Nhân thú

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Vào một hôm Mạc Quan Sơn đang trên đường đi làm về. Chắc cũng tầm 12 giờ đêm rồi, nghe phía bên hẻm có tiếng động khá lớn, Mạc Quan Sơn vốn muốn bỏ qua còn về nhà nhanh thì không hiểu sao vẫn dừng xe lại xem xét thử.

Một con chó đang nằm co ro ở trong góc, toàn thân toàn máu như có vẻ bị đánh đập dã man lắm. Con chó nghe có tiếng động tới, dù bản thân có vẻ không xong đến nơi rồi mà vẫn cố gắng đứng lên gầm gừ. Mạc Quan Sơn nhìn tổng quát một chút, cảm thấy có nên hay không quay đầu đi về luôn. Vậy mà vừa định bước đi thì cũng là lúc chú chó kia gục xuống. Một tia thương xót, cứ thế mà Mạc Quan Sơn đem nó về nhà. 

Đây đã là câu chuyện của mấy tháng trước rồi. Con chó ấy vậy mà thật may mắn, bị đánh tới nỗi ấy mà vẫn có thể chống chọi mà sống tiếp được. Cứ nghĩ lúc đó là nó xong đời rồi cơ đấy. 

Mấy bận đầu đem nó đi xem bác sĩ, Mạc Quan Sơn ngoại trừ mẹ thì đây là lần đầu tiên chăm chú quan tâm, chăm sóc một thứ khác. Suy cho cùng cho dù cậu có cục tính thật nhưng bản chất cậu ấy vẫn là người lương thiện, vẫn biết đau lòng mà. 

Hoặc có thể do một giây phút nào đó, cảm thấy con chó này cũng thật quật cường giống mình vẫn đang gồng mình trải qua từng ấy năm trong cô độc. 

Chú chó có bộ lông xám đen kia, ban đầu có vẻ còn dè chừng quan sát người vừa cứu mình. Sau vài ngày nhận sự chăm sóc cẩn thận của người kia mà thay đổi thái độ, lúc nào cũng quấn lấy cậu, chỉ hận không thể dính luôn lên người Mạc Quan Sơn. Căn nhà buồn tẻ ít khi có hơi người thì bây giờ trông có sức sống hơn hẳn. Mạc Quan Sơn cũng sẽ cảm thấy đi học rồi đi làm thật nhanh sau đó về nhà. Bởi trong nhà cứ như có người vẫn đang đợi cậu về vậy. 

Mở cửa ra sẽ là một cái cục xám đen to đùng phi vào người, liên tục dụi dụi cả cái thân nặng nề đó treo lên ngừoi Mạc Quan Sơn. Mạc Quan Sơn bình thường luôn hay có bộ dáng cau có sẽ vì lúc này mà lắc lắc đầu cười cười. Xoa xoa cái đầu to to kia rồi trò chuyện vài câu linh tinh như hôm nay cậu gặp chuyện gì, có gì mới mẻ, hay là hôm nay mua cái gì, dự định sẽ nấu cái gì đó. Chú chó ấy trông vậy cũng thật thông minh, cứ như nghe hiểu tất cả những gì Mạc Quan Sơn nói, thi thoảng sẽ chạy đi ngậm cái này cái kia mang tới cho Mạc Quan Sơn dù cậu cũng chỉ mới vừa thuận miệng nhắc tới. Khi thì sẽ cùng Mạc Quan Sơn tưới nước cho mảnh vườn nhỏ nhỏ phía sau nhà. Rồi cũng có lúc sẽ ngồi im lặng bên cạnh nghe Mạc Quan Sơn lẩm nhẩm vài câu chuyện không vui, vừa kể vừa uống bia, vừa cảm nhận cơn gió đêm mát mẻ thổi qua. Những lúc này chú chó kia hoặc là sẽ nhẹ nhẹ mà liếm lên tay người kia như muốn an ủi rằng còn có nó ở bên cạnh cậu, hoặc là khi cậu ngủ mà kéo chiếc chăn nhỏ nhỏ tìm cách treo lên người hi vọng cậu không bị cảm. 

