3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay Lạc Băng Hà và Mạc Bắc Quân bỏ đi đâu không biết.

Theo lời Lạc Băng Hà nói thì là “đi xuống trấn mua chút hàng hóa”. Theo lời Mạc Bắc Quân bảo lại là “phụ giúp Ma tôn vận chuyển hàng hóa”.

Cũng không biết là loại hàng hóa nào nặng đến mức khiến hai tên ôn thần đó đi khiêng.

Hai đại ma đầu đi rồi, trên núi đương nhiên là địa bàn của Đại Thần Đâm Máy Bay và độc giả Dưa Huynh của anh ấy.

Thẩm Thanh Thu rón rén đóng cửa phòng ngủ, đi thật nhẹ qua biệt viện của Mạc Bắc Quân, sau đó thành công lẻn vào thư phòng của Thượng Thanh Hoa không một tiếng động. Mấy nay Thượng Thanh Hoa cứ lén lén lút lút trong thư phòng viết cái gì đó, có vẻ muốn xuất bản thêm một cuốn tiểu thuyết mới. Vì thế, thân là độc giả trung thành, ở thời đại không có internet không thể đọc văn án, Thẩm Thanh Thu tuyệt đối phải đọc trước bản thảo!

Đợi Thẩm Thanh Thu mon men đến sau lưng Thượng Thanh Hoa, mới phát hiện lần này vậy mà không phải thoạt bản.

Chỉ thấy trên trang giấy trắng được Thượng Thanh Hoa ngoáy ngoáy vài nét, một đôi người sống động được vẽ ra. Cả hai dùng tư thế kì hoặc mà ôm nhau, người phía sau còn khẽ cắn cần cổ non mềm của người kia chảy cả máu.

Hơn nữa, Thẩm Thanh Thu cảm thấy có một luồn khí trào ngược lên khí quản, rõ ràng hai người quấn quít kia nhìn thật quen mắt!

“Thượng! Thanh! Hoa!”

Thượng Thanh Hoa bất thình lình bị réo tên, giật bắn mình quệt nguyên vệt mực đen dài lên trang giấy trắng. Hắn thở hổn hển quay đầu, thấy Thẩm Thanh Thu cả người sắp bốc hỏa: “Dưa huynh? Gì thế, ngươi lẻn vào đây từ lúc nào?”

Thẩm Thanh Thu tức bóc khói: “Ngươi còn dám hỏi? Vẽ vẽ vẽ, ngươi đang vẽ cái quỷ gì thế hả?”

Thượng Thanh Hoa hai ba bước gom sạch bản thảo của mình nhét vào ngăn tủ, bịt tai trộm chuông vờ như cái gì cũng chưa diễn ra.

Thế nhưng hắn quên mất, Thẩm Thanh Thu mạnh hơn hắn nhiều.

Vì thế thời gian một khắc tiếp theo, Thượng Thanh Hoa ngoan ngoãn ngồi một bên kể hết rõ rành đầu đuôi:

“Thì cũng không có gì.”

“Ai cũng cần tiền mà có đúng hong?”

“Thì Xuân Sơn Hận bán chạy như vậy, ta mới hợp tác với bên xuất bản, cho ra một quyển tranh ảnh của Xuân Sơn Hận...”

“Ây ây Dưa huynh bình tĩnh! Chén cơm manh áo thôi mà, ta không làm thì ngươi khác làm. Dù sao thì ngươi cũng đâu cản nổi cả thiên hạ.”

Một câu ‘ta không làm thì người khác làm’ của Thượng Thanh Hoa khiến cho Thẩm Thanh Thu đau đớn nhận ra sự thật.

Ngay cả câu đù má mày Xuân Sơn Hận Thẩm Thanh Thu cũng chả buồn chửi. Y đã chết lặng rồi.

Thẩm Thanh Thu đau đớn không quá năm giây, bỗng hỏi nhỏ: “Thế ngươi kiếm được bao nhiêu?”

Thẩm Thanh Thu gian nan đưa ra một con số.

