Đông -Điều bất ngờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

8h
Chuông cửa reo ầm ĩ,  tôi lật đật chạy ra mở cửa,  con bạn thân thở hổn hển giơ ly trà sữa lên trước mặt tôi rồi nói ... 
- Đây! Tặng mày...
- Vào nhà đi con tó, một mình buồn quá  !
-  Biết vậy nên t hộc tốc tới nhà mày luôn còn gì..  Hì hì
Chúng tôi cứ thế ngồi nói đủ thứ chuyện trên đời tới lúc  mẹ tôi về,  Bảo Anh cũng  xin phép về .
Tôi ăn tối với mẹ,  mẹ  hom nay khác lắm nhưng tôi không biết phải hỏi như thế nào vì tôi biết có hỏi mẹ cũng sẽ  nói không có gì.
Hơn nữa tháng,  từ ngày ba đi công tác,  ba không gọi về,  tôi gọi cho ba cũng không được, hỏi mẹ  về  ba thì  mẹ  cũng chỉ bảo ba bận hoặc ba có gọi cho mẹ  rồi.  Hơn nữa tháng, mẹ  cứ như  người mất hồn,  buồn  nhưng cứ cố cười khi thấy tôi, lâu lâu mẹ về trễ,  cho tôi trải nghiệm cái cảm giác một mình với căn nhà trống.
Chiều hôm nay, lúc tôi  đi học về, chiếc xe BMW của ba đậu ở cửa,  nhà cũng sáng đèn.  Tôi chạy vội vào nhà,  điều đầu tiên nên làm chắc là tôi sẽ ôm ba vì tôi nhớ ông và  chắc mẹ sẽ  không buồn như mấy hôm ba vắng nhà nữa .  Ấy  vậy,  lúc  tôi  mở cửa thì không khí hoàn toàn khác, mặt ba buồn rười rượi,  mẹ đang làm đồ ăn trong bếp, 2 người họ không nói chuyện với nhau.
- Con về rồi ạ!   Ba Đi công tác về sớm à? 
- Ư con!
Không khí thật căng thẳng...  Mẹ vẫn không nói gì,  mắt mẹ đỏ hoe như vừa mới khóc,  trong nhà còn có một tên con trai lạ hoắc.
- Đây là ai vậy ba? 
Ba ngập ngừng không đáp lại.
- Con tắm rửa Đi rồi  xuống nhà  ăn cơm,  ba mẹ  có chuyện muốn nói với con.  Mẹ  tôi lên tiếng.
- Dạ!
7h tối, chúng tôi quây quần bên chiếc bàn ăn nhỏ,  hôm nay có thêm một thành viên lạ nữa.   Ba tôi lên tiếng :
- Vy à,  đây là  a Đông.  Là  a trai  của con. 
Tôi ngơ ngác nhìn hết thảy mọi người rồi quay lại hỏi ba :
- Là sao ạ?  Anh họ hả ba? 
- Là anh cùng cha khác mẹ
Như trời giáng, tôi đứng hình nhìn cái tên con trái đã phá vỡ sự hoàn hảo của tôi trân trân,  mẹ vẫn im lặng không nói gì. Ba tôi vẫn tiếp lời :
- Anh là  con của vợ trước ba,  nay bà ấy bệnh vừa qua đời nên ba sẽ  nuôi anh ấy,  từ hôm nay,  Đông sẽ ở đây,  2 đứa có thể bảo bọc,  yêu thương nhau được không? 
Mẹ vẫn không nói gì,  tôi cũng vậy,  thật ra tôi không biết phải nói gì.
- Chào em!  E tên Vy hả?  Cái tên lạ hoắc ấy nói chuyện với tôi,  thật đáng ghét.
Tôi k ăn cơm  nữa,  tôi im lặng  bước về  phòng mình rồi đóng sầm cửa lại.
Một lúc sau mẹ tôi vào  phòng, bà nói :
- Mình  nói chuyện với nhau nhé! 
Tôi vẫn trùm mền và không nói gì.
