Anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh!
Lần đầu thấy anh, tôi cảm thấy anh là một người lập dị, không hiểu con bạn tôi thích anh ở điểm nào.

Rồi một lần bạn tôi nhờ tôi hỏi bạn bè anh xem anh có người yêu chưa,  tôi đồng ý.  Sau một hồi mần mò dò hỏi không tìm được câu trả lời tôi liền inbox cho anh với dòng chữa ngắn ngủi: " Anh có người yêu chưa?"  Và tôi cũng chẳng ngờ rằng anh rep ib của tôi: " Anh chưa".

Từ đấy tôi và anh thường inbox cho nhau.  Và rồi tôi đã yêu anh từ lúc nào không hay.  Lúc ấy tôi chẳng hiểu sợ hãi điều gì mà không inbox cho anh nữa. Có lẽ là tôi sợ sẽ lún sâu vào tình cảm này. Ừm,.. chắc vậy.  Yêu đơn phương mà.  Nó giống như một cơn gió chợt đến rồi chợt đi.

Nhưng tôi đã nhầm!  Ngày qua ngày tình yêu ấy cứ lớn dần lên từ thích chuyển sang yêu.  Khi ấy tôi cũng như các bạn vậy.  Bối rối lắm,  không biết có nên thổ lộ không?  Mà nếu như thổ lộ thì thổ lộ như thế nào? Anh ấy từ chối thì làm sao?  Rồi cũng chỉ biết tham luyến nhìn anh từ phía xa,  giữ chặt tình yêu này. Ngày ngày vào facebook của anh xem anh có đăng ảnh không,  tối tối thấy nick anh sáng thì lại mò vào gõ tin nhắn rồi lại xoá đi, anh off thì cũng tắt facebook đi ngủ.

Có những lúc thấy anh tình tứ đi bên người con gái khác trong lòng lại khó chịu.  Chỉ muốn người đó là mình. Đau lòng nhất là khi mấy đứa bạn cũng đem lòng thích anh nghe chúng nó nói về anh chỉ muốn hét vào mặt chúng nó rằng anh ý là của tao chúng mày đừng có mà đụng vào nhưng thiết nghĩ mình có là gì của anh ý đâu mà có quyền ngăn cản chúng nó.  Lúc đấy lại chạnh lòng ngồi buồn thiu một chỗ.

Đơn phương một người chẳng khác nào việc bạn tập đi xe đạp cả.  Không cẩn thận bạn sẽ bị ngã,  bị trầy xước thậm chí còn có sẹo nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net