Lại tới một ngày, Mạc Quan Sơn về nhà và không thấy cái thân xác to đùng kia nữa. Cứ nghĩ chú chó ấy có lẽ là ra ngoài đùa nghịch ở đâu đó rồi sẽ quay lại sau. Vậy mà, qua ba ngày rồi một tuần, rồi một tháng, cứ như vậy mà biến mất. Mạc Quan Sơn lại quay lại chuỗi ngày đi làm, đi học rồi về nhà liền nhắm mắt ngủ. Cô đơn thực ra chẳng đáng sợ lắm, chẳng qua nếu đã cô đơn rồi nhận được chút ấm áp rồi lại bị bắt quay lại cuộc sống cô đơn ấy thì lúc này mới thực sự là đáng sợ. Căn nhà có chút sức sống kia cứ như một giấc mơ vậy. Mạc Quan Sơn không nghĩ tới, sẽ xem chú chó kia như bạn, như một người thân thật sự của mình. À sao cậu không nghĩ tới, rằng có lẽ chú chó ấy tìm thấy chủ nhân của mình rồi cũng nên. Bên kia có lẽ cũng rất buồn nếu chú chó ấy rời đi lâu như vậy. Hy vọng chú chó ấy sống tốt, sẽ không lặp lại cái cảnh máu me hôm đầu cậu bắt gặp thì rời đi cũng tốt. 

Ừ đấy là những gì Mạc Quan Sơn đã nghĩ. 

Có điều cuộc sống ấy mà, những khi bạn nghĩ rằng sự việc sẽ diễn ra như thế này thì nó lại thích trêu ngươi bằng cách đùng một cái rẽ mà chả báo ai một tiếng. 

Và cuộc sống bình ổn của Mạc Quan Sơn chẳng mấy chốc mà lại trở nên náo nhiệt hẳn. 

Đó là sự xuất hiện của một tên phiền phức. Hạ Thiên.

Mạc Quan Sơn vốn chẳng quan tâm những sự kiện bên ngoài. Đối với cậu, cố học cho xong để kiếm một công việc tốt, vui vẻ thì sẽ kiếm được một cô vợ có tính cách tốt, sau đó sẽ có con rồi nuôi nó khôn lớn, không để nó khổ sở như mình. Còn không vui? Ừ thì thôi. Tới đâu hay tới đó. 

Thế nên, việc tự nhiên một cái đầu đen thui nào đó, ừ có vẻ hắn khá nổi tiếng với mọi người xung quanh, đột nhiên sáp lại, còn tỏ vẻ cùng cậu vô cùng thân thiết khiến Mạc Quan Sơn rất rất khó chịu. Hắn giở đủ trò để thu hút sự chú ý nhưng nhận lại chính là cái cau mày của Mạc Quan Sơn cùng những lời nói cộc cằn. Nhưng bất kể cậu có tỏ vẻ như thế nào, thì tên kia cũng làm như không nghe cũng không nhìn thấy, còn tự cho mình cái quyền thân thiết mà mặt dày bám theo cậu về tận nhà. Có điều Mạc Quan Sơn đã không nhận ra rằng tại sao nhà của cậu mà tên kia lại còn quen thuộc hơn cả cậu đến thế. Cũng sẽ không nhận ra rằng thói quen của Mạc Quan Sơn bị người kia thấu hết. Cứ như hai người đã chung sống với nhau rất lâu vậy.

Đêm trung thu 

Chẳng hiểu vì gì mà Mạc Quan Sơn lại bị thuyết phục mà xin nghỉ vào ngày này để đi cùng Hạ Thiên đến một nơi. Với người suốt ngày phải xoay vòng giữa việc làm thêm và  việc học trên trường, thì ra ngoài vào những dịp này quả thật hiếm có. 

