bùng vang cuộn ra từ chân trời. Tiếng sấm kéo dài đến mức người ta phải hoài nghi phải chăng các thiên binh thiên tướng trong truyền thuyết đang cưỡi những chiếc chiến xa bọc vàng rầm rập đi ngang. Đám chó hoang khiếp sợ không dám sủa tiếp, kẹp đuôi lẩy bẩy chạy. Khi những tiếng sấm dứt hẳn, một trận mưa lớn ập đến đổ xuống Yên Thuý, ập xuống đầu chúng tôi. Tôi và Vi Vi đứng dưới mái hiên nơi góc phố. Lúc gió ào đến, mây kéo đen kịt bầu trời, tôi và Vi Vi đang trên đường vội vàng về nhà, nhưng không kịp nữa, chúng tôi cuối cùng vẫn bị giam trong cơn mưa.

Mưa rơi nặng hạt mãi không ngớt, nước mưa men theo mái hiên rớt xuống, dệt thành một bức thác nước thu nhỏ ngay trước mắt chúng tôi. Mưa ào ào đổ liên tục, đúng nửa tiếng sau, ngừng hẳn. Mưa tạnh mây tan, mặt trời với những tia nắng rạng chiếu lại ló đầu ra từ trong mây. Vi Vi nói: "Trời có lúc mưa gió bất thường!". Tôi thấy câu nói của nó mang đầy tâm trạng. Chỉ có điều một câu cảm khái như thế được nói ra từ mồm một thằng ranh mười sáu tuổi sao làm người ta thấy không quen. Người lớn luôn thấy những đứa trẻ mười sáu nói những câu có tính chất triết lý sao mà nực cười, nhưng tôi nghe mà lòng quặn đau. Tôi nói: "Mưa tạnh rồi".

Trong các tác phẩm văn học, sự thay đổi của số phận một con người phần lớn đi kèm với các hiện tượng thiên nhiên kỳ dị đồng thời xuất hiện, đây đã là quy luật bất thành văn. Tôi cũng không thể thoát tục, vì trên thực tế, trận mưa bão đến quá sức đúng lúc. Tôi không biết tại sao tôi cứ nhắc mãi trận mưa bão đó. Đối với câu chuyện tôi đang kể đây, nó không hề có tính quan trọng đến mức không thể không kể đến, nhưng tôi vẫn kể. Có thể tôi muốn lục lọi trong đó những dấu hiệu báo trước, những ẩn thị, hoặc chỉ đơn giản là vì ấn tượng của tôi với cơn mưa quá sâu sắc. Năm 23 tuổi này đây, tôi quyết tâm ghi lại hành trình trưởng thành của tôi, bất kỳ hạt bụi nào có dính đến hành trình đó đều đáng để tôi phóng đại.

Chúng tôi vốn định đi đến nhà bà ngoại của Vi Vi. Ra khỏi cổng đã gặp ngay một trận mưa lớn. Mưa tạnh, chúng tôi vẫn quyết định tiếp tục dự định ban đầu. Tôi hoàn toàn có thể hiểu được Vi Vi, tôi nói đi cho thoải mái tâm hồn cũng tốt. Tạm thời rời khỏi Yên Thuỷ, đối với cả Vi Vi lẫn tôi mà nói đều là cần thiết. Chúng tôi ngồi lên xe khách chạy về nhà bà ngoại Vi Vi. Sau khoảng một tiếng, chúng tôi xuống xe ở một thị trấn nhỏ, đi thêm một tiếng nữa mới đến nơi.

Tôi muốn nói cho bạn biết tôi yêu biết bao nơi thôn quê tĩnh lặng này. Nó đáp ứng được tất cả các yêu cầu về một thôn quê lý tưởng của bạn. Khi nó xuất hiện trước mắt ráng tà vẫn còn ngập trời, nhưng khi đến gần lại phát hiện màn đêm đã buông xuống. Một trời đêm trong vắt, tĩnh lặng, sự ồn ào của thế gian cách xa nơi này hàng trăm hàng ngàn kilômét. Vi Vi đi đến gõ vào cánh cửa gỗ nhà bà ngoại nó.

Bà ngoại Vi Vi mặc một cái áo cộc cánh màu trắng ngà, một cái quần rộng mát. Bà cụ gày gò, da đồi mồi, dưới ánh sáng của bóng đèn 25W, mắt bà phát ra những tia sáng lấp lánh. Vi Vi vừa nhìn thấy bà liền oà lên khóc nức nở, nó sà vào lòng bà cụ. Nỗi sợ hãi, bất an suốt mấy ngày nay bây giờ mới được trút ra khỏi lớp bảo vệ bên ngoài. Vi Vi vừa khóc vừa nói: "Ngoại ơi, mẹ con...". Vi Vi khóc nấc lên không nói tiếp được được nữa, bà cụ nhẹ nhàng vuốt tóc nó nói: "Ngoại đều biết cả rồi".

