Ngoại Truyện: Linh Dị AU (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Mười tám tháng Giêng, ngày lành tháng tốt.

Mở cửa U Ngục đón tân lang,

Phá cửa nhân gian tìm nương tử.

Đinh đinh đinh đinh, tiếng chuông gọi.

Nhanh chóng nhanh chóng, đưa người về.

Vải trắng phấp phới, chữ Hỉ đỏ.

Tân nương về rồi, mau đi thôi.]

{Chúng tôi xin thông báo tin tức mới.

Vào tối qua, tại một ngôi làng cổ ở phía Bắc đã phát hiện ra thi thể của một nhóm người, nghi vấn là một đoàn trộm mộ. Theo như điều tra thì tất cả những người ở đó đều chết trong tình trạng cơ thể bị xâu xé một cách dã man và rất nhiều tài sản đã bị mất cắp. Theo thông tin mới nhất từ phía cảnh sát thì đây có thể là một ẩu đả do phân chia không đồng đều. Được biết vẫn còn một vài người mất tích và cảnh sát vẫn đang trong quá trình điều tra....}

"Sao? Cậu sẽ giúp chúng tôi chứ?"

Nam nhân với đôi mắt đỏ rượu nhìn người đang nhâm nhỉ ly trà trong tay. Mái tóc bạc tuyệt đẹp mềm mại chuyển động theo cái nghiêng đầu của người kia. Dù cho có nhìn bao nhiêu lần đi nữa nam nhân vẫn không thể rời mắt khỏi người này. Một cái chuyển mắt, một cái nhếch môi hay một cái nhíu mày cũng thật sự khiến người ta phải say mê, chìm đắm. Lại nhìn đến cơ thể kia, trông thì ốm yếu đấy nhưng thử chạm vào xem, cái tay đó sẽ không còn nguyên vẹn đây.

"Anh có thể ngưng việc soi mói cơ thể tôi được không, thưa ngài Kaizo."

Giọng nói êm dịu như tiếng đàn cầm, dùng để thôi miên người ta thì chỉ có khiến người đó chìm mãi trong mê muội.

"Xin lỗi, tôi hơi lơ là tí."

Kaizo đưa tay xoa xoa mi tâm, hi vọng bản thân đừng có để ý đến người kia nữa. Anh trở lại bộ dáng nghiêm chỉnh thường ngày, tiếp tục thuyết phục người kia.

"Nguyệt Dạ, chúng tôi rất hi vọng có được sự giúp đỡ của cậu lần này."

"Tôi nói rồi ngài đội trưởng. Tôi chỉ là một bác sĩ tâm lý bình thường, không phải là thầy đồng, ba cái chuyện ma quỷ tôi không làm gì được đâu."

"Ý cậu là tiến sĩ tâm lý học trẻ tuổi nhất và có tiếng nói trong nghề."

Nguyệt Dạ nhún vai, tiếp tục nhâm nhi ly trà của mình.

"Tôi không nói cậu là thầy đồng, cậu biết tôi theo chủ nghĩa vô thần mà."

"...."

"Chúng tôi thật sự hết cách mới phải nhờ đến khả năng ngoại cảm của cậu."

Nguyệt Dạ đặt ly trà xuống bàn, tay đưa lên xoa xoa thái dương đầy mệt mỏi. Khả năng ngoại cảm, ai mà biết được một bác sĩ tâm lý học như y lại sở hữu thứ này chứ! Nó vốn là năng lực của mẹ y, một nhà ngoại cảm tài ba và giờ nó lại thuộc về y. Nguyệt Dạ không có quá nhiều niềm tin về quỷ thần, từ trước đến nay đều là đứng trên góc độ tâm lý học nhìn nhận sự việc. Vậy nên, y chẳng bao giờ dùng đến năng lực này.

"Tôi không đi đâu. Nếu anh vẫn cần người thì tôi có thể giới thiệu mẹ tôi cho anh."

"Mẹ cậu chính là người giới thiệu cậu cho tôi. Nếu không thì cậu nghĩ tôi làm sao biết cậu có năng lực này."

Nguyệt Dạ mắt cá chết nhìn Kaizo, đáng lí ra y nên biết mới đúng, chứ đời nào người ngoài biết chuyện này chứ!