Nơi Hạ Thiên dẫn cậu tới là một lễ hội. Ban đầu Mạc Quan Sơn cũng không nghĩ nhiều, nếu là Trung Thu thì lễ hội chắc sẽ là đèn lồng, thật nhiều trẻ con cùng với gia đình đi dạo, ăn những món như bánh trung thu, mứt các loại chẳng hạn. Đến đây thì đúng là như thế thật chỉ có điều mọi người ở đây lại hoá trang. Hoá thành rất nhiều con vật, sẽ có một cô gái trông thật xinh đẹp, ánh mắt màu xanh ngọc đẹp đẽ, trên đầu một đôi tai trắng muốt, sau lưng còn có đuôi trắng đang phe phẩy. Hay một chàng trai có vằn đen vàng trông như một con báo vậy. Kĩ thuật hoá trang bây giờ lại hiện đại như vậy, trông những chiếc mặt nạ, những phụ kiện cứ như thật sự là trên người bọn họ chứ không phải gắn vào. Mạc Quan Sơn âm thầm cảm thán. 

Ban đầu cũng có một vài ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía hai người nhưng một lúc sau lại không có gì xảy ra cả. Những ánh mắt ấy lại thu lại như thể an tâm vì xác nhận được một điều gì đó. 

Hạ Thiên dẫn Mạc Quan Sơn dạo quanh, xem xem một vài người diễn ảo thuật, một vài người đang diễn xiếc, một đoạn lại thấy họ đang nhảy những điệu múa mà trong kiến thức Mạc Quan Sơn không hề có. Sau cùng đi qua đám người huyên náo kia, hai người đi men theo một hàng đèn lồng treo dài dẫn đến một cái hồ. Giữa hồ là một đám hoa sen đang nở rực rỡ tựa như những viên pha lê, trông mỏng manh nhưng khiến người khác muốn chạm tới. 

Hạ Thiên ra hiệu cho Mạc Quan Sơn rằng còn điều gì nữa tuyệt hơn như thế này mà cậu chuẩn bị được chứng kiến. Chỉ một khắc sau, từ chính những đám hoa ấy, hàng ngàn, hàng vạn cái đốm nhỏ nhấp nháy cứ như đồng loạt mà vỗ cánh nhỏ bay lên không trung, toả sang bốn phía. Không còn một từ ngữ nào để có thể diễn tả cho cảnh tượng khi ấy. Đẹp. Đẹp đến mê hồn. Khiến người ta như chìm vào trong mộng, mãi mãi không muốn tỉnh lại.

Đom đóm

Đã bao lâu rồi chìm đắm trong cái ánh đèn điện mà quên mất rằng đã có thời điểm đây chính là ánh sáng dẫn lối cho mọi người. 

Một người nhìn cảnh tượng kia đến ngây người, một người nhìn người kia đến ngơ ngẩn. Cả hai cứ yên lặng như thế. 

Cho đến khi...

Đùng 

Một tiếng súng nhắm thẳng tới. Thật may rằng Hạ Thiên đã kịp kéo cả hai lăn sang một bên. Mạc Quan Sơn vốn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy một toán người đang cầm súng như có vẻ muốn bắt lấy hai người họ. Hạ Thiên cùng bọn họ gây chiến. Nhưng không đúng, vì cái gì lại thấy Hạ Thiên trông khác như vậy. Ban nãy không hề thấy Hạ Thiên hoá trang mà. Vì cái gì bây giờ lại thấy tai và đuôi vậy. Trong không khí vậy mà có thuốc mê, Mạc Quan Sơn không chống được cơn buồn ngủ mà dần mất ý thức. 

Đến khi tỉnh lại Mạc Quan Sơn đã thấy mình đang ở nhà rồi. Chầm chậm hít thở để đầu óc thư giãn ra một chút, sau đó là một loạt câu hỏi liên tiếp xuất hiện trong đầu. Ngày hôm đó rốt cuộc là chuyện gì? Hạ Thiên cùng bọn họ đánh nhau có xảy ra chuyện gì không? Mình trở về bằng cách nào? 

Nghĩ một mình cũng không thể giải đáp được, phải hỏi Hạ Thiên. Đúng. Phải tìm hỏi hắn. Nhưng là. Người đâu rồi? Nhiều ngày sau cũng không có thấy hắn đi học. Hỏi thăm thì nghe nói nghỉ ốm. Gọi điện thì không liên lạc được. Cứ như vậy mà biến mất. 

Mạc Quan Sơn không chờ nổi, trong lòng cứ bị một cái gì đó khiến cậu khó chịu. Chỉ có cách quay lại nơi kia, có thể hi vọng tìm ra điều gì đấy. Và Mạc Quan Sơn làm thế thật. 

