Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tôi thích anh, anh cũng không nguyện cùng tôi một chỗ. Anh không có thích ai, nhưng cũng không muốn thử yêu thích tôi. Anh không thể tiếp nhận nam nhân yêu nam nhân. Anh ở cùng tôi thời gian qua, chiếu cố tôi, an ủi tôi chẳng qua là vì tôi là đứa trẻ.

Thời điểm anh dọn đến ở cùng tôi, nhưng một chút mừng rỡ cũng không có. Trong lòng nhất thời trở nên chua xót, tâm tư treo từng giờ khắc, sợ anh rời đi.

Tôi trở nên không từ thủ đoạn nào, dùng dược vật giam cầm anh. Mỗi giây mỗi phút tôi đều khẩn cầu anh: yêu tôi đi, yêu thích tôi đi, tại sao không thử yêu tôi một chút? Tại sao không thể tiếp nhận tôi? Tôi rõ ràng đã trưởng thành, đã 18 tuổi rồi a.

Thư Niệm rốt cuộc tha thứ tôi đối với anh cường bạo. Anh ở lại nhà tôi, ôn hòa chiếu cố tôi, cùng tôi đến khi tốt nghiệp trung học. Tôi cưỡng bách mình đem chú ý đặt trên trang Phụ lục, cũng nghe theo ý kiến của Thư Niệm, dự định thi T đại xa xôi. Nếu tôi cái gì cũng nghe anh, như vậy anh có thể hay không suy tính cùng tôi chung một chỗ? Nếu như tôi vẫn kiên trì thật tốt yêu anh, liệu anh có hay không cảm động?

Đáp án dĩ nhiên là không, anh cái gì cũng có thể cho tôi, chỉ trừ tình yêu. Nhưng là trừ tình yêu, cái gì khác của anh tôi cũng không muốn.

Thời gian vài ngày trước khi lên đường đi S thành là khoảng thời gian nhanh nhất cũng là chậm nhất. Mỗi đêm tôi đều thừa dịp Thư Niệm ngủ, len lén nhìn anh, hôn anh, vuốt ve anh. Vừa nghĩ tời phải xa anh, liền không thể thở được, hận không được thế giới vì thế hủy diệt thì ít ra tôi với anh cũng chết cùng một chỗ.

Thư Niệm từng chút một sửa sang lại hành lý, anh cũng không bỏ được tôi đi. Nhưng thứ anh không bỏ được, lại không phải là tình yêu. Những ý niệm này xuất hiện trong lòng tôi đảo quanh, giống như cái thớt con dao, mang tâm phế nghiền nát. Tôi muốn cho anh giữ lại một ít đồ vật, cái gì cũng có thể.

Tôi đem cổ phầm ông ngoại cho cưỡng bách cho Thư Niệm, anh không quan tâm đến con người tôi, vậy có thể cho anh được quyền lợi, kim tiền, để tự anh nghĩ chuyện anh cần làm. Không ngờ là Thư Niệm cũng không dùng bất kỳ quyền lợi gì tôi đưa, anh giữ lại một phong thư, còn nói muốn tôi đem cổ phần thu hồi.

Sau khi anh hoàn toàn mất tích.

Tôi lại một lần nữa thấy được bản thân ngu ngốc. Ở lâu với Thư Niệm như vậy mà lần đầu tiên ý thức được: Người trong lòng Thư Niệm dây dưa không dứt đó chính là Tạ Viêm. Tôi liền chính thức hiểu được thật ra Thư Niệm cái gì cũng không muốn từ tôi, còn Tạ Viêm thì cái gì cũng có thể.

Trong lòng có chút oán hận, tại sao lại không nói cho tôi? Không nói cho tôi biết đối thủ là ai liền cự tuyệt cho tôi cơ hội? Nhưng, nếu anh cho tôi biết, liệu tôi sẽ rút lui hay sao? Tại sao cùng là đàn ông, anh có thể yêu Tạ Viêm chứ không phải tôi? Tôi vẫn là cố chấp, không thể khống chế yêu Thư Niệm, không thể khống chế mà điên cuồng tìm anh. Trong lòng còn có chút thương tiếc, phải hảo hảo yêu thương anh, bảo vệ anh, không để cho bất luận kẻ nào tổn thương anh nữa.

Lần tiếp theo gặp Thư Niệm cũng là lúc tôi quyết định đi LA du học. Có lẽ là trong thời gian 2 năm đằng đẵng tìm kiếm đó, tình cảm trong lòng tôi đã dược ngủ yên, mà cung bởi ý thức được mình vô lực như thế nào. Không thể sử dụng thế lực của Kha gia, tôi cũng không khác gì một sinh viên đại học bình thường, tôi dùng toàn bộ thời gian ngoài giờ học tìm kiếm anh, cơ hồ tìm đến phát điên, thiếu chút nữa cũng đã hoàn toàn tuyệt vọng. Tôi muốn nhanh chóng học xong, muốn có quyền thế, nắm thế lực trong tay để bảo vệ Thư Niệm.