Nhưng nghĩ cũng thật kỳ lạ?! Tại sao mẹ y lại không đi mà lại để y, một người chẳng bao giờ dùng khả năng ngoại cảm đi chứ! Liệu rằng bà có ý gì hay không?

Kaizo nhìn người kia suy tư, anh không rõ liệu có phải y đang có chút lung lay trong suy nghĩ hay không nhưng vẫn ra sức thuyết phục thêm mấy câu.

"Chúng tôi chỉ đơn giản là muốn đi tìm lại người bạn bị mất tích thôi chứ không có ý định gì sâu xa hơn. Tôi có thể cam kết với cậu, đây là sự thật. Tôi cũng sẽ giữ bí mật chuyện của cậu, cũng sẽ chuẩn bị đầy đủ đồ đạc cho cậu, chỉ cần...."

"Tôi không vô dụng đến mức thân thể mình cũng không lo được. Chỉ là tôi có một thắc mắc, anh trả lời tôi thì tôi sẽ cho anh đáp án anh cần."

"Chỉ cần cậu đồng ý đi cùng, hỏi gì tôi cũng trả lời."

Nguyệt Dạ nghiêng đầu, đôi mắt tím đầy yêu dị nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ rượu của Kaizo, anh lại lần nữa cảm thấy ngộp thở khi đối diện đôi mắt kia. Tựa như cả một dãy ngân hà rộng lớn đang quan sát anh, thật đẹp mà cũng thật rùng rợn.

"Lúc mẹ tôi nói về tôi....bà ấy trông như thế nào?"

"Hả?!"

Kaizo ngạc nhiên, anh tưởng cậu sẽ hỏi câu gì đó khó liên quan tới tâm lý học để anh từ bỏ nhưng....lại hỏi câu này, có chút nằm ngoài dự đoán.

"Mẹ cậu....hừm, lúc đó bà ấy ngồi quay lưng với tôi nên tôi cũng không rõ. Nhưng khi nói chuyện tôi nghe ra bà ấy có vẻ rất lo lắng."

Nguyệt Dạ im lặng sau khi nghe xong câu trả lời, y bưng ly trà uống thêm một ngụm, sau đó đặt ly trà xuống mỉm cười nói với Kaizo.

"Khi nào chúng ta xuất phát?"

Kaizo thấy y hỏi thời gian liền vô cùng mừng rỡ nhưng vì giữ vững hình tượng nên anh đã kiềm lại, bộ dạng nghiêm túc nói.

"Tối nay, cỡ mười giờ đi. Sáng mai sẽ đến nơi rồi bắt đầu tìm người luôn."

"Vừa hay ngày mai là mười tám tháng Giêng."

Nguyệt Dạ đột nhiên nói bâng quơ một câu khiến Kaizo phải ngây ngốc vài giây. Y nheo mắt cười, nói thêm phần bở dỡ phía sau.

"Rất hợp để cử hành âm hôn."

Cùng với nụ cười của y, Kaizo cảm nhận ngay một trận lạnh lẽo ở ngay sau lưng khiến anh không nhịn được mà nổi da gà hết toàn thân. Anh đứng dậy rồi bước ra ngoài, trước khi đóng cửa phòng khám lại còn nghe thêm một câu của y.

"Ra đường có gặp thiệp hồng dưới đất cũng đừng lượm. Không khéo thành tân lang lúc nào cũng không hay đó!"

Rầm!

Cánh cửa đóng lại một cách rất bạo lực nhưng cũng không làm Nguyệt Dạ cảm thấy khó chịu, ngược lại còn rất vui vì đã chọc cho người kia phải tức giận bỏ về.

Haizz, thật là một thú vui xấu tính mà!

[Mười tám tháng Giêng, ngày lánh tháng tốt

Thiệp hồng đỏ rực, gửi thân nhân

Hoa cưới diễm lệ, tặng nương tử

Kiệu hồng rực rỡ, hoa giấy đỏ

Nhà nhà đồng ý, lễ minh hôn.]

Nguyệt Dạ hôm nay phải nghỉ sớm vì phải chuẩn bị đồ đạc cho buổi tối. Y khóa cửa phòng làm việc rồi, bước ra ngoài, đưa chìa khóa cho cô bé sinh viên đang trong quá trình thực tập.