May mắn rằng cậu vẫn còn nhớ mang máng nơi đó. Bây giờ không còn lễ hội nữa, hoá ra đó là một khu rừng. Đi mãi, đi mãi, cứ đi theo trực giác của bản thân mình mà đến được nơi cái hồ sen kia. 

Phía xa kia lại có một chú chó lông xám đen đang nằm. 

Hửm? Không phải là chú chó cậu từng cứu kia sao? Vì sao lại ở nơi này?

Phía bên kia, sau khi nghe thấy tiếng động thì chú chó đó cũng định nhào tới ngăn kẻ xâm nhập. Nhưng bất giác lại nhận ra là người quen thì lập tức thu lại dáng vẻ gầm gừ ban nãy. 

Mạc Quan Sơn nhẹ bước tới, xoa xoa lên cái đầu to to kia. Đến gần mới nhận ra trên người chú chó này sao lại nhiều vết thương đến vậy. Giống y cái ngày đầu tiên mà cậu gặp nó, trừ việc không có dính nhiều máu như hôm ấy mà thôi. Mạc Quan Sơn thì thầm mấy câu rồi có ý định sẽ lại mang chú chó ấy về nhà. 

CÓ điều chú chó ấy lại lưỡng lự. Rồi dụi đầu vào người cậu sau đó lùi lại. Mạc Quan Sơn hiểu. Cũng không nói gì chỉ nhìn theo cái hình dáng kia dần dần khuất sau những hàng cây dài. Cậu lại đi xung quanh một chút xem xem có thể thấy thêm một điều gì hay không nhưng tất cả vậy mà đều vô dụng.

Cho tới một buổi tối, Mạc Quan Sơn uống say liên tục mắng rằng người kia vì gì vẫn không xuất hiện. Nếu đã không muốn dây dưa vậy bạn đầu còn tỏ vẻ muốn bên cạnh cậu ấy như vậy làm gì. Bây giờ khiến người khác động tâm thì chạy mất. Trò đùa này chơi rất vui, phải không? Nước mắt cũng không tự chủ được nữa mà rơi xuống. Đây là lần thứ hai sau khi mẹ mất cậu khóc. 

Một chiếc chăn mỏng được đắp lên ngừoi kèm theo một đôi bàn tay ấm áp vòng lấy ôm cả ngừoi Mạc Quan Sơn. 

"Đừng khóc, tôi vẫn luôn ở bên cạnh cậu mà."

Chỉ một câu duy nhất, khiến cơ thể kia trở nên run rẩy rồi liền quay lại ôm chầm lấy người kia. Cuối cùng cũng xuất hiện. 

Sáng hôm sau tỉnh giấc, phản ứng đầu tiên chính là quay đầu tìm kiếm thân hình người nào đó. Chỉ có điều xung quanh chẳng có thêm bất cứ thứ gì. Người kia, ngày hôm qua chỉ như là mơ vậy thôi.

Mạc Quan Sơn cố gắng kìm chế cảm xúc trong lòng. Cảm giác muốn đánh người. Cậu ngồi yên lặng trên giường cẩn thận suy nghĩ về mọi thứ. 

Cả một tiếng đồng hồ, căn phòng cứ như vậy mà yên ắng, nghe rõ mồn một tiếng kim giờ và kim phút chậm chạp nhích từng chút trên mặt đồng hồ treo tường. 

Mạc Quan Sơn rời giường, từ nay bắt đầu quay lại nhịp sống bình thường. Nhưng là sẽ không nói gì nữa. 

Cho đến một ngày, lúc đang trèo lên cây để lấy món đồ vướng trên cành thì trượt chân ngã. Mạc Quan Sơn cứ như vậy rơi xuống, lần này nhẹ cũng bầm cả ngừoi, nặng cũng gãy vài cái xương sườn. Nhắm chặt mắt lại chuẩn bị tinh thần nện cả thân mình xuống nền đá kia. Chỉ là...nền đá...vậy mà mềm mại như thế sao? Mở mắt thì chính là đang nằm trong lòng người kia rồi. 

