Ngoại Truyện: Linh Dị AU (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
bữa công việc nhiều quá tôi còn chẳng ăn gì nữa là. Chúng ta nhanh đi thôi!"

Nguyệt Dạ đưa balo cho Kaizo cầm, còn y thì khóa cửa căn hộ lại. Cả hai cứ thế rời đi mà không để ý tới, bó hoa bỉ ngạn đỏ rực kia phát ra ánh sáng đỏ nhè nhẹ.

Xong xuôi mọi chuyện, cả hai cùng bấm thang máy đi xuống lầu. Thang máy vừa xuống đến nơi, cửa mở ra thì một luồng gió lạnh thổi về phía hai người. Nguyệt Dạ mặc kệ gió thổi, cắn thêm một miếng sandwich nữa, tay kéo áo khoác bao bọc cơ thể, như thể y đã quen với chuyện này rồi. Chỉ có mỗi khai Kaizo là phải buộc miện xuýt xoa vì cái lạnh.

"Tôi đi gửi chìa khóa chỗ bác bảo vệ, anh cứ đi ra xe trước đi."

"Được. Nhung mà cậu nhớ nhanh lên đấy!"

Gật đầu một cái, Nguyệt Dạ nhanh chân bước đến phòng trực của bảo vệ. Bác bảo vệ vừa nhìn thấy y bước đến thì liền niềm nở nở nụ cười, nhìn rất phúc hậu.

"Ủa Nguyệt Dạ? Đến lấy đồ hả cháu?"

"Dạ không bác. Cháu phải đi mấy ngày nên tới gửi chìa khóa ạ! Mai có bạn cháu tới, nó có hỏi thì bác cứ đưa chìa khóa là được."

"Được rồi, để bác lo."

Nguyệt Dạ cúi đầu cảm ơn, sau đó nhanh chóng xoay người rời đi. Đến trước cửa chung cư, y nhìn thấy một chiếc xe đã đợi sẵn ở đó. Kaizo hạ cửa kính xe xuống, vẫy tay với y rồi đưa tay chỉ sang bên cạnh. Nguyệt Dạ dồn phần còn lại của bánh vào miệng, nhai lấy nhai để rồi uống hết cả hộp sữa rồi bỏ vào cái thùng rác phía trước chung cư.

Xong chuyện, y đi về phía cái xe, mở cửa phụ rồi ngồi vào. Kaizo nhìn thấy y ăn uống vội vã như vậy, có chút lo lắng hỏi.

"Cậu ăn vậy đủ no không? Cần tôi mua thêm đồ gì không?"

"Thôi được rồi. Tôi ăn cũng ít, chúng ta đi thôi."

Thấy y từ chối, Kaizo cũng không có nói thêm nữa. Anh khởi động cho xe chạy, rời khỏi tòa chung cư, rời khỏi ánh nhìn ma quái.

[Mười tám tháng Giêng, ngày lành tháng tốt

Lồng đèn giấy đỏ treo khắp nhà

Hoa trắng cài lên tóc thân nhân

Tân nương xinh đẹp về nhà chồng

Người người nhà nhà đều mừng rỡ

Vái lạy cảm tạ, hàng nước mắt

Tân nương lên kiệu, mau khởi giá.]

"Xe chạy một đoạn đường hơi xa. Cậu có muốn ngủ thêm một giấc nữa không?"

"Tôi ngủ đủ rồi. Ngược lại, anh còn chưa đưa tôi thông tin của người bị mất tích đó!"

"A, quên mất."

Kaizo vỗ trán tự trách. Nhờ người ta tìm người mà không đưa cho người ta thông tin hay hình ảnh thì tìm thế quái nào được.

"Cậu mở cái ngăn trước mặt ra. Thông tin mà cậu cần, tôi đều để trong đó. Cậu cứ xem từ từ."

Vừa nghe Kaizo nói, Nguyệt Dạ vừa mở bìa hồ sơ ra. Bên trong là bức ảnh của một cô gái xinh xắn, choàng chiếc khăn màu hồng cùng với một chiếc kẹp bông hoa. Cô gái cười rất rạng rỡ, thật sự rất đẹp. Nguyệt Dạ chỉ nhìn tấm ảnh đúng ba giây, sau đó bỏ nó vào trong rồi lấy một giấy tờ khác ra xem.

