1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


T

ết nguyên tiêu, Lạc Băng Hà, Thẩm Thanh Thu, còn có Mạc Bắc Quân cùng Thượng Thanh Hoa cùng nhau tụ tập ăn vằn thắn.

Về phần là ai nấu, đương nhiên là Lạc Băng Hà cùng Thượng Thanh Hoa.

Thế nhưng tổ hợp này thật sự quá có vấn đề. Hai người trong bếp thì không ưa nhau, hai người ngồi ngoài sân chơi cờ cũng không hợp nhau.

Vậy là đổi lại, Lạc Băng Hà cùng Mạc Bắc Quân vào bếp.

Tổ hợp lần này cuối cùng cũng hài hòa.

Hai thanh niên cùng chung chí hướng, thấu hiểu nguồn gốc của nhau bắt đầu tám chuyện trên trời dưới đất, thỉnh thoảng còn buông câu ‘đậu má’ ra khỏi miệng.

Đang tám chuyện, Thượng Thanh Hoa bỗng hỏi: “Thẩm Thanh Thu, ngươi nói xem, chúng ta xuyên vào đây, thay đổi cốt truyện. Thế độc giả đang theo dõi bộ truyện này sẽ đọc được những gì?”

Thẩm Thanh Thu: “...Thật ngại quá, này ta cũng chưa nghĩ tới.”

Thượng Thanh Hoa xoắn xuýt một hồi, cuối cùng cũng không ngăn nổi tính tò mò: “Vậy, vậy lúc ngươi cùng nam chính cái đó, khụ, XXOO có thể nào sẽ thành một màn H văn 10.000 chữ trên Tấn Giang không?”

Thẩm Thanh Thu: “...”

Má nó, cái này ta cũng chưa từng nghĩ đến.

Thượng Thanh Hoa càng nói càng phấn khích: “Vậy chẳng phải chuyện giường chiếu của Dưa huynh sẽ lan truyền 9 ngàn dặm rồi à? Cả mấy chuyện gọi baba gọi ca ca nhẹ chút này đó, ai dô, ngại chít người ta!”

Thẩm Thanh Thu tức đến líu cả lưỡi, vừa định phát hỏa bỗng nghĩ đến cái gì đó, bất giác mở miệng: “Ngươi cũng vậy còn gì?”

Lần này đến lượt Thượng Thanh Hoa im miệng.

Thẩm Thanh Thu: “Chẳng phải ngươi cùng Mạc Bắc Quân lăn giường rồi ư?”

Thượng Thanh Hoa: “...”

Thẩm Thanh Thu càng nghĩ càng hăng: “Vậy ngươi đã gọi hắn là baba rồi à?”

Thượng Thanh Hoa líu hết cả lưỡi.

Thẩm Thanh Thu còn chưa kịp hỏi tiếp, hai vị dưới bếp đã lên tới. Lạc Băng Hà cởi tạp dề để sang bên, cầm chén trà của Thẩm Thanh Thu lên uống: “Đợi khoảng một tý nữa là ăn được rồi. Ăn xong sớm thì mình đi xem hội hoa đăng cũng còn kịp.”

“Còn cả đố đèn nữa.”

Thẩm Thanh Thu nghiêng đầu cười với Lạc Băng Hà, bỗng như nghĩ ra điều gì: “Nè mọi người, cười lên.”

Mạc Bắc Quân: “Hửm?”

Thẩm Thanh Thu: “Cười đi nào, biết đâu có người đang nhìn chúng ta đó!”

Cả hai vị ma vương còn chưa hiểu gì, đã thấy Thượng Thanh Hoa cười rộ lên trước tiên: “Hiii!”

Tuy chưa hiểu đầu cua tai nheo gì, nhưng hai vị kia cũng rất nể mặt mà mỉm cười.

Nguyên tiêu chi dạ hoa lộng nguyệt.

Trăng treo cao, gió đưa lá trúc. Chúc mọi người năm mới mỉm cười, cả năm hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net