Thư Niệm gầy đi rất nhiều, chân đi cà nhắc, mặt cũng có sẹo, nói với tôi rằng đang trong thời gian giải phẫu thẩm mỹ. Anh ở cùng một chỗ với Tạ Viêm cũng đã được hơn nửa năm, cùng bọn họ ở chung còn có hài tử ngày trước Thư Niệm thu dưỡng. Thời điểm Tạ Viêm thấy người khác bên cạnh Thư Niệm, vẻ mặt hệt như tôn môn thần.

Mặc dù sắp phải đi du học, nhưng tôi cũng không có tâm tư dọn dẹp chuẩn bị hành lý. Thư Niệm giống như khối nam châm hút hết tâm tư của tôi, ngày nào tôi cũng tân lực kiếm cớ để có thể gặp anh.

Cũng may giống như 3 năm trước khi tôi đi S thành học đại học, Thư Niệm cũng xin nghỉ làm mà ở nhà sắp xếp chuẩn bị hành lý cho tôi. Thấy sắp đến ngày phải đi du học, tôi định ở cửa hàng của Thư Niệm ngủ, dù sao ở Kha gia cũng không có chỗ cho tôi.

Thư Niệm từng lần sửa sang lại hành lý, đến cả ly súc miệng cũng mua cho tôi. Anh trước cũng đã từng du học ở Anh, tựa hồ chịu không ít khổ đau, cằn nhằn: "Ở ngoài nhất định phải ăn uống đầy đủ, dù lịch học có dày đặc, thì cũng phải ra ngoài ăn, không được tiết kiệm tiền".

Tôi ngồi xổm nhìn, vết thương của anh trên sống mũi, dù đang làm giải phẫu thẩm mỹ cũng vẫn là có chút nghiêng lệch, so với sống mũi thẳng tắp trước đây. Tôi cầm tay anh: "Tôi sẽ nhanh chóng trở lại thôi, anh dạy tôi làm nhiều món ăn như vậy, làm sao có thể bị đói."

Thư Niệm xoa tóc tôi, ôn nhu cười: "Nước ngoài cũng không giống như ở đây, lịch học có thể sẽ rất dày, phải tự biết chăm sóc bản thân thật tốt."

Tạ Viêm đang ngồi đọc báo trên sô pha ho khan một tiếng: "Cậu không nhanh trở lại cũng không được, Lục gia bây giờ kiếm đủ đang muốn chiếm lấy Kha gia, 25% cổ phần của cậu là miếng mồi lớn. Cứ đặt ở chỗ Tiểu Niệm nhà tôi mãi cũng không phải là biện pháp. Cậu phải chóng tốt nghiệp, lấy lại cổ phần đối phó với Lục gia."

Thì ra lễ vật mà tôi tình nguyện trao cho Thư Niệm, bây giờ lại trở thành gánh nặng của anh sao? Còn chưa kịp đau lòng, Thư Niệm đã cầm tay tôi nói: "Không cần vội, Kha Lạc, cậu không cần nghe Tạ Viêm nói bậy, tôi tuyệt đối không phiền toái. Cậu chỉ cần 1 năm có thể tốt nghiệp, thời gian đó Kha gia cũng không có gì làm khó dễ. Nhưng trước cậu cũng cần phải tốt nghiệp mới có thể"

Ánh mắt Thư Niệm trấn áp, nhu hóa, kết quả khi lên máy bay, tôi lại giống như chạy trốn. Căn bản không dám nhìn anh, lại để cho anh thêm gánh nặng. Nói cho cùng, tôi cái gì cũng không thể làm, là một đứa trẻ con vô dụng.

Thư Niệm còn có thể làm gì chứ? Lục gia Kha gia đều là nhìn thế lực của Tạ gia mới có thể không đụng đến 25% cổ phần của tôi. Đến th? ời điểm nào tôi mới có thể so được với Tạ ViêmTôi cũng chưa từng như thế chán ghét qua cái gì, bản thân cũng chưa bao giờ có thể vì Thư Niệm làm điều gì.

Thư Niệm sắc mặt tựa hồ không tốt lắm, đi bộ cũng so với bình thường cà nhắc hơn, Tạ Viêm vươn tay ra đỡ lại bị anh tránh đi. Thời điểm vào phòng chờ, Thư Niệm thấp giọng nói với tôi: "Tiểu Lạc, cậu là đứa nhỏ tốt. Nhất định sẽ tìm được người tốt hơn so với tôi rất nhiều, bên nhau hạnh phúc."

Trong lòng tôi khổ sở "Sẽ không đâu, tôi sẽ không thể yêu bất kỳ ai khác".

Thư Niệm thở dài, xoa tóc tôi: "Ít nhất cứ đi trải nghiệm, lui tới một chút. Đáp ứng tôi."

Tôi cười cười: "Được, tôi đáp ứng anh sẽ thường xuyên gọi điện cho anh."

Từ S thành đến LA, mười mấy tiếng bay, tay của tôi không cách nào có thể bỏ xuống khỏi ngực, trong lòng nỗi đau chung thủy không hề biến mất.

Nếu cái gì cũng không thể giúp được Thư Niệm, vậy thì ít nhất điều anh yêu cầu tôi sẽ cố gắng làm, tôi đáp ứng anh tôi sẽ thử đi yêu người khác. Tôi yêu anh như vậy, yêu đến có thể vi anh mà thử đi yêu người khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net