- Con đừng giận ba,  lỗi là ở mẹ,  lúc  mẹ  gặp ba,  ba với vợ trước k đc  hạnh phúc, cũng có thể vì mẹ mà họ li dị nhau,  lúc đó,  ba con không biết bà ấy có thai. Mãi tới gần đây,  bà ấy biết không còn sống được bao lâu mới  gọi điện và  nói cho ba con biết,  mong ba con có thể nuôi dạy con của họ. Thằng bé hơn con 2 tuổi,  con có thể xem Đông như người trong nhà không? 
- Mẹ,  con muốn ngủ! 
- Mẹ hiểu rồi, dù sao cũng mong con hãy vui vẻ  chấp nhận cho lỗi lầm trước kia của mẹ, mẹ xin lỗi. 
Dù  tôi không bỏ mền ra,  tôi vẫn nhận ra rằng bà đang khóc, vì giọng bà nghẹn đi.
Rồi cái tên ấy  về đây ở với chúng tôi,  tôi không nói chuyện dù hắn có cố tới bắt chuyện,  ngoài đi học ra tôi về  nhà chỉ ở trong phòng,  tôi cố gắng về muộn hơn  bình thường,  ba cố nói chuyện với tôi nhưng tôi luôn tìm lí do tránh mặt.  Một tháng trời,  nhà tôi cứ như thế,  im lặng,  buồn,...
Khi tôi có thể ra bàn ăn  và  ăn com với mọi người,  ba nói anh Đông sẽ cùng tôi Đi học ở trường cấp ba , anh sẽ đưa rước con luon vì giờ học 2 đứa cùng  giống nhau. Tôi đã không nói gì
6h30 tôi ra khỏi phòng,  chuẩn bị mang giày để Đi học  thì  hắn xuất hiện và  nói :
- Em không ăn sáng hả?  Chờ anh chút,  a sắp xong rồi anh chở đi học luôn.
- không cần!
Tôi trả lời cọc lóc rồi chạy ra đầu ngõ kịp xe bus trường. Lúc đến trường, tôi ngồi vào bàn ủ rũ nc với Bảo Anh, tâm sự với nó về những chuyện điên rồ đang xảy ra ở nhà tôi thì...
-  Vy!  Có anh đẹp trai nào  kiếm mày kìa.  Tiếng con Ly vừa đi vào lớp vừa nói sang sảng.  Tôi quay ra nhìn thấy hắn,  bao nhiêu bực tức của tôi dồn hết lên não.... 
- Sáng em không ăn sáng nên anh mua bánh mì cho em nè,  đừng để đ....
- Ai cần chứ,  ai cần phải như vậy?   Tôi cắt ngang lời hắn rồi hất đi,  Bảo Anh thấy vậy liền lôi tôi vào  và xin lỗi hắn.... 
Hắn lầm lũi bước về lớp của mình.
Chiều hôm đó,  từ đằng xa tôi thấy hắn chờ ở cổng trường,  hôm nay khối 12 đâu có tiết đâu . Bảo Anh hất tây tôi nói :
- Anh mày đến đón mày kìa!
- không phải anh tao.
- Chuyện cũng lỡ rồi,  mày như lúc sáng tao thấy hơi quá!
- Vậy mày nói tao phải làm sao?  Tôi vừa nói  vừa trốn hắn rồi lên xe bus
- Mày không về  với ổng hả? 
- Tao không quen Đi với người lạ. 
Con bạn tôi thở dài lắc đầu rồi chạy xuống xe lại chỗ hắn.  Hai người nói gì đó tôi thấy hắn gượng gạo cười rồi quay đầu xe. Lúc  nó  lên tôi buộc miệng nói :
- Ai cần mày  nhiều chuyện vậy? 
- Tao nghĩ cho mày đấy! 
- Tao không cần! 
Chúng tôi im lặng  cho tới lúc  xe bus trường dừng bánh trước hẻm nhà tôi .
Cả tối, tôi ở trong phòng suy nghĩ, có phải tôi sai rồi, tôi phải như thế nào với tên lạ hoắc ấy bây giờ...  Khi tôi nghĩ tôi sẽ chấp nhận thì sự ích kỷ của tôi trỗi dậy,  tôi không muốn,  không thể tha thứ cho người phá hủy sự hoàn hảo của bản thân được. 