"Anh đi mấy ngày mới về. Mai có ai đến khám thì hẹn người ta ngày khác, còn không thì giới thiệu qua chỗ bác sĩ Soun, biết không?"

"Ủa anh, anh đi đâu dị. Có phải là đi với anh đẹp trai hồi sáng không? Hai người đi hú hí với nhau chứ gì!"

Cô bé sinh viên híp mắt cười với vẻ:" Em hiểu mà, hiểu mà!", bộ dạng không có lấy nửa phần chín chắn. Hiển nhiên, cô nàng đã bị "ăn" ngay một cú búng trán cực đau đớn.

"Ăn nói xà lơ vừa thôi. Lo mà quan tâm tới bài báo cáo sắp tới kìa. Anh cho mấy ngày nghỉ ở nhà soạn bài đó. Làm sao mà không tốt nghiệp được đúng hạn thì mai mốt gửi hồ sơ vô chỗ anh là anh không nhận mày đâu đấy!"

"Ớ anh?! Em có phải thiên tài đâu, em còn cái khóa luận nữa mà! Kịp thế nào được!!! Còn mấy môn em còn đang nợ nữa!"

"Không cần biết. Cứ không tốt nghiệp không đúng hạn thì anh không nhận. Quyết định vậy đi."

"Anh là đồ đáng ghét! Thảo nào hai mươi lăm tuổi rồi anh chưa có mảnh tình vắt vai. Đáng đời bị ế!"

"Ế là xu thế em ơi. Yêu đương cho mệt óc. Anh đây đếch thèm nhá!"

Cô bé sinh viên tức đến chỉ có thể giậm chân, bởi chẳng thể thắng được cái miệng của Nguyệt Dạ. Hậm hực đem chìa khóa cất vào ngăn kéo thì mới nhớ ra một chuyện. Cô bé mở một ngăn kéo khác, lấy ra một tấm thiệp hồng rồi đưa cho y.

"Hồi nãy có một người gửi thiệp mời này cho anh nhưng em nói anh đang tiếp khách, gửi ở chỗ em rồi em đưa anh sau."

"Lạ nhỉ? Bạn bè anh đã có đứa nào nhắc đến chuyện cưới xin gì đâu nhờ?!"

Nguyệt Dạ cầm lấy tấm thiệp, trên thiệp không có đề tên người gửi, chỉ có duy nhất một chữ Hỉ đỏ. Nguyệt Dạ nhìn chữ Hỉ đỏ kia, hai mày có hơi nhíu lạ, y ngước lên nhìn cô bé kia rồi mỉm cười với cô bé.

"Cảm ơn em. Lát anh về sẽ xem. Em coi nhớ về nhà sớm đi."

"Dạ. Tạm biệt anh." Cô bé vui vẻ nói.

"Ừm!"

Nguyệt Dạ vẫy tay chào tạm biệt rồi rời đi. Vừa ra khỏi phòng khám, y liền lấy từ trong cặp ra cái khăn tay. Bọc tấm thiệp trong khăn tay, y để nó cẩn thận trong cặp rồi lấy điện thoại ra gọi cho một số máy. Sau ba lần đổ chuông thì đầu bên kia mới bắt máy, còn chưa kịp nói gì thì bên kia, người nữ đã nhanh miệng nói trước.

[Hello thằng bạn già ế chổng ế chơ hai mươi lăm năm trời chưa có mảnh tình vắt vai.]

".....Mày tin tao chạy tới chỗ làm của mày rồi thục cùi trỏ vô cái mỏ nghiệp của mày cho răng nứu lẫn lộn hết không?"

[Chọc có xíu mà căng thế bồ, mà tao nói đúng sự thật mà! Từ lúc mày đẻ ra tới giờ có thấy ma nào tới rước mày đâu!]

"....Tao chưa từng gặp con cảnh sát nào mỏ hỗn như mày."

[Thì đây! Nguyên con chình ình ở đây nói chuyện điện thoại với mày đó! Còn không hài lòng à?!]

Nguyệt Dạ nhướn mày, sau đó mỉm cười sâu sắc nói một câu không đầu không đuôi.

