CHƯƠNG 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm khuya yên ắng,ở cái vùng đất yên bình này về đêm khác xa TRÙNG KHƯƠNG, không khí trong lành,dòng người thưa thớt,tiếng xe cộ qua lại càng ít ỏi hơn.Nhất dương nằm trên giường gác tay trên trán suy nghĩ:
-" Chắc tiểu vy đã quên mất mảnh kí ức nhỏ nhoi có mình bên trong , hoá ra cậu ta nghĩ mình bỏ rơi cậu ta giống tên nhãi LÝ DƯƠNG kia sao,tên đó có gì hay mà ngày nào cũng bám lấy cậu ta kia chứ,tôi đẹp trai hơn tên nhãi đó mà"...
CỐC CỐC CỐC----
--- Tôi vào nhé (TRƯƠNG HUỲNH chậm rãi khép cửa bước vào), cậu vẫn còn nhớ LÝ DƯƠNG ư?
  >> NHẤT DƯƠNG ngồi dậy tròn mắt đáp: " Cái tên nhãi đó tôi không thèm nghĩ tới"
--- Bình tĩnh sao phải giật mình vậy,cậu không nhớ cậu ta,không nhớ tiểu vy vậy cậu quay về đây làm gì?
--- Tại tại tại nhà bà tôi ở đây ,tôi nhớ bà tôi về ( NHẤT DƯƠNG ấp úng đáp)
--- Tôi tưởng có ai đó ngày xưa nói nhất định quay về cưới Tiểu Vy cơ,hay tôi nhớ nhầm ( TRƯƠNG HUỲNH tỏ vẻ mặt nham hiểm thăm dò NHẤT DƯƠNG)
NHẤT DƯƠNG đứng phắt dậy đẩy TRƯƠNG HUỲNH ra khỏi phòng,miệng lẩm bẩm chửi:
--- Cái tên chết tiệt nhà cậu,cút ra cút ra khỏi phòng tôi .
TRƯƠNG HUỲNH được phen cười hả hê,bước ra khỏi phòng vẫn không quên quay đầu lại bĩu mỗi nhìn NHẤT DƯƠNG một cái .

    Thấm thoát đã gần hết học kì 1 , bắt đầu bước vào đông,tiết trời se lạnh những cành cây trơ trụi nhìn đường phố dịp cuối năm,không khí cuối năm có chút ảm đạm,có chút tiếc nuối,những chiếc lá vàng cuối cùng đang cố gắng hoàn thành nốt vòng lặp rụng xuống cho chồi non nhú lên mừng năm mới,mừng cuộc đời mới của nhưng chiếc lá.. Từ xa tiếng học sinh nô nức bước tới trường,trò chuyện rôm rả,khoe nhau những món đồ mới mua.....
 
  --- Mình hi vọng sẽ thi suôn sẻ qua học kì này,nếu không tết năm nay ba mình sẽ đánh nát người mình mất >>> VY VY than thở
--- Vậy thì cậu tập trung học đi, đừng có mà suốt này tơ tưởng đánh nhau nữa,mình sẽ giúp cậu >>> KHIẾT LỆ khoác qua vai VY VY nói nhỏ
--- Các cậu có chắc sẽ giúp nhau được không,mình chỉ sợ các cậu sẽ bị đuổi ra khỏi trường vì tụ tập quậy phá thôi >>> GIAO GIAO cười lớn
--- VY VY sữa của em này, đây là tất cả sổ tay kiến thức cần thiết anh đã ghi lại cho em,em xem qua rồi học nhé >>> THỊNH NAM từ xa chạy lại
--- wao wao wao đây là anh trai trong truyền thuyết đây sao ? Anh THỊNH NAM có muốn nhận thêm em gái không ạ? >>>  KHIẾT LỆ nhanh miệng
--- Haha anh chỉ muốn nuôi cô vợ nhỏ của mình thôi>> Dứt câu THỊNH NAM xoa đầu VY VY rồi đi thẳng
--- Wtf? Chuyện quái gì đây,Tiểu lệ cậu có nghe anh ấy vừa nói gì không ," cô vợ nhỏ" ai, Tiểu Vy của chúng ta ư ?????>>> GIAO GIAO há miệng ngạc nhiên
--- anh ấy chỉ đùa thôi, anh ấy giống như anh trai của tớ mà >>> VY VY ngại ngùng đáp lời
--- " chúng ta đi thôi cô vợ nhỏ" ( KHIẾT LỆ ôm vai VYVY cười lớn)
--- Đã bảo không phải mà,các cậu đừng nói thế nữa>>> VYVY lấy tay bịt miệng hai cô bạn của mình lại.
