Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cậu tôi đối với sự phản nghịch của tôi trở nên nổi giận lôi đình, vậy thì thế nào?

Rất nhanh xung quanh tôi ít đi bằng hữu, rất nhiều địch nhân. Mỗi đối tượng tôi lui tới, nói chuyện, cho dù chỉ là 2 câu, cũng đều bị giám thị sau đó uyển chuyển nói lại: Kha Lạc, chúng ta không phải là một loại người.

Dã thú trong lòng tôi từ từ lớn, tựa như thời kỳ phản nghịch của thiếu niên nào cũng giống nhau. Tôi không muốn kìm nén, càng không muốn tiêu trừ khí thế kiểu này. Dù sao thì tôi càng hỗn trướng, Kha gia càng khinh bỉ, tôi càng cao hứng.

Cho đến khi tôi gặp Thư Niệm.

*

Người đàn ông có đôi mắt ôn hòa xinh đẹp nhất trên đời, nụ cười của anh thuần lương mà vô hại, thậm chí còn có nét trẻ con. Mặt của anh đường cong rất lưu loát, lông mi rủ xuống, gương mặt rất nhu hòa. Cùng anh nói chuyện, tôi liền cảm thấy tuổi thơ của mình thật ra vẫn là sung sướng vô lo. Chuyện trong phòng làm việc của viện trưởng kia, giống như một bộ phim cũ chiếu lại, giống như không phải chuyện đã từng xảy ra trên nguời mình.

Thư Niệm thấy vết sẹo trên cánh tay tôi, cũng không biết giải thích với nah như thể nào. Trước mặt anh, tôi liền muốn chưng ra bộ dáng tiêu sái "không sao cả".

"Anh lo cái này? A, đều là chuyện lúc trước, sau này không thể nào có nữa".

Anh nghi ngờ, nhưng vẫn khách khí cười.

"Bởi vì tôi bây giờ trưởng thành." Tôi không biết tại sao rất tự hào cười cười, cho tay vào trong túi.

Thư Niệm cũng xuất thân từ viện phúc lợi, không biết có phải hay không đã từng gặp tôi trước đó. Nhưng nhìn anh kinh ngạc như vậy trước vết sẹo của tôi, nghĩ đến anh lúc nhỏ chắc không chịu khổ vậy, là được nhận nuôi từ nhỏ. Nhìn đến những cử chỉ của anh, lại xuất hiện tại yến hội, có lẽ trôi qua cũng không tệ.

Thì ra, ở viện phúc lợi, cũng có người vận khí tốt. Như vậy tôi cần gì đắn đo chuyện đã qua. Di di chân trên mặt đất, tựa hồ như mọi âm u trải qua đều dẫm nát, trong lòng tôi bình thản mà hưng phấn, ngay cả đôi môi cũng phát khô. Tôi nói với Thư Niệm: "Trước kia quá nhỏ thì có thể như vậy, mà cũng là chuyện không thể khác."

Thư Niệm rất nhanh bị lão bản của anh – Tạ Viêm mang đi. Tôi nắm lấy cơ hội xin số điện thoại của anh. Tôi thích anh, thời gian nói chuyện cùng anh trôi qua thật nhanh, tôi tìm mọi biện pháp cũng anh gặp mặt, cùng anh "Ước hẹn".

Tôi rất nhanh liền yêu Thư Niệm, tuổi anh so với tôi lớn hơn nhiều nhưng lúc nào tôi cũng cảm thấy anh khả ái, nhìn thấy anh liền nhịp tim tăng nhanh, không nhịn được sẽ đối với anh mà làm nũng. Khi bị tách ra thì cổ họng như phát khô, cả người đổ mồ hôi, trông mong thời gian nhanh lên để có thể gặp lại lần nữa.

Anh là người như vậy ôn nhu, hết sức săn sóc. Đi theo tôi, đến sân bóng liền mang theo khăn lông, nước uống, buổi tối cũng cùng tôi đến lớp. Vốn là lớp 12 học tập luôn khẩn trương một chút, tôi cũng đem hết bài tập để tối làm, có như vậy Thư Niệm mới ở lâu hơn một chút.

Cuộc sống trôi qua tựa như tràn đầy màu hồng, tôi như vậy mê luyến Thư Niệm. Ngày sơ trung tôi đã từng hẹn hò lui tới với nữ sinh cùng trường, cũng đã nếm thử nhiều chuyện. Nhưng là không có một lần nào có thể giống Thư Niệm, dù không đụng chạm cũng có thể khiến tôi mặt đỏ tới mang tai.

Mặc dù anh là đàn ông, tôi vẫn muốn thật chặt ôm anh, hai người trần truồng dây dưa, tôi muốn hoàn toàn có được anh.

Sinh nhật 18 tuổi của tôi là sinh nhật khó quên nhất trong đời, tôi đã không bởi vì sợ mất anh, tôi đã xâm phạm anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net