Chap 6: Lời mời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng vẵn im lặng như không hề có người, cứ như là Bạch Hy đang độc thoại một mình, cứ như chỉ còn có một mình cậu đang tồn tại trong cái phòng rộng lớn xa hoa này

"Anh không ra đây ngay thì có chết đói ở trong đấy tôi cũng chẳng quan tâm!"

Dù rằng chẳng muốn quan tâm anh ta chút nào cả, dù rằng anh ta có chết đói thì cậu đây cũng chẳng hề muốn động tâm. Nhưng vì nghĩ về bộ quần áo đắt tiền cậu đang vận trên người nên vẫn muốn trả ơn cho anh ta một chút liền thấy trong tủ lạnh vừa vặn chất đầy thức ăn tươi, cậu bắt tay vào làm ngay vài món xem như hết nợ hết nần với tên quái dị này

Bảo anh ta ra ăn thì không ra chẵng lẽ anh ta thật sự không quan tâm đến cả bàn ăn ngon mắt này bị nguội lạnh hết sao? Chẵng lẽ anh ta muốn để một mình cậu ăn hết cả bàn tiệc linh đình này à? Nhìn là đã no mắt rồi!

Bạch Hy khẽ nuốt một ngụm nước bọt, hai mắt trợn tròn long lanh nhìn chằm chằm không chớp mắt vào chiếc bàn đầy ắp thức ăn tự cậu bày ra tỏ vẻ kinh hãi, cậu tự cảm thấy sợ bản thân mình. Cái bàn tiệc này là cho 2 người ăn sao?

Nhìn thì rất bắt mắt, hương vị cũng không phải hạng xoàn, mùi thơm bay khắp phòng nghe là bụng cứ réo lên nhưng nhìn lại cả cái bàn này thật sự là một mình cậu ăn sao? Đáng sợ quá..

Bạch Hy ngồi vào vị trí, cầm chén xới một ít cơm rồi nhấc đôi đũa dưới tay lên.
Cậu vẫn chưa thoát khỏi cảm thấy hoảng hốt kinh sợ bản thân. Bụng cứ réo nhưng tay cầm đũa chỉ để trên không chẳng nhút nhích. Lại chợt nhớ đến một cái gì đó liền quay phắt qua gọi to

"Hàn tiên sinh, tôi xin anh ra đây đi mà!"

Giọng nói nghẹn ngào dường như muốn khóc òa lên. Cổ họng cậu nghẹn đắng như có vật gì chặn lại nhìn Bạch Hy như cậu nhóc con đáng thương no căng bụng nhưng cứ bị ép ăn thêm nữa vậy!

Nhưng rõ ràng là do cậu tự hại cậu cả. Đâu ai bắt buộc cậu phải làm hết tất cả đồ ăn trong tủ lạnh? Vả lại cũng đâu ai bắt ép cậu ăn hết chỗ thức ăn này?

Cái tính cách làm quá mọi thứ của cậu lại tái phát!

Bỗng có tiếng mở cửa cạch cạch làm cậu chuyển đề tài ngay, không nhớ gì tới bàn ăn kinh người kia nữa

"Cậu làm gì thế!?"

"..."

"Bảo đừng để thức ăn nguội mà bây giờ cậu nói xem chính ai làm thức ăn nguội!?"

"Tôi..."

"Bỏ đi!.."

"Anh...nhiều như vậy sao có thể nói bỏ là bỏ!?"

"Không thì cậu ăn đi?"

"Tôi...Anh thật quá đáng. Được rồi, ăn thì ăn! Làm ơn mắc oán mà"

Cậu bực dọc mặt hầm hừ đen xì như đít nồi cháy gắp từng đũa từng đũa bỏ vào nơi nhớp nháp âm ấm kia ( p/s: miệng đấy, các bác nghĩ đi đâu thế?? :v) nhai nhòm nhoàm lại còn chep chép miệng

"Ôi, ai nấu mà ngon thế kia?"

Anh chàng kia đứng cạnh nhìn cậu ăn mà cũng muốn chảy cả nước bọt. Nói thật, anh chịu bước ra khỏi phòng cũng là vì muốn tìm cái gì đấy để lắp cái bụng rỗng của mình bì cứ ngỡ cậu đã ăn hết bàn thức ăn này rồi

Anh ta ung dung lấy bát đũa kéo ghế ngồi xuống đội diện tự tiện gắp vài miếng ăn thử, thấy ngon lại gắp thêm nữa, ngày càng nhiều, ăn cũng không thèm để ý xung quanh đến khi ăn chán rồi lại thở dài một tiếng chê bai thậm tệ bảo chẳng vì anh ấy đói thì có cho thú cưng của anh ăn cũng chưa chắc nó dám ăn

Bạch Hy giận lắm, cậu hạ nhiệt xuống cũng đớp lại một câu ngắn gọn nhưng người kia cũng phải cứng họng im lặng mà phụ cậu rửa bát

"Anh đang tự nhận mình không bằng con chó đấy à?"

Khốn thật, anh quên mất thú cưng của anh toàn là chó, không chó thường thì cũng là chó lai! Ngậm ngùi nuốt cục tức này vào bụng lẳng lặng giúp cậu dọn dẹp sau đó hai người cũng chẳng nói gì với nhau nữa

Anh nghĩ: "Để xem em có khả năng thoát khỏi tôi hay không. Không sớm thì muộn tôi cũng sẽ ăn sạch em cho bằng được!"

Vừa nghĩ lại vừa lia mắt sang Bạch Hy, miệng nhếch lên tạo thành đường cong ma mãnh. Ánh mắt đầy tự tin như mãnh hổ đang nghía con mồi ngon

Bị lôi kéo ăn tráng miệng, xong Bạch Hy cũng chẳng nán lại đây làm gì. Lập tức chào anh đi về

"Cậu còn nơi để về sao?"

"Rất nhiều!"

"Cái khu nhà trọ đó tôi cũng đã mua rồi, cậu muốn ở cũng phải xin phép tôi?"

"Anh..."

"Chi bằng cậu cứ ở lại đây, sẵn tiện làm việc nhà trả tiền phòng hôm trước tôi cho cậu mượn. Chẳng phải tiện lợi đôi bên sao?"

"Anh nói xem ở với một người đàn ông như anh tôi tiện lợi chỗ nào?"

"Ở với tôi chẳng phải rất tốt sao? Cậu còn được ở nhà thông minh cao cấp, đi siêu xe cũng có người chở, đi đâu cũng có người theo hầu hạ tận tình. Cậu thấy có osin nào được ăn xung mặc xướng như cậu chưa?"

"À, thế thì thật vinh dự cho tôi quá! Thật không dám nhận, xin lỗi và cũng cảm ơn ý tốt cũng ngài, Hàn tiên sinh!"

"Nếu tôi nói tôi có thể cho cậu một vị trí thiết kế thời trang trong công ti của tôi, cậu sẽ chấp nhận ý tốt của vị giám đốc này chứ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net