Gần Noel rồi,  trời bắt đầu trở lạnh hơn,  cái tên anh trai kia của tôi vẫn cứ làm mọi cách để có thể nói chuyện với tôi,  nào mua bánh kem tôi thích,  mua đủ thứ hay chở tôi Đi học thì luyên thuyên nói chuyện hỏi han dù tôi không trả lời hắn câu nào. Đôi lúc, tôi thấy hắn ngồi một mình thật trầm tư.  Noel, hắn tặng cho tôi một quả cầu tuyết và một tấm thiệp
" Chúc Vy Noel vui vẻ "
Lạ thật,  tôi bắt đầu không ghét hắn nữa.
Đêm 25 Noel  tôi xin Đi chơi về trễ với Bảo Anh và  nếu trễ quá nhờ ba rước chúng tôi giùm. 
Không khí đêm Noel lạnh thật, lúc ngồi quán ven đường uống nước và nhâm nhi món cá viên chiên tôi nghĩ " hắn đang làm gì nhỉ?  Hôm nay không thấy hắn đi chơi "
- Ê!  Suy nghĩ gì  đó? 
Bảo Anh lay tôi  và  hỏi.  Tôi lắc đầu  nói :
- không có gì.
- Mày với ổng anh trai Sao rồi? 
- Tao nói bao nhiêu lần  rồi?  Tao không có anh
- Mà  ông ý tên gì nhỉ?  Hay mày làm mai cho tao đi.  Haha
- Tao cũng không biết. 
- Thật không vậy má? 
- Ờ!  T có  bao giờ  nói chuyện đâu  ngoài ừ rồi ờ với hắn.
Con bạn gật gù rồi nói:
-  Cũng  gần  9h rồi,  đi đâu nữa mày?
- Đi về thì  còn sớm mà,  rủ tụi con Ly đi trà sữa không?  Tao mới biết một quán mới mở cảnh đẹp.
- OK . Để  t gọi cho tụi nó
Nói đoạn nó chộp điện thoại gọi ngay. Chúng tôi gửi  địa chỉ cho tụi nó rồi hẹn tập trung tại quán. 
Cũng 10h, đứa nào cũng chuẩn bị về nhà đứa  đó,  vì đường vắng nên  ba tôi cử cái tên "anh trai"  kia rước chúng tôi. 
Trên đường về,  gió của tháng 12 lạnh lẽo hoà với gió đêm lạnh ngắt,  Bảo Anh  phá vỡ sự im lặng bằng cách nói chuyện với tên "anh trai "  và  tôi. 
Hắn cũng vui vẻ đáp lại và hỏi tôi có lạnh không dù tôi chẳng buồn đáp lại... 
Xe đang bon bon chạy bỗng Bảo Anh la lên
- Coi chừng! 
.... Rầm ....
Tôi không còn biết được gì ngoài cảm giác đau , thật đau... 
- Con có sao không?  Tôi thấy mẹ đang là lắng hỏi han,  không thấy ba . Chắc ba đang co cho hắn. 
- Con với anh bị  một chiếc xe ngược chiều tong phải,  người điều khiển bị say rượu , may là  Bảo Anh nó  né được rồi báo về  nhà. May là con không Sao chỉ bị choáng  với trầy trụa người thôi. Mẹ  tôi nói.
- vậy  ba đâu mẹ?  
- A con bị  nặng hơn  do ngồi phía trước,  ba đang  cho anh con Đi chụp MRI đầu .
Tôi được  về  nhà  ngay sau đó,  con hắn phải ở bệnh viện kiểm tra đủ thứ gần 1 tuần  lễ, ba tôi vẫn cứ  đi đi về về nhà với bệnh viện,  ít nói chuyện với tôi hẳn. 
Quả nhiên,  khi có thêm thành viên mới,  tôi sẽ không được yêu thương như ban đầu nữa.
Hôm nay, được 1 tuần lễ,  hắn được ra viện.  Lúc  về,  điều đầu tiên hắn nói :
- May là em không sao!  Rồi mệt mỏi vào nhà  nằm
1 tuần lễ tôi không lên thăm hắn,  cũng chưa từng hỏi thăm hắn từ ba hay mẹ.  Tôi vô tâm thật.
Tôi hỏi mẹ :
- Người đó có sao không mẹ?  Sạo nằm viện lâu như vậy? 
- Đang chờ kết quả xét nghiệm con à,  nhưng sẽ  không sao đâu.  Mẹ tôi trả lời  và  cười  trong khi đang nấu cháo cho hắn. 