Đợi Vi Vi khóc no xong, bà mới hỏi: "Hai đứa vẫn chưa ăn gì hả?". Vi Vi gật đầu nói: "Vâng". Nó bây giờ mới sực nhớ quên chưa giới thiệu tôi, người khách không mời mà đến. Vi Vi nói: "Đây là bạn con, nó tên là Nam Cung Vi". Bà cụ nhân hậu nhìn tôi cười: "Cháu đúng là đứa trẻ ngoan". Được một cụ bà có gương mặt phúc hậu hiền từ khen ngợi là một đứa trẻ ngoan, tôi trong bụng sướng thầm. Tôi nhớ đến bà nội tôi, lúc còn sống nội cũng chiều tôi như con cừu non bé nhỏ, yếu ớt. Năm ngoái nội mất, người thương yêu tôi nhất trên thế gian phút chốc trở thành nỗi đau vô tận trong lòng tôi.

Bà ngoại Vi Vi nấu cho chúng tôi một bát bánh trôi tàu rượu, ngoài ra còn có thêm hai quả trứng ốp lết. Điện áp đèn không ổn định, lúc sáng lúc tối. Bà ngồi cười nhìn hai đứa tôi ăn như chết đói lâu ngày. Bát bánh trôi tàu bị chúng tôi ăn sạch trơn. Bà hỏi: "Ăn no chưa?". Vi Vi đáp: "Chưa ạ". Tôi cướp lời: "Dạ rồi ạ". Rất không lịch sự, tôi há mồm ngáp dài. Bình thường tôi không phải là người không có ý tứ, tôi rất chú ý phép lịch sự là đằng khác, đây là dấu tích của sự giáo dục nghiêm khắc của bố mẹ còn lại trên người tôi. Động tác bất bình thường này chỉ là do sơ ý, cái chính cũng là vì bà cho tôi một cảm giác quá đỗi gần gũi, làm tôi bỗng quên rằng mình không được phép tuỳ tiện như vậy.

Bà nói: "Đi ngủ đi, điều kiện ở quê không tốt, cháu chịu khó vậy". Tôi nói: "Bà đừng nói thế ạ". Tôi không phải là thằng công tử đòi hỏi, tôi thậm chí còn thấy mình không nên tuổi gà mà tuổi chuột mới phải, tôi có một khả năng thích ứng siêu phàm, biết cách nhập gia tuỳ tục. Tôi càng ngày càng thấy mình vĩ đại.

Tôi được sắp xếp ngủ trên cái giường rơm. Tối Vi Vi không chạy qua ngủ cùng, chắc nó nằm rủ rỉ với bà ngoại nó. Tôi dù gì cũng là người ngoài. Tôi bò ra mép giường, ngóc đầu nhìn ra ngoài. Bên ngoài trời đầy sao, còn có những con đom đóm đang bay nhảy trong bãi cỏ hoang bên ngoài bờ giậu. Tôi chợt nhớ một bài thơ chẳng biết đọc được từ quyển sách nào:

"Không phải tôi không hiểu
Vì sao tối nhất cũng rực rỡ hơn tôi
Nhưng tôi vẫn nhấp nhánh bay
Cho dù nơi tôi chỉ một tia sáng nhỏ."

Bài thơ này hình như là "Đom đóm nhỏ". Tôi đọc nó mấy ngày trước khi quyết định khăn gói ra đi. Bài thơ miêu tả một linh hồn mặc dù biết mình bé nhỏ nhưng một mực theo đuổi điều mình muốn đến cùng. Dường như nó viết cho riêng tôi. Tôi biết ơn tác giả bài thơ mà tôi không biết tên, cũng chưa từng biết mặt này, nếu một ngày nào đó có hân hạnh được tiếp kiến, tôi quyết phải cùng ông cắt máu ăn thề, kết nghĩa kim lan.

   Những con đom đóm nhảy múa kia, chúng kiên định thêm niềm tin của tôi, cho dù không thể so sánh cùng nhật nguyệt, nhưng vẫn kiên tâm cố thủ chút ánh sáng của riêng mình. Tôi yêu điên cuồng ánh sáng, tôi sùng bái nó.