Hạ Thiên.

"Có bị thương không?"

Tên khốn này bây giờ xuất hiện để làm gì. Mạc Quan Sơn trừng mắt, tránh ra khỏi người nọ rồi đáp lại một câu chẳng liên quan gì đến câu hỏi ban nãy.

"Có gì muốn giải thích không?" 

"Tôi không hiểu cậu đang nói gì?"

Hạ Thiên dù cảm thấy hình như cậu ấy biết tất cả rồi, nhưng vẫn là không có ý định sẽ nhận tội. 

Mạc Quan Sơn im lặng một lúc rồi ngẩng mặt nhìn vào mắt ngừoi kia. 

"Vẫn muốn lừa tôi. Cậu ở cạnh tôi lâu như vậy mà tôi lại không nhận ra. Cậu không phải người bình thường đúng chứ? Hay nói rõ hơn, con chó sói lông xám đen kia là cậu đi."

Không có câu trả lời.

"Xuất hiện rồi biến mất rồi xuất hiện rồi lại biến mất. Vần tôi qua lại như vậy vui vẻ lắm đúng không?"

Yên lặng

"Trước giờ tôi cũng chưa từng thấy mình thông minh, học hành cũng không tốt. Chỉ là bây giờ gặp phải cậu, tôi mới nhận ra mình ngu ngốc tới mức nào."

"Nếu không muốn nói, vậy thôi không cần thiết nữa. Rời đi đi. Tôi cùng cậu vốn chẳng có quan hệ gì."

Mạc Quan Sơn nhắm mắt, thở nhẹ một hơi sau khi nói những điều bản thân muốn nói thì quay lưng hướng cửa đi vào nhà. Hạ Thiên chậm một nhịp mới phản ứng lại. Một nỗi sợ hãi dâng tràn trong lòng. Nếu bây giờ không giải thích, không tìm cách, có phải hai người sẽ như vậy mà chia cắt? 

"Mạc Quan Sơn, đừng tức giận. Cậu muốn nghe tôi sẽ kể. Sẽ không lừa cậu. Vì thế... đừng kêu tôi rời đi được không?"

Hạ Thiên gắt gao ôm lấy thân hình người kia, chầm chậm mà đem mọi chuyện kể lại. 

Đúng Hạ Thiên vốn không phải ngừoi. Hay nói là một tộc nhân thú. Trong tộc bọn họ, chó sói sẽ đứng ở hàng ngũ bảo vệ tộc nhân của mình nhờ sự mưu trí cùng cách lãnh đạo mang tính uy quyền. Tộc nhân thú bình thường trà trộn sinh sống cùng con người cũng bởi nơi ở trước kia của bọn họ đã bị phá huỷ. Khó khăn lắm mới tìm thấy một nơi có thể thích nghi được. Cố gắng học hỏi cách sinh sống cuối cùng cũng có thể tìm được chuỗi ngày thoải mái ngắn ngủi. So với tộc nhân ban đầu thì thế hệ bọn họ hiện giờ cùng con người về cơ bản cũng không quá khác biệt. Chẳng qua sẽ có những tài năng vượt trội hơn so với người thường. Mà những tên khoa học thì lại càng hứng thú với những thứ siêu việt, những thứ kì quái không phải sao. Nếu bạn đột nhiên quá mức thông minh thì bộ não của bạn khả năng sẽ bị đem đi phân tích cũng là bình thường thôi. Hơn nữa bọn họ lại không phải ngừoi thường, bị phát hiện ra có lẽ cả đời sẽ nằm trong ống nghiệm mất. Suy cho cùng may mắn rằng tới nay những thông tin về tộc nhân này rất ít, chủ yếu chỉ nhau một sản phẩm tưởng tượng hoá mà thôi. 

Tuy rằng hoà nhập với cuộc sống của con người, nhưng vẫn là giữ những nét đặc trưng của tộc nhân mình. Vào thời điểm ánh trăng lên tròn nhất, sáng nhất trong năm sẽ là lúc bọn họ bị yếu đi và sẽ bị biến trở thành hình dạng thật sự. Thế nên cái lễ hội mà Hạ Thiên đem Mạc Quan Sơn đến kia vốn chẳng phải hoá trang mà là đồ thật. Ban đầu Mạc Quan Sơn bị bọn họ nhìn chằm chằm là bởi vì Mạc Quan Sơn là con người, nhưng thật may mắn rằng bên cạnh có Hạ Thiên đã âm thầm ra tín hiệu an toàn với bọn họ nên mới không còn ai để ý đến. 

