Chương 87: Vòng bảng chung kết (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ban đêm, tại một nhà ăn tầm trung được bao cả quán. Tất cả các thành viên của Bản Thể Công Hội đều tụ tập đủ cả. 

Tất nhiên là vì bọn họ vừa giành chiến thắng. Lần đầu tiên, họ được vào số 32 công hội mạnh nhất, chỉ vậy thôi độ nổi tiếng với tốc độ nhanh chóng mặt.

Sự vui vẻ, kích động đó như chính bản thân là người trực tiếp tham gia thi đấu thật vậy. Được mệnh danh là công hội keo kiệt trước nay chưa bao giờ lãng phí vậy mà mở tiệc ăn mừng lớn đến như vậy, thậm chí còn lớn hơn khi mở công hội.

"Khải Phong, đánh hay lắm! Không ngờ chú giấu bài kĩ nha! Chiêu hạ Vân Lam công hội kia là đệ tam hồn kĩ của chú à? Sao lại mạnh như vậy?" Một chàng trai ôm vai bá cổ Lâm Khải Phong kích động nói.

Xung quanh cậu ta được bao vây rất nhiều người, khuôn mặt khổ sở khi trả lời đám người đó của cậu ta rất buồn cười. Qủa này đúng là tương đối mệt cho cậu ta. Không chỉ Lâm Khải Phong, Hạo Hiên và Lam Nguyên Yên cũng gặp tình trạng như vậy. May thay, Lam Nguyên Yên nhờ chữa trị của Diệp Linh Linh và y sĩ nên cũng hồi phục ít nhiều bất quá toàn thân băng bó cũng có mặt dự hội, có điều Diệp Linh Linh vốn thân thể phụ trợ yếu còn dùng hết hồn lực của bản thân phục vụ cho mấy trận chiến còn thêm chữa trị cho Lam Nguyên Yên thế nên vẫn còn nghỉ ngơi ở y xá.

Bất quá người an nhàn nhất hẳn là Thiên Hỏa, hắn tuy có công nhiều nhất bất quá khí tràng của hắn vô cùng đáng sợ,  ở bên cạnh hắn phạm vi nửa thước cũng khiến cho người ta không dám thở dẫn đến tắt thở mà chết mất. Rõ ràng vũ hồn là hỏa mà sát khí tỏa ra lại như dao sắt nhọn, lạnh tanh nên dù muốn thế nào cũng dám bắt chuyện. Mà cho dù có người cả gan bắt chuyện thì hắn hành xử sự cũng rất thân thiện trả lời nhưng khí tràng lại khiến người ta hãi hùng. Nhìn thì thân thiện lắm đó nhưng cho dù có mù cũng nhìn ra hắn chả muốn nói chuyện với ai. Chỉ có Lâm Khải Hiên là nhàn nhã ngồi bên cạnh bắt chuyện, mặc dù chỉ có một mình ngài ấy nói.

Khổ nhất phải kể đến Cố Lăng Vũ, hắn tuy mới gia nhập nhưng thái độ ôn hòa, dễ chịu lại rất biến ăn nói, thêm thiên phú cực cao khiến ai cũng ưa thích, mọi người rất nhiều, nhất là các cô gái của công hội cứ vây quanh hắn vui vẻ hỏi nhiều thứ. Giống như được giáo dưỡng mà ta hắn đều trả lời một cách ngon lành tất cả các câu hỏi không một chút khổ sở mà cử chỉ lại vô cùng trang nhã, quý phái, nụ cười dịu dàng tựa ánh nắng ban mai khiến người ta không nhịn được yêu thích, muốn lại gần.

"Hội trưởng, Tuyết Băng chưa tới ạ?" Lam Nguyên Yên rất vất vả thoát khỏi móng vuốt của đám người sốt ruột hỏi. Câu hỏi này khiến bên cạnh Thiên Hỏa chú ý tới. 

Đây cũng là câu hắn muốn hỏi từ lâu.

"Ta nhờ Nguyên Y tới gọi rồi, chắc hai người đang trên đường tới." Lâm Khải Hiên mỉm cười trả lời, đôi mắt theo quán tính hướng ra cửa.

Trùng hợp thay hắn vừa dứt lời, cánh cửa phòng cũng bật mở ra, Lam Nguyên Y với nụ cười dịu dàng quen thuộc hằng ngày mở cửa, cô vừa đến mọi ánh mắt đều đổ dồn vào. 

Tất nhiên không phải là xem cô, mà là trên mặt ai cũng muốn hỏi: "Tuyết Băng đâu?"

"Tuyết Băng muội ấy gặp người quen, lát nữa mới tới." Lam Nguyên Y hiểu ý mới giải thích. 