Tôi lủi thủi vào phòng,  nt với Bảo Anh rồi lại  nằm suy nghĩ về  mọi thứ trên đời... 
Hôm sau, tôi nghe ba nói  với tôi rằng đã có  kết quả xét nghiệm bệnh của anh.  Tôi  không hiểu cho lắm về cái tên tiếng anh dài ngoằng , ba nói :
- Đại loại,  anh con sẽ không nhớ chuyện ở hiện tại nhưng dần đi ngược lại nhớ những chuyện ở quá khứ cho tới lúc không nhớ gì.  Anh con cũng có khối u ở não....  Ngay mai  anh con cần  được vào bệnh viện. Nếu sức khỏe tốt sẽ mổ lấy khối u ra.
Tôi im lặng nhìn hắn,  hắn vẫn cười và nói :
- Con không sao đâu mọi người đừng la lắng quá! 
Tôi thật sự ghét cái tính xem như mọi chuyện chẳng có gì của hắn. 
Gần cuối đông, lần đầu tiên từ lúc  hắn vào viện và  mổ để thăm hắn,  thật ra tôi bị  ép vì ngày nào tôi cũng phải nghe mẹ  nói " anh lúc  nào cũng nhắc con" 
Lúc thấy tôi, hắn thật sự mừng,  cười và  chìa  tay ra đưa cho tôi cây kẹo mút.  Chẳng biết hắn lấy ở đâu ra nữa,  tôi nhận lấy và bất giác cười, thấy  hắn nằm đó  mệt mỏi nhưng vẫn thều thào nói :
- Hôm nay, em tới thăm anh vui lắm,  với lần đầu tiên thấy e cười với anh nữa.
Tôi không trả lời,  nhìn cái đầu băng trắng xoá,  không tóc trông như xác ướp nhưng tôi không cười nổi.  Lạ thật,  mắt tôi hơi cay.  Toi bỏ ra ngoài lấy lại  bình tĩnh  rồi trở lại phòng nói chuyện với hắn. 
- Phải mau khỏe  để  về  nhà,  ngày mai tôi lại  tới thăm anh nữa! 
Hắn cười và  gật đầu. 
Cứ thế 1 tháng trời trôi qua,  cứ đi học về  tôi  lại tới thăm  hắn,  có hôm đi  với Bảo Anh .
Hôm nay là  chủ nhật, tôi cùng Bảo Anh ghé chơi với hắn cả ngày,  tôi cũng nói chuyện với hắn nhiều hơn. 
Hôm nay,  hắn lạ lắm.  Hắn hỏi ba với mẹ là ai?  Hai người họ nhìn hắn  thầm thì vào tai hắn điều gì đó rồi hắn buồn  rười rượi. Tôi thấy mẹ khóc. Lúc ba mẹ  Đi lấy thuốc và  mua chút đồ ăn cho hắn,  tôi đã ngồi nói chuyện với hắn,  nói thật nhiều,  thật nhiều về  sự lo lắng của  ba mẹ dành  cho hắn.
- Vy,  hôm nay em chịu nói chuyện nhiều với anh rồi hả ?
- Anh có muốn ăn gì  không? 
Hắn lắc đầu. 
- Anh không nhớ ba mẹ  nữa,  sau này  a cũng  không nhớ tôi  luôn phải không? 
Hắn im lặng  rồi nói rằng :
- A hứa  e là người cuối cùng A quên. 
- Móc ngéo . Tôi nói rồi đưa tay ra,  hắn cũng  vậy. 
Nước mắt tôi ứa ra, tôi không kịp ngăn lại nữa rồi, bây giờ tôi mới nhận ra sự quan trọng của việc này.  Tôi..
tôi không muốn hắn bệnh nữa,  tôi đã từng ước gì hắn không xuất hiện ở nhà tôi,  nhưng bây giờ không phải cái cảm giác đó  nữa.  Tôi vừa nghĩ vừa khóc. 
- Đừng có khóc,  anh sẽ mau khỏe rồi về nhà đưa em Đi học nữa chứ.  Vừa nói  hắn vừa đưa tY lau nước mắt cho tôi  . Ở  ngay cửa,  ba mẹ  cũng đang khóc. 
...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#đông
Ẩn QC