Thẩm Thanh Thu gật đầu, chắc nịch: “Chia đôi!”

“Đệt Dưa huynh!” Thượng Thanh Hoa nháy mắt cao giọng lên mấy quãng, cả người chuẩn bị xù lông “Ta đai lưng ra vẽ ngày vẽ đêm quên ăn quên uống không ngủ đủ giấc rụng tóc thêm cả nhức đầu, ngươi lấy quyền gì đòi đi phân nửa thù lao của ta!”

Thẩm Thanh Thu: “Đây là tiền bản quyền, ngươi hiểu hay không? Ngươi muốn kinh doanh loại sách này, phải trả phí cho chính chủ chứ.”

Đương nhiên Thượng Thanh Hoa sẽ không bị lý do này qua quít: “Cứ đùa, ngươi có giỏi thì đi tìm tác giả Xuân Sơn Hận mà đòi tiền ấy!”

Thẩm Thanh Thu tức tối: “Ta mà biết ai viết thì ta đã băm vằm ra rồi!”

Nghĩ một chút, vẫn là cảm thấy hình như mình đòi hơi quá, Thẩm Thanh Thu hạ xuống một nấc: “Vậy thì sáu bốn.”

Thượng Thanh Hoa: “Tám hai!”

Thẩm Thanh Thu kháng nghị: “Bảy ba, không hơn!”

Giữ lúc công cuộc cự cãi và trả giá sắp đến đỉnh điểm, cả hai đồng thời cảm giác được điều bất thường. Chỉ thấy Thượng Thanh Hoa dùng tốc độ sét đánh không kịp bịt tai gom hết những bản vẽ cất vào hộc tủ, vừa đóng tủ lại cũng là lúc cửa phòng bị mở ra.

“Hai người làm gì ở đây?”

Không chỉ riêng Thượng Thanh Hoa, Thẩm Thanh Thu cũng giật cả mình. Bốn người hai trong hai ngoài cứ thế nhìn nhau, trên tay Lạc Băng Hà còn có một cuốn sách đang đọc dở. Thẩm Thanh Thu chỉ kịp nhìn sơ qua đã bị Lạc Băng Hà nhanh chóng thủ tiêu giấu mất.

Cái cảm giác chột dạ này...

Thẩm Thanh Thu đỡ trán. Lại là mày nữa hả Xuân Sơn Hận...

Thẩm Thanh Thu cảm thấy mệt mỏi.

Trong nhà có một đứa nhóc mê sách cấm, một đứa vẽ hàng cấm. Thẩm Thanh Thu lia mắt sang Mạc Bắc Quân, còn đứa cuối lại có sở thích bất lương gì nữa đây?

Thẩm Thanh Thu: “Ngươi đi với Băng Hà chỉ để mua mấy quyển Xuân Sơn Hận thôi à?”

Mạc Bắc Quân lắc đầu, đưa bọc giấy trong ngực cho Thượng Thanh Hoa: “Không phải đâu, tại hắn bảo thiếu mực với bút, nên ta đi mua.”

Nói xong lại quay đầu bảo với Mạc Bắc Quân: “Chỗ tiệm sách bảo số người đặt trước đã vượt quá số lượng dự tính, hỏi ngươi có thể giao bản thảo trước thời hạn được không? Thù lao sẽ trả thêm gấp đôi.”

Nghe đến tiền, Thượng Thanh Hoa hai mắt sáng rỡ, chỉ thiếu điều vẫy vẫy đuôi: “Được được được, bảo hắn ta giao ngay. Nội trong tuần này cũng được!!”

À, Thẩm Thanh Thu tự nhủ, tên còn lại là đồng bọn của tên vẽ sách cấm.

Trên núi đầy rẫy những con người phát cuồng vì Xuân Sơn Hân, an ủi duy nhất của y lúc này chính là được chia 7:3 tiền công.

Cuộc sống quá khó khăn, Thẩm Thanh Thu chỉ biết cúi đầu nhận mệnh.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net