Sau cô nhanh chóng để cửa tiến vào, mỉm cười nhanh chóng hòa nhập vào đám đông.  

"Ai vậy tỷ?"Lam Nguyên Yên tò mò lại hỏi. Tuyết Băng quen ai ở Thiên Đấu Thành này vậy?

"Tỷ không biết, nhưng có vẻ là lão sư của muội ấy." Lam Nguyên Y ước chừng, chống cằm liền tưởng lại suy đoán.

Nghe lời này, sát khí trên người Thiên Hỏa mới dịu đi chút ít, Lâm Khải Phong, Cố Lăng Vũ cũng mới ngưng chú ý đến Lam Nguyên Y.

Đúng lúc này, Đường Tuyết Băng đã nhanh chóng không một tiếng động nhẹ nhàng bước vào.

"Tôi đến rồi." Cô chỉ lạnh nhạt buông vài câu coi như có lệ. Sau đó liền nhanh chóng tiến tới gần chỗ hội trưởng.

Mọi người dường như ai cũng thờ người, không khí lâm vào một sự yên lặng quỷ dị. Một thanh âm choang của tiếng ly rượu bể vang lên như phá tan sự yên lặng đáng sợ đó.

Mọi người không nhịn được hút một ngụm khí lạnh, một thanh âm kinh ngạc vang lên. Có người không nhịn được chảy máu mũi.

"Dễ thương quá!"

"Thiên sứ giáng trần a!"

"..."

Chỉ với một nửa khuôn mặt nhưng lại khiến người ta hít thở không thông. Đúng vậy, bình thường Tuyết Băng đã vô cùng đẹp nhưng hôm nay như có cái gì thay đổi đúng trang phục lại rất đáng yêu, không thứ thay đổi chính là khí chất, một khí chất cao quý như nữ vương hoa lệ và thậm chí còn vô cùng ấm áp, ngọt ngào. 

"Tuyết Băng... muội đến rồi." Thiên Hỏa ngọt ngào cười nói, giọng nói khiến người ta cảm thấy như gió xuân ấm áp.

Hôm nay, muội ấy đặc biệt xinh đẹp nha~ Thật lâu lắm rồi mới thấy dáng vẻ này nha~

Đường Tuyết Băng chỉ gật nhẹ đầu nhỏ. Sau quay sang bên cạnh chào hỏi Lâm Khải Hiên.

"Tuyết Băng chúng ta có để phần cho ngươi, qua kia ăn chút gì đi!" Lâm Khải Hiên cười quan tâm nói.

"Tuyết Băng, chúng ta đi ăn thôi." Lam Nguyên Yên liền ào tới, vui vẻ kéo Tuyết Băng đi.

"Hôm nay muội đẹp lắm luôn nha." Lâm Khải Phong cố gắng thoát khỏi đám người, rồi vội chạy lại gần Tuyết Băng vui vẻ nói.

Sau khi cô ổn định chỗ ngồi trên bàn ăn, trùng hợp thay lại bên cạnh Cố Lăng Vũ, lập tức tất cả mọi người của công hội lập tức bao vây xung quanh cô, dồn dập hỏi.

"Tuyết Băng, trang phục muội hôm nay dễ thương lắm. Phù hợp với muội lắm, bộ trang phục bình thường của muội trông già lắm, chả phù hợp với  muội chút nào." 

"Đúng rồi, Tuyết Băng bộ đồ này mua ở đâu vậy? Tỷ tỷ cũng muốn mua một bộ à nha."

"Lúc nãy muội gặp ai vậy sao lại đến sau?" 

"Cảm ơn. Không biết. Lão sư." Đường Tuyết Băng đáp.

Hảo, chuẩn chất Đường Tuyết Băng.

Nhưng cho dù bọn họ có hỏi thêm gì, Đường Tuyết Băng chỉ ngắn gọn trả lời, sau đó cho dù người ta hỏi thêm chả thèm trả lời gì nữa, tập trung vào ăn.

Cô bỏ cả buổi trưa nên giờ đúng là rất đói nha.

Mặc dù Tuyết Băng không trả lời nhưng mọi người càng ngày càng sát lại. Đường Tuyết Băng nhíu mày, có chút không kìm được sát khí đột nhiên nhận ra cái gì, sát khí liền nhanh chóng tan đi.

Không được! Phải học cách khống chế, không thể tùy tiện thu phóng sát khí vậy.

Đột nhiên, Thiên Hỏa đứng dậy hắn lạnh lùng tiến lại gần bàn ăn. Mọi người liền theo phản xạ lùi sang hai bên tách đường hắn đi.