"Disneyland một tháng trước...."

[Á á bạn hiền ơi đừng mà! Có gì chúng ta từ từ bàn bạc với nhau. Chuyện đâu còn có đó mà! Hì hì.]

Nguyệt Dạ nhếch môi cười —— Này thì mỏ hỗn với tao.

[Bạn hiền gọi cho mình chắc chắc là có chuyện cần rồi! Bạn hiền cứ nói, lên núi đao xuống biển lửa, Tsubaki tao mần được hết!] Có tiếng vỗ ngực vang bên kia.

"Nếu tao thực sự muốn mày lên núi đao xuống biển lửa thì sao?"

Đầu dây bên kia im lặng một hồi mới lên tiếng.

[E hèm, nghiêm túc nào. Mày gọi cho tao có việc gì?]

"Tao nhớ bên mày đang điều tra vụ ngôi làng cổ phải không?"

[Đúng rồi! Hồ sơ mới chuyển qua một tuần trước. Khó vãi ra mày ạ! Toàn dính tới tâm linh gì đâu không à! Hỏi thì ai cũng nói quỷ thần các kiểu, tao nghe riết mà tao nản á! Thời đại 4.0 rồi mà còn mê tín dị trời!]

"Tín ngưỡng của mỗi người, mày đâu có ngăn cấm được. Miễn đừng mê tín là được rồi!"

[Ừm! Mà mày thì sao. Xảy ra chuyện gì hả?]

"Tao nhận được tấm thiệp cưới."

[Đệch! Đứa nào trong đám bạn mình cưới sớm thế?! Hẹn nhau hai mươi tám mới kết hôn mà! Chơi gì kì vậy?]

"Còn có chuyện kì hơn nè, nghe không?"

[Chuyện gì? Nó kêu mày đi ăn cưới 50 triệu hả?]

Sau đó là một tiếng cười nghe có vẻ rất hả dạ đến từ ngươi kia nhưng lại hoàn toàn tắt ngủm khi nghe Nguyệt Dạ nói.

"Thiệp cưới viết bằng máu. Mày muốn đi ăn không?"

[.....Ai gửi?] Giọng nói lần này nghe ra rất nghiêm túc.

"Không có đề tên. Chỉ có một chữ Hỉ viết bằng máu thôi. Tao đã dùng khăn tay bọc lại rồi! Mày coi khi nào được thì ghé chung cư phòng tao lấy đem về. Đưa cho Yuugi xét nghiệm coi là máu người hay máu động vật."

[Yên tâm, tao xử hết. Chọc bạn tao là tới số với tao rồi.]

"À, sẵn mai tao đi tới chỗ ngôi làng cổ luôn. Mày có cần điều tra cái gì không?"

[Mày tới đó làm gì?] Tsubaki lo lắng hỏi.

"Có người nhờ tao giúp tìm người. Mẹ tao giới thiệu."

[Mày nhớ phải cẩn thận, đi đường coi chừng mấy quân gian ác trà trộn vô. Với cả, giúp tao coi thử đám người ở gần ngôi làng cổ kia có phải có vấn đề không?]

"Sao? Lời khai đưa ra quá trùng khớp à?" Nguyệt Dạ hứng thú hỏi.

[Khớp đến một trăm phần trăm. Một đám người cho cùng một lời khai, mẹ nó thà là ông nói gà bà nói vịt thì tao còn chắt lọc thông tin được. Đằng này một chữ cũng không sai, diễn viên quần chúng cũng không giỏi đến thế!]

"Ha, xem ra mọi chuyện trở nên thú vị hơn rồi!" Nguyệt Dạ nhếch môi cười thích thú. "Được rồi, tao giúp mày tra. Mày bên đó cứ chờ tin của tao đi."

[Được. Nhờ cả vào mày đấy, cố vấn chuyên môn đại nhân.]

"Cút!"

Nói xong rồi tắt điện thoại ngay, chẳng cho người bên kia cơ hội nói lại. Vừa đi vừa nói chuyện một hồi thì cũng về đến chung cư. Nguyệt Dạ chào bác bảo vệ rồi nhanh chóng bước vào thang máy, bấm số tầng chín rồi im lặng đứng chờ.