Thì ra cô gái tên là Yaya, sinh viên năm 4 ngành Truyền thông, là bạn của Fang, em trai của Kaizo. Một hôm trước ngày mất tích, cô cùng với hai người bạn nữa là Ying và Gopal, đi cùng với Fang đến một ngôi làng bị bỏ hoang để lấy thông tin cho bài báo cáo thực tập của cô. Ngôi làng ấy dạo gần đây bắt đầu nổi lên những câu chuyện về những vụ việc ly kỳ bị cho là dính đến quỷ thần đang xảy ra ở đó. Yaya cho rằng tất cả những chuyện kia đều là do người làm, chứ chẳng có quỷ thần nào cả. Cô rủ thêm ba người bạn của mình đi cùng, vì dù sao thì đi một mình là quá nguy hiểm. Vốn dĩ chỉ đi mấy ngày rồi về nhưng chỉ mới đến ngày thứ ba thì đã không thấy Yaya đâu nữa.

"Ngôi làng mà họ đi đến là ngôi làng vô danh mà tin tức đưa tin sáng nay?"

"Ừm. Khoảng thời gian trước rộ lên tin đồn, có một ngôi mộ cổ thần bí xuất hiện gần làng, trong mộ có rất nhiều vàng bạc châu báu."

"Tôi chưa từng nghe qua chuyện này."

"Tin của chợ đen. Người của bạch đạo như cậu sao biết được!"

Nguyệt Dạ bật cười, thích thú nói.

"Biết tôi có quan hệ với cảnh sát mà vẫn mời tôi theo. Anh không sợ bị bắt sao?"

"Tôi một không trộm cắp, hai không đánh bạc, ba không mại dâm, bốn không rửa tiền, năm không vận chuyển hàng cấm. Công dân năm tốt của xã hội và cộng đồng, còn thường xuyên đi hành thiện tích đức, làm biết bao việc tốt. Người bạn cảnh sát của cậu còn nợ tôi một tấm giấy khen đấy nhé!"

"Ha ha ha."

Nguyệt Dạ vừa cười vừa gật đầu trước những lời nói của Kaizo, đúng thật là phải cấp cho anh một tấm bằng khen mà.

"Khi nào xong chuyện, tôi nói với bạn tôi cấp tấm bằng khen thật bự cho anh rồi thầu thêm mấy đài truyền hình nữa, tuyên dương anh trên mọi mặt trận luôn. Chịu không?"

Kaizo bật cười thật vui vẻ và Nguyệt Dạ cũng vậy. Hai người cười cho thật sảng khoái rồi lại nghiêm túc quay lại vấn đề ban đầu.

"Long sinh cửu tử, cậu có nghe mà phải không?"

"Biết chứ!"

"Mộ đó gọi là mộ Cửu Tử, biết vì sao gọi vậy không?" Kaizo nghiêng đầu qua hỏi.

"Vì trong mộ có chín đồng nam à?" Nguyệt Dạ đẩy kính, trả lời.

"Gần đúng. Nghe nói, ngôi mộ đó là nơi an nghỉ của chín người con trai và vợ của họ."

Nguyệt Dạ đưa cái nhìn khó tin sang Kaizo, gương mặt vô cùng thích thú nói.

"Tôi nhớ người xưa quan niệm nhất phu đa thê mà nhỉ? Có cả chuyện nhất thê đa phu sao?! Tôi bắt đầu có chút hứng thú với ngôi mộ này rồi đấy!"

"Tôi cũng coi thử nhan sắc của cô gái kia ra sao mà có thể khiến chín người đàn ông mê muội ghê vậy?"

"Mộ cổ thì chắc cũng hơn ngàn năm. Chỉ có xương cho anh ngắm thôi chứ chả còn lại gì đâu."

"Cậu không cần phá vỡ mộng tưởng của tôi đâu."

Nguyệt Dạ nhún vai tỏ vẻ vô tội. Vẫn chăm chú xem giấy tờ và vẫn không quên lắng nghe lời Kaizo.

"Nghe nói chín người con trai đó khi sinh ra, trên trời đều xuất hiện hình bóng một con rồng thoát ẩn thoát hiện. Người xưa thì thường mê tín mà! Họ liền nghĩ tới câu nói 'Long sinh cửu tử', rồi tin rằng cả chín người đó đều là con của rồng nên cung phụng họ ghê lắm." Kaizo kể rất hăng say.