Tuy nói con ngừoi xem nhân thú là sản phẩm của trí tưởng tượng, nhưng vẫn có rất nhiều nhà khoa học bằng cách nào đó vẫn tin bọn họ có thật, nhất quyết phải tìm thấy. Nếu thật tìm thấy bọn họ sẽ trở thành những người vĩ đại nhất thế giới này, được ngàn người biết tới không phải sao? Dù sao tham vọng của con người ấy mà, nó có thể bất chấp tất cả để đạt được mục đích. Thế nên buổi tối bên bờ sen khi nghe tiếng súng đó là tiếng dùng đạn mê dược để bắt bọn họ. Có điều thuốc này chỉ tác dụng lên người, còn tộc nhân kia chừng này vẫn không bị ảnh hưởng bao nhiêu. Chuyện này xảy ra cũng không nhiều nhưng cũng chẳng ít. Cái lần đầu tiên Mạc Quan Sơn nhìn thấy rồi đem Hạ Thiên về chăm sóc đó cũng là một lần Hạ Thiên đang chống chọi lại với đám người ấy. Thật may mà đem đám người kia xử lý rồi thoát được, cũng thật may mà gặp được Mạc Quan Sơn cứu về. 

Cái hôm Mạc Quan Sơn đến bên khu rừng kia, Hạ Thiên rất muốn theo cậu ấy về. Nhưng là tộc nhân của bọn họ bây giờ đang tìm một nơi ở mới, cũng được thông báo tạm thời sẽ tránh xuất hiện quá nhiều. Thêm cả lúc đó Hạ Thiên bị thương, cũng không muốn khiến Mạc Quan Sơn lo lắng rồi lại bận rộn chăm sóc mình nên mới quyết định rời đi. Sau này vẫn hay lén mà ghé sang nhà nhìn cậu ấy một chút. Hôm nay lại vừa lúc thấy cậu ấy bị rơi xuống mà không kịp nghĩ nhiều chạy tới đỡ lấy. Một cái ôm lần này đem tất cả những bí mật kia nói ra hết. 

Sau khi nói xong hết thì cũng thật nhẹ nhõm. Hai người cũng không còn khúc mắc gì. Chỉ là Mạc Quan Sơn lần này cẩn thận nghe, nghe ra rằng có thể Hạ Thiên chuẩn bị cùng tộc nhân của bọn họ rời đi rồi. Vậy là lại còn một mình cậu thôi. Đúng không?

Nhưng Mạc Quan Sơn không có hỏi. Hạ Thiên nói xong thì bắt đầu mè nheo, cậu ấy biết hết rồi vậy bây giờ ở lại cũng không cần dè chừng đúng không? Rất rất muốn ăn đồ ăn Mạc Quan Sơn làm, mà nếu có thể hơn thì ăn người...khụ nghĩ vớ vẩn rồi. 

Mạc Quan Sơn cau mày, đem cái con ngừoi đang dính trên người mình kia đẩy ra. Hạ Thiên uỷ khuất mà nói rằng sao lúc hắn là chú chó kia thì cậu đối xử nhẹ nhàng thế, còn ôm ôm vuốt ve các thứ. Sao thành người thì toàn bị xua đuổi, ôm một xíu cũng bị đánh nữa. Đây là phân biệt đối xử đó.

"Chẳng phải đều là cậu à?" 

Đúng thì kia cũng là Hạ Thiên thật nhưng mà thành người mới có thể cái kia, thân mật hơn một chút chứ. 

Mạc Quan Sơn lười cùng ngừoi này nói chuyện. Lúc về nguyên dạng không có nháo, cũng không nói nhiều như vầy đâu. 