'Ting!'

Tiếng thang máy vang lên, Nguyệt Dạ bước nhanh ra ngoài rồi đi thẳng về căn hộ nhỏ. Vừa đi, y vừa lấy chìa khóa để trong cặp ra gần đến cửa thì nhìn thấy một bó bông bỉ ngạn đỏ rực đặt trước cửa. Phía trước bó hoa còn dáng một chữ Hỉ đỏ tuyệt đẹp. Nguyệt Dạ nhăn mày, y quay sang hai bên hành lang nhìn thì chỉ nhận lại một sự tĩnh lặng lạnh lẽo. Y lấy điện thoại ra chụp hình lại, sau đó mới cởi áo khoác ra bọc bó hoa lại thật kỹ càng.

Đùa chứ! Mấy thứ không biết từ đâu tới này tốt nhất là không nên chạm tay không vào, kẻo có chuyện gì thì lại tự rước họa vào thân.

Sau khi bọc bó hoa thật kỹ, y mới đút chìa khóa vào ổ, mở cửa rồi bước vào nhà. Bật đèn trong nhà lên, mọi thứ đều sáng sủa hơn hẳn nhưng lại trông rất cô độc, dẫu sao cũng chỉ có mình y sống ở đây.

Nguyệt Dạ đặt bó hoa lên bàn ngay giữa phòng, rồi đặt cặp nằm ở kế bên. Y nhìn lên cái đồng hồ treo trên tường, hiện tại cũng đã bảy giờ tối, chợp mắt chút rồi sau đó đi làm đồ ăn rồi chuẩn bị ít đồ thì cũng vừa đủ.

Ngã người xuống sofa, không hiểu thế nào mà cơn buồn ngủ ập đến một cách nhanh chóng.

[Mười tháng Giêng, ngày lành tháng tốt

Vạn dặm hồng trang, gửi đến nhà

Kiệu lớn rèm đỏ, che khuất bóng

Tân nương khoác nhẹ bộ giá y

Điểm chút son đỏ, tô sắc khí

Khăn văn đỏ rực, mỹ nhân thẹn

Giờ lành sắp đến, mau mau thôi.]

Bên tai vang lên tiếng người gọi, Nguyệt Dạ nặng nhọc mở hai mắt ra nhìn. Không biết từ lúc nào y đã ở trong một căn phòng xa lạ. Một căn phòng thuộc về thời cổ đại, căn phòng nhỏ bé được trang trí bởi rất nhiều sắc đỏ. Giường trải nệm đỏ, treo rèm đỏ, bàn được trải một tấm khăn đỏ rực và trên đó cột đôi nến đỏ có dán chữ Hỉ trên thân. Nguyệt Dạ cố gắng liếc mắt nhìn sang bên cạnh, cửa sổ cũng được dán chữ Hỉ lên đó. Đây lẽ nào là phòng tân hôn của người xưa?

Đang nhìn ngắm cả căn phòng thì đột ngột có hai cô gái xuất hiện ngày trước mặt làm cho y hoảng hồn. Hai cô gái này ăn mặc thoạt trông còn rất trẻ, tựa như thiếu nữ đôi mươi. Cả hai hành lễ với y rồi nói.

"Thiếu gia, đã đến giờ rồi. Chúng tôi giúp ngài thay hỉ phục."

Nguyệt Dạ muốn mở miệng nói chuyện thì mới phát hiện bản thân không thể phát ra bất cứ âm thanh gì. Y cũng chẳng thể điều khiển được tay chân theo ý muốn. Hai thiếu nữ đi đến hai bên, mỗi người đỡ lấy một tay của y rồi nhẹ nhàng nâng người y dậy, sau đó dẫn y đến sau một tấm bình phong, nhẹ nhàng cởi bộ y phục trên người ra rồi cũng nhẹ nhàng mặc bộ hỉ phục đẹp đẽ lên người y. Trong suốt cả quá trình đó, Nguyệt Dạ hoàn toàn đứng yên để cho họ tùy ý làm việc.