      Tình hình lớp học vẫn vậy,lớp 11/10 vẫn nói chuyện riêng,vẫn chạy nhảy nô đùa trong lớp mặc cho các thầy cô bộ môn giảng bài,ai giỏi vẫn giỏi ,ai dốt tự chịu . Trong lớp NHẤT DƯƠNG hay liếc nhìn trộm VY VY cậu tưởng việc mình làm không ai biết,nhưng cả lớp đều theo dõi và cười tủm tỉm sau, vô tình VY VY quay sang hai mắt chạm nhau với NHẤT DƯƠNG , trong đầu cô ngập tràn suy nghĩ rối bời,nhớ về cuộc cãi vã sau sân trường với NHẤT DƯƠNG giữa kì:
     ( Giờ nghỉ trưa hôm ấy,VY VY ra sau sân trường ngắm hoa và viết nhật kí,tình cờ gặp NHẤT DƯƠNG)...
--- Cậu hay ra đây ư?>>> NHẤT DƯƠNG bước tới hỏi nhỏ VYVY đang ngồi ghế đá thẩn thơ ngắm hoa
--- Có chuyện gì sao, cậu ra đây làm gì? >>> VY VY trợn tròn mắt chất vấn NHẤT DƯƠNG
--- Vô tình thôi,cậu tưởng tôi đi theo cậu hả đồ nấm lùn>>> NHẤT DƯƠNG xéo sắc mồm miệng không kém cạnh
VY VY liếc cậu một cái rồi đứng phắt dậy quay đi,NHẤT DƯƠNG vội chạy theo kéo cổ tay cô quay lại,quát lên:
--- Sao cậu cứ phải trốn tránh tôi vậy,tôi làm gì sai với cậu,cậu chả lẽ cậu không nhớ chút gì về tôi sao ??
VY VY giật tay ra quát lại:
--- Cái gì, cậu muốn tôi nhớ gì, nhớ là cậu đã bỏ tôi đi ,bỏ một mình tôi ở lại trên đê nghe lời cậu đi tìm bông hoa chết tiệt ấy,hay nhớ lại ngày tôi đau khổ mất mẹ cậu cũng không ở lại trò chuyện cùng tôi, cậu nghĩ cậu là cái thá gì chứ,lúc đó tôi với cậu cũng chỉ 10 tuổi,tới khi cậu quay lại lần nữa là 14 tuổi cậu cũng vẫn bỏ lại tôi trên đê một mình như một con đần hả ??
--- Tôi thật sự đã đi tìm bông hoa đó cho cậu,nhưng tôi bị lạc đường,lúc tôi về tới cậu đã về nhà rồi. Năm đó tôi quay lại tìm cậu chúng ta đã nói chuyện với nhau rất nhiều,tôi vẫn tìm bông hoa đó cho cậu nhưng tìm mãi không thấy ,khi trời tối tôi quay lại cậu đã về nhà,giờ cậu muốn tôi làm sao cậu mới vừa lòng??
  VY VY bật khóc chạy đi,bỏ lại NHẤT DƯƠNG mắt đỏ hoe chỉ biết nhìn theo bóng cô .
Quay trở lại thực tại, VYVY vội quay mặt đi,nằm úp xuống bàn và thở dài một hơi,cô không biết mình nên làm gì,cô cảm thấy mình đã hiểu lầm NHẤT DƯƠNG. Lúc cậu ấy mới chuyển vào cô nhận ra cậu ấy chứ,nhưng cô sợ người bạn này như những lần trước lại bỏ cô ở lại,lại quay lưng rời đi.
     Bất cứ ai sau khi bị bỏ lại vài lần thì niềm tin của họ cũng cạn đi như những lần ở lại vậy,không phải họ  không tha thứ, không phải vì ích kỉ không muốn bỏ qua,mà vì sợ,sợ một mình,sợ bị bỏ lại lần nữa,sợ mắt ngấn lệ mà vẫn cố mở mắt thật to không cho nước mắt rớt xuống,sợ , sợ rất nhiều...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net