"Để tôi đoán nhé! Sau đó, có kẻ lợi dụng lòng tin mù quáng của những người đó để họ cung phụng vàng bạc châu báu. Tiếp đến thao túng tâm lí cả làng xây dựng một ngôi mộ đồ sộ cho chín người kia. Rồi lại bỏ thuốc mê, hạ ám thị rồi thôi miên tất cả mọi người ở đó rồi sau đó phá hủy nhân sinh quan của họ, để họ làm ra những chuyện biến thái trời đất bất dung."

Nguyệt Dạ nói đến hăng say, mắt phát ra ánh sáng lấp lánh. Kaizo nghi ngờ liệu có phải cậu đọc mấy hồ sơ án mạng không bình thường, hay là giúp cảnh sát phá mấy vụ án hung thủ biến thái nhiều quá nên mới nghĩ như vậy không?

"Nội dung đó của cậu viết thành sách trinh thám, tâm lí học được luôn đấy!" Kaizo nói đùa một câu.

"Chứ không phải à?" Nguyệt Dạ ngây thơ, quay sang hỏi.

"Nếu được như cậu nói thì cái ngôi mộ đó bị người xưa phá hủy rồi chứ giữ lại làm gì? Để đó cho con cháu đời sau thấy cho nhục mặt à?!"

"Ừm, anh nói có lí." Nguyệt Dạ gật gù tán đồng. "Nếu vậy thì sao làng lại bỏ trống nhỉ?"

"Nghe nói sau này nơi đó xảy ra dịch bệnh nên cả làng chuyển đi nơi khác hết. Để lại nguyên ngôi làng tan hoang tồn tại ngàn năm. Tôi nói nhá, xong vụ này thì cái làng đó thành di tích lịch sử luôn á! Một ngàn mấy tuổi chứ có ít gì?"

Kaizo cười cợt trước lời nói của bản thân, chờ đợi người kia sẽ hùa theo hoặc phản bác lại ý kiến của anh nhưng đợi mãi mà không nghe tiếng ai trả lời. Anh quay sang nhìn thì thấy Nguyệt Dạ đã ngủ từ lúc nào. Y vẫn còn đeo cặp kính kia, giấy tờ vẫn đang cầm trong tay.

Anh cho rằng công việc luôn bận rộn nên mới khiến y mệt mỏi như vậy. Anh dừng xe lại, chồm ra phía sau lấy ra một tấm chăn mỏng rồi đắp lên người Nguyệt Dạ. Sau đó chỉnh nhiệt độ xe cho nó ấm một chút. Xong hết thì tự khóa miệng rồi cho xe chạy tiếp.

Nhưng Kaizo không biết rằng, Nguyệt Dạ không hề muốn ngủ. Lúc y đang nghe Kaizo nói chuyện, không hiểu sao mi mắt nặng trĩu, toàn thân như bị rút hết sức lực. Y muốn nói chuyện với Kaizo nhưng lại không thể phát ra tiếng, môi y cũng không mở được. Cứ như vậy, Nguyệt Dạ nhắm hai mắt lại, lần bữa bước chân vào trong giấc mộng.

Lần này mở mắt ra, y đã quay trở lại căn phòng khi nãy. Vẫn là cái giường đó, vẫn là cái bàn đó, y vẫn mặc bộ hỉ phục kia. Tuy nhiên, lần này không thấy thiếu nữ kia đâu mà lại có sự xuất hiện của hai người đàn ông khác. Hai người kia đứng gần với y, còn y thì đang ngồi trên giường, vẫn không thể điều khiển được cơ thể theo ý muốn nên y chẳng thể nhìn thấy gương mặt của hai người kia. Nhưng vẫn khá may mắn, y nghe được tiếng của họ.

"Ngươi tô son dở thật đấy, Halilintar. Nhìn chẳng đều gì cả!"

"Còn hỉ phục ngươi chọn thì xấu chết đi được. Chẳng hợp tí nào đâu, Solar."

"Ngươi thì biết gì?!"

Người bên trái đi đến gần y, bàn tay đeo găng tay chạm lên hỉ phục, chỉnh lại phần bị lệch đi.