Sau khi mặc xong bộ hỉ phục thì họ tiếp tục đưa y đến bàn trang điểm, sau đó bắt đầu điểm nhẹ chút phấn son lên mặt. Nguyệt Dạ vốn không thể di chuyển đầu mình theo ý muốn nên nãy giờ không thể nào nhìn rõ được gương mặt của hai người kia. Nhưng có một điều mà y thấy được đó là bàn tay của hai người họ đang run rẩy khi đang giúp y mặc hỉ phục. Họ dường như đang sợ hãi điều gì đó.

Một người cần lên một cái hộp tròn, mở nắp ra mới biết, đó là một hộp son với màu đỏ đẹp đẽ. Người thiếu nữ cầm lấy một cây cọ, nhúng đầu cọ vào hộp son để đầu cọ thấm màu rồi mới lấy ra, gạt nhẹ lớp son thừa trên cây cọ rồi mới đưa lên, tô miệng y.

Cây cọ di chuyển nhẹ nhàng và chậm rãi trên môi y, người thiếu nữ rất chăm chú như sợ bản thân sẽ làm hỏng việc. Cẩn thận là vậy nhưng nàng vẫn không thể khống chế được đôi tay đang run rẩy kia. Kết quả là cây cọ đã đi lệch ra một chút, vết son đã tràn một ít ra khỏi miệng y.

Chỉ có như vậy thôi nhưng đã khiến người thiếu nữ sợ chết khiếp. Nàng lập tức quỳ xuống, hướng về phía sau của Nguyệt Dạ, run rẩy cầu xin.

"Xin chủ thượng tha mạng. Xin chủ thượng tha mạng. Xin cho tôi thêm một cơ hội nữa...."

Người thiếu nữ vẫn còn muốn nói thêm mấy câu nhưng lại bị chặn lại bởi một giọng nói lạnh lẽo, trầm thấp.

"Thứ đồ vô dụng!"

Chỉ một câu đơn giản như vậy, Nguyệt Dạ liền nghe được tiếng ré lên đầy đau đớn của người thiếu nữ. Y liếc mắt sang nhìn thì liền thấy lạnh toát cả lưng. Người thiếu nữ bằng da bằng thịt giúp đỡ y ban nãy, thời khắc này lại biến thành một người giấy bị đốt cháy trong lửa. Ghê rợn nhất là người giấy đó phát ra tiếng rên la thảm thiết khôn cùng.

Nguyệt Dạ sợ hãi, y nhìn vào chiếc gương đồng trước mặt. Người thiếu nữ còn lại cũng là một người giấy y như người kia. Chưa hết, y còn nhìn thấy một cặp mắt đỏ rực đang đứng quan sát ở phía sau và y....Nguyệt Dạ trợn tròn đôi mắt khi nhìn thấy bản thân trong gương đồng. Y ớn lạnh đến tận xương tủy khi nhận ra đôi mắt của mình trong gương —— Đây là mắt của người chết.

'Rầm Rầm Rầm Rầm!!!!'

Nguyệt Dạ còn đang hoang mang thì nghe thấy tiếng đập cửa vang lên dồn dập liên tục không ngừng nghỉ. Nó vang lên mãi không dứt không ngừng, sau đó là tiếng người gọi tên y.

"....Dạ!!"

"Dạ!! Cậu có nghe thấy tôi không?!! Trả lời tôi đi!!!"

"Dạ!!! Nguyệt Dạ!!!! Mở cửa ra!! Trả lời tôi đi!!"

'Rầm Rầm Rầm Rầm!!'

Tiếng đập cửa vẫn vang lên dữ dội như vậy rồi đột ngột 'Ầm!' một cái, cửa mở toang ra.

Nguyệt Dạ giật mình mở mắt ra lần nữa. Y bật người dậy, thở gấp mấy hơi sợ hãi. Y nhìn khắp nơi, xác nhận bản thân đang ở trong căn hộ của mình chứ không phải căn phòng cổ kia thì mới buông xuống cảnh giác, nhẹ nhõm thở phào. Y tin rằng tất cả chỉ là mơ và tiếng đập cửa kia cũng vậy, nhưng chuyện lại không như y tưởng.

Tiếng đập cửa lại lần nữa vang lên dồn dập và còn kèm theo một giọng nói quen thuộc.

"Dạ! Mở cửa mau lên, Nguyệt Dạ! Nguyệt Dạ!!"

