2.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thẩm Thanh Thu tạm thời chưa biết kết cục của đồng đội, vì thế đang háo hức diễn trò.

Giống như Thượng Thanh Hoa, y đợi Lạc Băng Hà chân trước vừa bước ra khỏi cửa, chân sau liền quay lưng đi căn dặn hầu nam: “Mau gọi hắn ta đến đây đi, Lạc Băng Hà đi rồi.”

Người hầu bên cạnh còn chưa hiểu gì, chỉ biết lom lom mắt nhìn y, ấp úng: “Nam, nam nhân nà...”

Chưa kịp nói hết câu, cửa bùm một phát bị đá mở.

Lạc Băng Hà mặt mũi âm u như vừa bước ra từ vực thẳm, cánh tay dùng sức đến căng cứng.

Thẩm Thanh Thu thấy thì giựt mình.

Sao nhìn có vẻ tức giữ vậy, sắp xông đến quánh mình hả?

Chỉ thấy Lạc Băng Hà đỏ lừ hai mắt bước đến, tay áo giơ lên như mang theo kình phong quét qua làm Thẩm Thanh Thu ớn lạnh. Cánh tay hạ xuống, Thẩm Thanh Thu theo đó tưởng mình sắp bị dính một chưởng vào bụng. Không ngờ chưởng phong không thấy, chỉ thấy Lạc Băng Hà vừa tức vừa tủi nắm chặt ống tay áo y.

Lạc Băng Hà ấp úng: “Sư tôn, người, người định gặp nam nhân khác sao?”

Nói xong như cảm thấy không đủ, lại tủi thân bổ sung thêm: “Người không cần ta nữa sao?”

Thẩm Thanh Thu nghe mà lòng dạ rối bời, cộng thêm cặp mắt kia ngân ngấn nước nhìn mình, trong lòng y thế mà nảy sinh ý nghĩ ‘phải chăng mình lúc nãy mình đùa quá đáng thật, tổn thương đến hắn rồi.’

Thẩm Thanh Thu càng nhìn càng thấy không ổn, càng nhìn càng thấy mình như một tên tra nam đểu cán chơi xong rồi bỏ, vô trách nhiệm vô nhân đạo suốt ngày chỉ biết ức hiếp người khác. Y mềm lòng nhón chân sờ đầu Lạc Băng Hà, nhẹ giọng dỗ dành: “Ôi, không phải đâu Băng Hà. Ta chỉ bày trò trêu ngươi thôi.”

Lạc Băng Hà chủ động cọ vào tay Lạc Băng Hà, giọng ồm ồm: “Thật không?”

Thẩm Thanh Thu càng nhìn càng thấy y đáng thương, lòng xoắn thành một nùi.

Vì thế y quyết định phải dỗ tiểu gia hỏa này vui trở lại. Thẩm Thanh Thu kiễng chân, hôn lên môi Lạc Băng Hà. Y rất hiếm khi chủ động, vì thế lần này tự hiến thân như thế làm Lạc Băng Hà hết hồn, cứ đứng đơ ra. Mãi cho đến khi Thẩm Thanh Thu cảm thấy hơi mỏi, khẽ tách ra, Lạc Băng Hà mới dùng một tay ghìm chặt sau đầu Thẩm Thanh Thu, đảo khách thành chủ, nghênh ngang chiếm đoạt khoang miệng nóng ấm kia. Thẩm Thanh Thu bị hôn mềm hết cả chân, nếu không có Lạc Băng Hà đỡ lại thì đã chẳng đứng vững nổi. Cả hai củi khô lửa bốc, hôn đến mức hưng trí bừng bừng.

Vì thế kết cục không khác Thượng Thanh Hoa bên kia cho lắm.

Chỉ có điều Thẩm Thanh Thu bị y làm quá kịch liệt, trong đầu đặc sệt như hồ dính, không để ý thấy vẻ mặt đắc ý của Lạc Băng Hà. Cũng không thấy y vừa làm vừa cười tủm tỉm.

Một lúc sau Thẩm Thanh Thu không chịu nổi nữa, mém tý thì ngất đi, được Lạc Băng Hà ôm đi tẩy rữa. Y mơ màng nằm trên vai Lạc Băng Hà, nhắm mắt thiếp đi.

Trước khi y hoàn toàn ngủ mê, chỉ nghe Lạc Băng Hà thì thầm:

“Sư tôn đừng hòng rời khỏi ta. Sư tôn mà có ai khác, đến một ngươi ta giết một người, đến hai người ta giết cả đôi. Ngài chỉ có thể ngoan ngoãn ở bên ta thôi, ngoài ta ra thì không được có ai khác nữa.”

Mẹ kiếp, lại bị tên khốn Lạc Băng Hà giả vờ đáng thương lừa gạt.

Thẩm Thanh Thu chỉ kịp nghĩ như vậy, chưa kịp khởi binh vấn tội thì đã ngủ mất biết.

Tức chết đi được!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net