   Tôi trải qua những ngày vui vẻ ở nhà bà ngoại Vi Vi. Tôi và nó tìm lại được những nét ngây thơ trẻ con, chúng tôi cả ngày cười đùa nghịch ngợm. Vi Vi đưa tôi đi leo hết những ngọn núi nhỏ quanh đó. Ruộng bậc thang xếp thành hàng như những phím trên cây đàn piano, toát ra vẻ đẹp nghệ thuật siêu phàm. Những bắp ngô non như đứa trẻ quấn tã say ngủ, mọc ra những lọn tóc tơ óng mượt hơi màu hung đỏ. Quả chát xanh của cây lê gai đen cũng đang nhô đầu ngóc dậy. Các kiểu các loại cây nông nghiệp cùng những cây cỏ dại tôi không biết tên đã tìm lại cho tôi sự yên bình nơi tâm hồn mà tôi khao khát bấy lâu. Trên thiên đường trần thế này, tiết tấu cuộc sống chậm lại thành những tiếng i, a đàn bầu, con người và tự nhiên hoà hợp làm một, chung sống hoà bình. Tất cả những âm mưu toan tính không có chỗ dung thân ở đây, tách xa những cám dỗ, bản tính của con người vẫn là lương thiện, thuần khiết.

   Bà ngoại tối nào cũng nấu cho chúng tôi ăn bánh trôi tàu và trứng ốp lết. Bà rất thích ngồi một bên nhìn chúng tôi ăn ngon lành hết bát bánh trôi và hai quả trứng vàng rộm, dường như còn ngon lành hơn chính bà ăn. Tôi học Vi Vi gọi ngoại. Tôi hi vọng biết bao bà là ngoại tôi, tôi hi vọng biết bao luôn có một đôi mắt dõi theo bảo vệ nhưng không thọc sâu can thiệp tôi.

   Tôi cũng yêu mất cái giường rơm rồi. Trên giát trúc, tôi ngủ ra nguyên một hình mồ hôi người. Tôi mơ, mơ thấy vòng tay ấm áp của nội, nội nằm bên khẽ hát những bài đồng dao: "Ngủ ngoan đi, bé con yêu, trời đã tối, chớ khóc nhiều". Tôi như đang ngủ ngoan trong chiếc nôi nhỏ, được một bàn tay âu yếm nhẹ nhàng đung đưa. Đôi bàn tay đó đưa tôi dậy trong hạnh phúc, nhưng sao nước mắt lại đang chảy dài trên gương mặt tôi.

   "Mày mơ à? Sợ lắm à?"

   Lay tỉnh tôi là Vi Vi. Nó đang ngồi bên cạnh tôi quan tâm hỏi. Tôi không muốn kể cho nó những hồi ức tuổi thơ ngọt ngào tôi tìm thấy trong giấc mơ, tôi hỏi: "Có chuyện gì à?". Vi Vi nói: "Không có gì thì không được tìm mày à?". Tôi nói: "Không có gì thì tao ngủ tiếp đây". Tôi vẫn lưu luyến giấc mơ đẹp của mình, dễ gì mà có, làm ơn làm phúc để tôi tiếp tục mơ đi.

   Nhưng Vi Vi quyết không cho tôi thoát. Nó gào vào tai tôi: "Dậy thôi, bây giờ mới có mấy giờ Ăn xong ngủ, ngủ xong ăn, mày sắp thành lợn rồi". Tôi đáp lời: "Lợn thì đã sao? Được làm lợn cũng sung sướng chán". Vi Vi không để tôi lèm bèm thêm nữa, nó kéo thẳng tôi ra ngoài.

   Buổi tối oi ả, dải ngân hà chạy dài. Đám cỏ dại ngoài vườn nở ra những bông hoa màu xanh nhỏ li ti. Vi Vi cầm trong tay một lọ thuỷ tinh trong suốt, những con đom đóm bay nhảy xung quanh chúng tôi. Vi Vi rủ tôi bắt đom đóm cùng nó. Chúng tôi thả những con đom đóm bắt được vào lọ thuỷ tinh. Tôi bỗng thấy xót xa, tôi thấy chúng tôi tàn nhẫn quá. Tôi nói: "Thả chúng nó đi, nhốt thế chúng nó chết mất". Vi Vi nói: "Trời sáng chúng nó cũng chết thôi". Tôi nói: "Không giống nhau. Thả cho chúng bay đi. Nếu mày thích chúng thì nên để cho chúng tự do. Đom đóm chỉ đẹp nhất khi chúng tự do bay nhảy".

HẾT CHƯƠNG 4: VŨ ĐIỆU ĐOM ĐÓM
HẾT PHẦN 1

Cảm ơn các bạn đã theo dõi truyện, hẹn gặp các bạn vào PHẦN 2 của truyện.
(thời gian chưa rõ)

____________
Tiểu thuyết: Đom Đóm Nhỏ
Tác giả: Thiên Tử
Người dịch: Hà Nam
Biên tập: Roéus
Được xuất bản lần đầu tại Việt Nam vào năm 2010, nhà xuất bản Dân Trí.
Thể loại: Tiểu thuyết nước ngoài, Tuổi trẻ, Cuộc sống...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net