"Nương tử của chúng ta, không thể xuất giá với một bộ hỉ phục đơn giản bình thường được. Những loại vải tầm thường kia không xứng khoác lên cơ thể của nương tử chứ! Ngươi không thấy như này mới xứng sao?"

Nhìn người ở gần mình, y đoán người này chính là Solar. Vậy người đứng bên phải hẳn là Halilintar rồi. Solar chỉnh trang lại hỉ phục thì lại quay sang trách móc Halilintar.

"Ngược lại ngươi ấy! Tô loại son gì cho nương tử vậy hả. Tô không đẹp gì cả!"

Halilintar không vội đáp trả mà chậm rãi bước đến, bàn tay chạm làn da mặt Nguyệt Dạ, ôn tồn nói.

"Phấn son bình thường không xứng! Như này mới hợp."

"A, nói cũng đúng."

Nguyệt Dạ nghe cũng biết được, hai người này bất mãn nhau vô cùng. Luôn muốn tìm chuyện để soi mói đối phương nhưng chỉ cần chuyện đó liên quan đến thân xác này thì cả hai sẽ lại bỏ qua cho nhau một cách dễ dàng.

'Cốc Cốc Cốc'

Tiếng gõ cửa vang lên, thu hút cả ba người. Phía ngoài cửa, in hằn lên bóng của một người khác. Người đó gõ cửa xong thì nói với hai người kia.

"Halilintar, Solar, giờ lành đến rồi."

"A, thật tuyệt!"

Solar kêu lên đầy vui mừng như thể chờ thời khắc này từ rất lâu rồi. Hắn cùng với Halilintar cầm lấy khăn voan đỏ, trùm lên đầu y. Solar hứng khởi nói.

"Tân nương tử của chúng ta, về nhà với vi phu nào ~."

Sau khi đội khăn xong, Halilintar bước ra ngoài mở cửa cho người kia vào. Cửa vừa mở thì khí lạnh cũng nhanh chóng tràn đến. Kể cả đang ở trong thân xác của người chết thì Nguyệt Dạ vẫn cảm nhận được cái lạnh ập đến. Mà Solar nói một câu còn khiến cho y thấy lạnh người hơn.

"Ais, ngươi đang làm nương tử lạnh đó!"

Kể cả khi không nhìn thấy được gương mặt thì Nguyệt Dạ vẫn cảm nhận được ánh nhìn chòng chọc đang nhìn y. Cứ như là....bọn họ biết y đang ở trong thân xác này vậy.

Người tên Ais không nói gì nhưng quả thật, y không thấy lạnh như lúc nãy. Hắn tiến thẳng đến chỗ y, một phát nhẹ nhàng đặt y ngồi lên vai. Một tay ôm đùi, một tay ôm chân rồi cất bước rời đi. Ra khỏi phòng, Nguyệt Dạ nhìn thấy một tấm thảm đỏ trải dài ngay phía trước. Hai bên là hai hàng người đang cúi người quỳ lạy. Ais di chuyển đến đâu thì những người đó buông ra những lời chúc tụng hoa mỹ đến đó.

Hỉ sự nhận được những lời chúc tụng như vậy thì thật sự đáng mừng nhưng lẫn vào bên trong đó là tiếng thút thít khóc lóc khiến người khác đau lòng. Ngày cưới lại kèm tiếng khóc vang lên, không khác gì một hồi Hỉ Tang tang thương chết chóc.

Ais đưa y ra đến tận cửa lớn. Bên ngoài, một cỗ kiệu hoa đã chờ sẵn. Trên có mái che lớn nối với bốn dây vải đỏ cột ở bốn góc của phần nệm dưới. Nhìn nó phi logic thật sự khi mái che đó không rơi xuống, chẳng có thứ gì giữ cho nó treo phía trên, như thể nó đang lơ lửng và bốn sợi dây kia giữ cho nó không bay đi mất.

Nguyệt Dạ nghĩ —— Isaac Newton sẽ đội mồ sống dậy vì sự phi lí này!

Phần mái che gắn bốn tấm vải đỏ mỏng, che xung quanh kiệu hoa. Tạo thêm cảm giác kì bí, kích thích à?