'Rầm Rầm Rầm Rầm!!'

Nguyệt Dạ trợn mắt nhìn ra phía cửa, ngẫm lại một chút, nghe kỹ một chút, lúc này mới nhận đây là giọng của Kaizo.

Y đứng dậy, nhanh chân đi mở cửa cho Kaizo. Để thêm một chút nữa thì có khi đối phương phá cửa xông vào thì y lại phải bỏ tiền ra sửa lại cửa nhà mất.

'Cạch!'

Kaizo ngưng ngay hành vi đập cửa khi thấy y xuất hiện, mà chiếc điện thoại trong tay anh cũng đồng thời phát ra tiếng của một người phụ nữ.

[Thằng bé dậy rồi, phải không?]

Kaizo giật bắn mình, lúng túng đáp lại.

"Dạ vâng. Cậu ấy dậy rồi!"

[Vậy được rồi! Phiền cậu trong suốt quãng đường, nếu thấy nó ngủ có vẻ không yên thì gọi nó dậy. Đừng để nó chìm sâu là được.]

"A, nhưng..."

[Thôi được rồi. Tôi cúp máy đây!]

Kaizo ngơ ngác nhìn cái điện thoại trong tay, chỉ vào nó ám chỉ người phụ nữ rồi lại nhìn sang Nguyệt Dạ. Y chỉ đơn giản nhún vai, trả lời.

"Mẹ tôi là vậy đó. Anh làm thêm vài vụ với mẹ tôi là quen thôi."

Nói xong, y đưa tay lên cổ rồi xoay xoay mấy cái. Tay theo thói quen cầm lấy cái kính treo trước ngực nhưng y chỉ bắt được không khí. Nguyệt Dạ nhìn xuống thì thấy cái kính bạc treo cùng với sợi dây bạc đã không còn trên cổ nữa. Y quay đầu nhìn lại chỗ ghế sofa thì thấy cái kính bạc của y đã nằm yên vị trên bàn với sợi dây từ lúc nào.

Nguyệt Dạ khẽ nhíu mày, y nhớ trước khi ngủ y không có cởi dây đeo ra. Đúng hơn là, trừ phi là đi ngủ một giấc dài còn không những lúc chợp mắt cỡ nửa tiếng hay một tiếng, y tuyệt đối sẽ không cởi dây đeo ra rồi đặt lên bàn như vậy. Vậy thì làm sao nó lại ở trên bàn được?

"Nè Nguyệt Dạ, cậu có nghe tôi nói không?"

Giọng Kaizo cắt ngang dòng nghi vấn của y, y cụp mi mắt xuống rồi đó nhìn lên. Lại lần nữa đối diện với đôi mắt yêu dị kia, Kaizo quay mặt đi chỗ khác, gương mặt thoáng chút hồng nhẹ. Nguyệt Dạ nhìn phản ứng của anh thì mỉm cười, ánh mắt đã hiểu rõ hành động kia.

"Anh đến đón tôi hơi sớm đấy!"

Nhận ra người kia đang giúp anh chuyển chủ đề, anh hắng giọng mấy cái lấy lại tinh thần, tiếp lời y.

"Tôi đến đúng giờ đấy!"

Nguyệt Dạ bày ra vẻ mặt —— Anh có bị mất nhận thức về thời gian không?

Kaizo lại chỉ đưa điện thoại đến trước mặt y. Con số trên điện thoại hiển thị '10:05', điều này thành công khiến Nguyệt Dạ trợn tròn mắt nhìn. Kaizo rất đắc ý, mỉm cười tỏ vẻ —— Xem ra cậu mới là kẻ mất nhận thức về thời gian.

Không ngờ bản thân lại ngủ say đến thế, vượt qua cả thời gian đã tính trước. Y lật đật chạy vào trong phòng ngủ, mở tủ đồ, lấy một cái balo rồi nhét vài ba cái áo với quần vào, sau đó lấy một cái áo khoác mặc vào. Y nhanh chóng bước ra ngoài, đóng cửa phòng lại rồi tiếp tục đi đến bếp, lấy một cái sandwich và một hộp sữa.

"Cậu chưa ăn gì á? Như vậy ổn không?"

"Không sao, có mấy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net