Thỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảnh báo OOC, Cảnh báo OOC, Cảnh báo OOC

Thế giới thiết lập 

Tam giới Thiên-Nhân-Yêu

Hạ Thiên thái tử Thiên giới, là chiến thần phong quang.

Mạc Quan Sơn Thỏ yêu, hoặc nói là hoàng tử của Thỏ yêu tộc.

----------------------------------------------------------------------------------

"Chỉ một ngày, giao ngươi chăm sóc người. Để hôm nay hắn không muốn gặp ta, còn nói tâm tình không tốt."

"Nói, ngươi đã nói gì với Tiểu Bạch."

Một bàn tay thô bạo cứ như vậy đè chặt trên cần cổ trắng ngần, từng vết ửng đỏ càng ngày càng đậm, người kia hít thở lại càng ngày càng không thông. Cố dãy dụa một chút hi vọng người kia có thể thả lỏng một chút thôi. Nếu cứ như vậy cái mạng nhỏ này cũng không còn mất.

"Bẩm...đại nhâ...n, những lời nàn..g hỏi ta đề...đều có sao nói vậy..."

"Tốt nhất là như vậy. Để ta biết ngươi cố ý..."

Nam nhân cường hãn, cả khuôn mặt lạnh tanh, ánh mắt lại tràn ngập tức giận như thể chỉ hận không thể ngay lập tức đem con ngừoi kia bóp chết.

Đúng lúc này một tên thuộc hạ chạy tới bẩm báo, bên ngoài có binh linh của Thiên giới kéo tới, là  tên chiến thần kia lại tới gây sự rồi.

"Rất tốt. Mạc Quan Sơn ngươi nghe cho kỹ, ra ngoài nghênh chiến, thắng xem như chuyện này cho qua. Còn nếu thua, mạng ngươi cũng không cần giữ lại làm gì."

Nói rồi rời đi, để lại thân hình nhỏ nhắn kia vì hết hơi mà nằm co lại ở trên sàn, miệng vẫn còn vương vệt máu. 

Quay lại ngày hôm trước

Mạc Quan Sơn được lệnh đưa một nam tử người phàm, dáng dấp xinh đẹp, đuôi mắt cong cong, nhẹ nhàng, uyển chuyển, so với nữ tử còn đẹp đẽ hơn nhiều, đi dạo quanh cung điện. Nơi đây là Yêu giới, người đứng đầu là Yêu tôn Di Lập. 

Mọi thứ cũng rất bình thường, chỉ đi quanh một lúc hỏi xem đây là nơi nào, có tên gọi là gì, vật nhỏ đằng kia là gì. Cho đến một nơi có một cái hồ sen. Ừm cũng chẳng biết vì sai lại có cái hồ sen này, rõ ràng đây là Yêu giới lại đem thứ tinh khiết như vậy có chút không hợp lý lắm. 

Nam tử kia bây giờ mới hỏi rằng, trước hắn ta đến đây đã có những ai đi cùng Chủ thượng rồi. Mạc Quan Sơn nghĩ lại thật sự không có. Nam tử mới cười, nói thật xem, người yêu cái đẹp, xung quanh lại có nhiều hoa thơm như vậy, hoặc nói ngươi cũng không tồi, sẽ không phải là tiểu tình nhân nhỏ bên cạnh Chủ Thượng đi. Mạc Quan Sơn im lặng không đáp lại, ánh mắt cũng từ bỏ từ đôi mắt người kia mà hạ xuống. Nam tử như thấy có vẻ đúng rồi liền nói tiếp rằng, Chủ thượng kêu ngươi chăm sóc ta, vậy ta cũng được xem là chủ của ngươi, nói cho thật, đừng mong hy vọng giấu giếm điều gì. Xong rồi thì xoay người đi về nơi mà Chủ thượng bọn họ đã chuẩn bị trước. 

Quay lại gian phòng nơi Mạc Quan Sơn ở

Một tiểu yêu quái nhỏ nhỏ đang dùng bông băng dán lại vết thương cho Mạc Quan Sơn vừa ấm ức nói. 

"Chủ thượng thực quá đáng, cái gì cũng nghe mỗi tên bạch nhan kia. Mạc ca còn bị nội thương mà bắt người đi đánh với tên kia. Người ta là Chiến thần danh xứng với thực đó. Đi rồi không phải mạng cũng không còn à."

Mạc Quan Sơn đè lại cách tay đang nắm chặt kia, thở nhẹ một hơi rồi nói.

"Không có gì. Bây giờ ta ra có việc, ngươi yên lặng ở trong này đừng đi linh tinh."

----------------------------------------------------------------------

Phải rồi, Mạc Quan Sơn hắn là yêu thích vị Chủ Thượng kia. Như thế nào nhỉ, chính là ngày hắn đi lạc bị một đàn chó sói đuổi, đến khi chuẩn bị mất ý thức liền cảm nhận được linh lực đưa vào cơ thể cho đến khi thức dậy đã ở cung điện của Yêu tôn. Nghĩ thế nào cũng là người này đem mình cứu về, mà lúc này bản thân vẫn còn là trong hình dạng một con thỏ, vì muốn trả ơn mà liều mạng tu luyện, tự hứa nhất định sẽ bảo vệ lại người này. Từng bước từng bước mà trở thành trợ thủ đắc lực bên cạnh hắn, nhận được sự tín nhiệm, cùng ôn nhu khác với người ngoài. Cứ thế từ trả ơn ngược lại Mạc Quan Sơn đem người này để nơi đầu tim mình từ lúc nào cũng không rõ. 