Hai người ngầm xác định mối quan hệ. Cuộc sống phu phu ngọt ngào diễn ra cũng thật mãn nguyện. Có điều Hạ Thiên cảm thấy hình như Mạc Quan Sơn vẫn còn vấn đề gì đó muốn hỏi hắn mà vẫn không có mở lời. 

Cho tới một hôm Hạ Thiên vui vui vẻ vẻ nói với Mạc Quan Sơn rằng tộc nhân bọn họ tìm thấy nơi mới rồi. Có thể lại tiếp tục cuộc sống an toàn không lo bị đuổi bắt nữa. Mạc Quan Sơn nghe xong chỉ ừ một tiếng rồi đi vào bếp nấu bữa tối. Vậy là đến lúc rồi.

Hạ Thiên không kịp thấy vẻ mặt buồn bã kia, vì trong đầu hắn bây giờ là kế hoạch của ngày mai cơ. 

Sáng hôm sau, Mạc Quan Sơn bị Hạ Thiên kéo rời giường từ sớm bảo rằng muốn đi ngắm bình minh gì đó. Mặc dù rất bực mình, cũng cùng tên kia lăn lội trên giường một lúc rồi miễn cưỡng ra ngoài. Sau đó thì hai người đi ăn sáng, đi công viên giải trí chơi, chiều chiều đi thuỷ cung tối thì đi xem phim. Được đi chơi đương nhiên là vui vẻ rồi. Có điều Mạc Quan Sơn lại cho rằng có phải hay không đây là lần cuối hai người cùng nhau nên mới muốn làm những chuyện này. Đây là bữa ăn cuối cùng của tử tù à. Thịnh soạn như vậy.

Sau khi dùng bữa dưới một ánh nến lung linh, Hạ Thiên chầm chậm đưa tay dùng một dải khăn voan nhỏ che đi đôi mắt của Mạc Quan Sơn. Nói cậu ấy chờ một chút, đi theo sự chỉ dẫn của Hạ Thiên đến một nơi khác. Đếm đến ba, đôi mắt kia cũng đưọc nhìn thấy ánh sáng. Một hàng thật dài đèn lồng, trước mặt chính là cái hồ sen hồi trước. À hoặc là nói đã được mô phỏng lại. Nói chung là vẫn rất đẹp đẽ. Hạ Thiên chầm chậm quỳ một gối xuống, đem chiếc hộp nhỏ trong túi ra. Thật ôn nhu mà nhìn thẳng vào mắt người trước mặt. 

"Mạc Quan Sơn, tôi thích em. Thế nên, gả cho tôi nhé."

Mạc Quan Sơn ngây ngốc nhìn người kia. Không cảm động là giả, ấy vậy mà ngay bây giờ cậu lại nghĩ tới người kia chuẩn bị rời đi rồi, vì gì còn phải làm những cái này. Là muốn cậu hạnh phúc rồi nhẫn tâm một phát đẩy xuống vực sâu thì mới vui vẻ? 

Hạ Thiên có chút căng thẳng nhìn Mạc Quan Sơn. Tuy biết cảm giác của hắn không sai, Mạc Quan Sơn cũng thích mình nhưng vẫn không đủ tự tin rằng nhỡ đâu cậu ấy từ chối thì phải làm sao bây giờ. 

"Đùa như vậy vui không?"

Sau một hồi im lặng, Mạc Quan Sơn mới khô khốc mà nói ra một câu. Cổ họng lúc này vậy mà thấy đắng như vậy.

Hơi ngẩn người ra một chút, vẫn không hiểu câu nói này có ý nghĩa gì, có điều linh cảm mách bảo rằng có chuyện gì đó không đúng đang xảy ra rồi. 

"Mạc Quan Sơn, có chuyện gì sao?"

"Cậu sắp rời đi, còn làm những hành động này. Ý cậu là gì đây. Có phải muốn chơi đùa tôi không?"

Rời đi?

Hạ Thiên không có nói sẽ rời đi mà. Trong lúc lúng túng, đầu óc không kịp suy nghĩ gì cả. Cẩn thận ôm lấy người kia lại. 

"Em đang nói gì vậy? Tại sao tôi lại phải rời đi?"

"Vẫn muốn lừa tôi? Tộc nhân của anh tìm thấy nơi mới, anh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net