Ais phất tay một cái, vải tung bay mở đường cho hắn đi vào. Hắn đặt y nhẹ nhàng xuống phần đệm phía dưới. Nguyệt Dạ không nhìn được mà cảm thán —— Êm thật đấy!

Ais chỉnh cho y ngồi thật ngay ngắn, xong rồi hắn cầm lấy dây vải đỏ ở hai bên cùng với bảy sợi chỉ đỏ, mỗi sợi có gắn ba cái chuông nhỏ. Hắn đưa đến trước mặt y, dùng giọng nói thật dịu dàng nói với y.

"Cột vải đỏ với tơ hồng lại rồi thì em sẽ không chạy nữa! Sẽ cùng bọn tôi về nhà."

Nguyệt Dạ lại lần nữa lạnh hết cả người. Bởi vì những lời này giống như đang nói cho y nghe, để y biết bản thân không rời đi được.

Nguyệt Dạ cảm thấy bản thân bắt đầu phản kháng được rồi.

Không biết có phải trùng hợp hay không, y vừa mới nảy ra ý tưởng thì một luồng gió mạnh thổi qua kiệu hoa, hất tung tấm rèm bay lên. Ais vừa quay sang nhìn hướng gió thì một giọng nói vang lên.

"Nguyệt Dạ!!"

Kaizo nhìn người kia cuối cùng cũng tỉnh dậy sau hơn chục tiếng gọi của anh. Anh không nghĩ là y lại ngủ sâu như vậy, làm anh cứ tưởng như người chết ấy!

"Cậu ổn chứ? Trông sắc mặt cậu nhợt nhạt lắm đấy!"

Nguyệt Dạ đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, Kaizo lại kéo y ra khỏi mộng cảnh lần nữa. Này là trùng hợp, hay là sắp đặt?

Nguyệt Dạ nhìn ra ngoài cửa kính mới biết, Kaizo đã cho xe dừng lại ở bên đường.

"Mơ ác mộng sao?" Kaizo tò mò hỏi.

"Có lẽ vậy. Không thể nói rõ được nó có phải ác mộng không. Mẹ tôi gọi cho anh kêu anh gọi tôi dậy à?"

"Không. Chính cậu là người đưa tín hiệu để tôi gọi cậu dậy đấy!"

Nói rồi, Kaizo chỉ tay xuống chỗ tay y. Tấm chăn mỏng trên người y đã tụt xuống, để lộ sấp giấy đã bị y nhàu nát đến sắp không còn hình dạng.

Nói thật thì anh cũng không có để ý tình trạng của Nguyệt Dạ lắm. Nhưng chính tiếng vò giấy của y đã khiến anh phải chú ý. Chính y đã tự cứu lấy bản thân.

Nhìn đống giấy trong tay, Nguyệt Dạ có chút hiểu. Dường như cơ thể y đã phản kháng lại với mộng cảnh. Nếu không thì Kaizo sẽ không phát hiện sự bất thường của y. Bởi vì khi y ngủ, cơ thể của y rất ngoan. Nó không có lăn qua lộn lại trong vô thức như những người khác, mà sẽ giữ đúng một tư thế rồi nằm như vậy cho đến tận sáng.

Nguyệt Dạ đưa tay day day thái dương. Mọi chuyện bắt đầu khó hiểu rồi!

--------------------------

Hannah: Ngoại truyện này chỉ là một phút hứng thú rồi viết ra không ngừng nghỉ. Thể loại linh dị này với tôi mà nói là một thể loại rất rất thú vị. Dường như tôi vẫn còn có thể viết tiếp thêm một chương nữa nếu có động lực.

Tôi không rõ ngoại truyện này sẽ kéo dài mấy chương vì dù sao thì....nó cũng dài.

Nếu mọi người có hứng thú đọc tiếp phần tiếp theo thì comment cho tôi biết nhé. Nếu nhiều người cùng hứng thú thì tôi viết tiếp phần tiếp theo. Tạm ngưng bên mạch truyện chính một tí!

Còn nếu không thì thôi, chúng ta quay lại với mạch truyện chính của truyện.

Ý kiến mọi người như thế nào, nhớ nhắn cho tôi biết đấy nha!

Tạm biệt mấy bé cưng của tôi.

σ(≧ε≦σ) ♡


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net