Vốn dĩ cho rằng sẽ sớm thôi, bên nhau sớm chiều ngừoi kia sẽ nhìn thấy chân tâm của hắn mà đáp lại. Không cầu hắn phải giao đến tất cả, chỉ cần trong mắt hắn tràn ngập tình yêu dành cho mình thì Mạc Quan Sơn cảm thấy thật quá đủ rồi. Thế mà vừa không lâu hắn đem một nam tử mềm mại như nước về, nhìn người đó chăm sóc mới nhận ra, trước giờ là bản thân quá ảo tưởng. 

"Ai cho ngươi tự ý vào đây? Ra ngoài"

Tự ý sao.

"Ngài bảo ta ở đây đợi, ta đã đợi ba ngày rồi đó. Ta rất nghe lời, có phải sẽ được thưởng không?"

"Vậy thì từ sau không cần đợi, nơi này ngươi muốn liền đi vào. Được không?"

Bây giờ thì thành tự ý vào rồi. 

"Chủ thượng, người đến là Hạ Thiên, hắn là chiến thần. Hiện tại ta còn nội thương..."

Không để người nói hết câu liền đã nghe âm thanh gắt lên

"Nên là hiện tại người cầu xin ta? Vô dụng. Chết cũng không đáng tiếc."

Nam tử ở phía bên kia xem như không nghe đoạn hội thoại này trực tiếp gọi

"Di Lập, ta muốn ăn cam, mau bóc cho ta đi."

Không kiên nhẫn nhìn Mạc Quan Sơn nữa, Di Lập quay ngừoi nở nụ cười mà cưng chiều đem cam trong đĩa, bóc thành từng múi nhỏ.

"Nếu như bây giờ ta chết trong tay hắn, Chủ thượng, người có buồn không?"

Mạc Quan Sơn nhắm mắt. Thất vọng tràn ngập trong lòng.

Chuyện Mạc Quan Sơn, yêu giới đều biết, bọn họ cũng không có ý kiến, cảm thấy Mạc Quan Sơn bình thường đối với bọn họ cũng rất tốt lớn lên lại xinh đẹp , nên rất yêu mến hắn. Cảm giác Chủ thượng bọn họ nhìn hắn cũng có vẻ rất vừa ý, đối đãi cũng có cảm giác thân mật hơn thuộc hạ bình thường liền cho rằng nhất định đây là Chủ mẫu tương lai đi.

Cho tới thời điểm hiện tại, xuất hiện một nam tử khác, tuy là phàm nhân nhưng lại cực kỳ câu dẫn, cũng là lần đầu thấy Chủ thượng vì nam nhân này mà lạnh nhạt với Mạc Quan Sơn như vậy. Đây là trước giờ bọn họ đều hiểu lầm hết cả? Không biết. Chuyện tình cảm của Chủ thượng ai dám bàn tán ra vào. Vẫn là quản tốt cái miệng nhỏ mới sống lâu hơn một chút.

-------------------------------------------------------------------------------

Hạ Thiên, thái tử Thiên giới, là chiến thần danh xứng với thực. Từ trước tới nay, người ta nghênh chiến đều là Mạc Quan Sơn, tự nhiên hai người cũng xem nhau là kẻ thù. 

Hạ Thiên bình tĩnh, cười nhạt một tiếng.

"Quả là hiếm gặp, bại dưới tay ta nhiều như vậy vẫn còn muốn đến. Ai không biết còn nghĩ rằng người thích ta, đem cơ hội này để khiến ta để mắt tới đấy."

Mạc Quan Sơn coi như mình bị điếc, trực tiếp đem kiếm hướng thẳng người kia mà đâm tới. Hai người cận chiến được vài chiêu, nội thương của Mạc Quan Sơn tái phát, lập tức trúng thẳng một chưởng kia của Hạ Thiên. Cứ thế thân hình mỏng manh rơi xuống, một ngụm máu không nhịn được mà phun ra ngoài. 

"Ngươi nói xem, yếu ớt như thế, còn không chịu được mấy chiêu. Sao so với lần trước công lực ngươi còn giảm thế. Nhận thua đi. Chủ thượng của ngươi cũng thật là, lại làm một con rùa rụt cổ trong nhà ung dung, tự tại. "

"Ngươi im miệng, Chủ thượng không phải người ngươi đánh giá."

"Ồ nói đến tình lang của người liền không vui à."

Mạc Quan Sơn trừng mắt, cho đến khi Hạ Thiên cúi người xuống định chạm vào mặt hắn thì Mạc Quan Sơn nhanh chóng đem sức lực còn lại đánh ra một chưởng rồi truyền tống biến mất. Để lại người kia một ít khói nhạt. 

"Tiểu yêu tinh lại chạy. Nào có dễ vậy."

-------------------------------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net