Thiên Hỏa một đường đi lại ngồi cạnh Tuyết Băng. Đặc biệt, dù khí tràng quỷ dị của Thiên Hỏa nhưng hắn ta chỉ khoanh tay cười dịu dàng, hai người nhìn có vẻ thản nhiên nhưng mùi thuốc súng vô cùng nồng nặc. Lúc này Tuyết Băng thế nhưng ngồi giữa hai chàng trai... không khí cực kì quỷ dị...

Ai cũng nhận ra điểm kì cục ở đây, nhưng Đường Tuyết Băng không quan tâm, mày giãn ra tiếp tục ăn.

Ít ra không cần phải đối phó với đám người này nữa. Mặc dù... họ hỏi chỉ là do quan tâm cô.

"Mọi người... chúng ta... ăn tiếp ha." Lam Nguyên Y hết nhìn Thiên Hỏa lại nhìn Cố Lăng Vũ, cười gượng phá không khí yên tĩnh đáng sợ.

Ai cũng gật đầu lia lịa. Chỉ có Nguyên Y tỷ tỷ mới hiểu phong tình nhất. Bất quá không ai dám lại gần bàn ăn của Tuyết Băng nữa, bọn họ không có lá gan đó a!

Bữa tiệc cứ tiếp tục đến tận khuya.

..........................................................................................................................................................

Sau khi bữa tiệc tan, Lâm Khải Hiên cho tập hợp tất cả những người tham gia thi đấu và cả Lam Nguyên Y.

 "Bên kia có thông báo mới sao?" Lam Nguyên Yên tò mò hỏi.

"Đúng vậy, thể lệ thi đấu của vòng bảng 3 ngày sau lúc nãy đã được gửi đến." Lâm Khải Hiên trả lời. 

Lam Nguyên Y bên cạnh phát cho mỗi người một xấp giấy, bên trên chính là thể lệ thi đấu và cả những đội tham gia thi đấu. 

"Linh Linh trong ba ngày tới phục hồi kịp chứ?" Lâm Khải Hiên hỏi.

"Vâng, không biết vì lí do gì nhưng nội thương, ngoại thương của muội ấy hoàn toàn lành lặn, chỉ còn vấn đề cạn kiệt hồn lực. Cứ với tốc độ thần kì này, 3 ngày tới sẽ hoàn toàn hồi phục thôi." Lam Nguyên Y ôm sấp giấy còn lại của Diệp Linh Linh, trả lời.

Đường Tuyết Băng nghiêng đầu. Hồi xuân đan xem ra có tác dụng rồi... 

"Vậy tốt, còn Nguyên Yên sao rồi?" Lâm Khải Hiên quay sang hỏi Lam Nguyên Yên.

"Đúng là Cửu Tâm Hải Đường thiên hạ đệ nhất hệ trị liệu có khác, tôi cảm thấy rất sung sức đó!" Lam Nguyên Yên nghiêng đầu, cười rạng nói, còn cố ý khoe cơ bắp ra bất quá bị băng bó khắp trông rất buồn cười.

"Vậy thì tốt." Lâm Khải Hiên cười dịu dàng nói. 

Thể lệ thi đấu trận này đấu theo bảng, chia làm hai bảng lớn: Bảng 1 và 2. Bên bảng 1 được chia thành 4 bảng riêng: A, B, C, D và bảng 2 được chia thành 4 bảng riêng: E, F, G, H. Mỗi bảng nhỏ lấy 2 đội nhất và nhì. Sau đó, 16 đội vượt trong ở 2 bảng lớn tiếp tục thi đấu với nhau, sau đó tiếp tục loại đến khi còn 8 đội rồi hai bảng lớn bốc thăm đấu tứ kết. Sau lấy bốn đội đấu bán kết, rồi loại ra hai đội cuối cùng đấu chung kết.

Và công hội bọn họ rơi vào bảng 1 - D.

 "Không biết trùng hợp hay không nhưng bảng chúng ta rơi vào bảng tương đối dễ nhai nha." Lâm Khải Phong xem danh sách các công hội trong bảng D, nhận xét.  "Nếu ta nhớ không nhầm, Ly Hỏa công hội lần trước hình như đứng thứ 15, Lam Thủy công hội lần trước 8, Ngân Huyền lần trước hình như 21."

Lam Nguyên Yên cũng nghiêm túc nói: "Xem ra không một công hội nổi bật, bất quá chúng ta nên cẩn thận. Vào được vòng trong chắc chắn không đơn giản."

"Đúng vậy, mọi người cần chú ý nhất là khi đấu với Lam Thủy công hội." Lâm Khải Hiên nghiêm túc bàn chiến thuật. "Hơn nữa, Ly Hỏa tuy thứ hạng không cao nhưng dạo gần đây tương đối nổi bật được đưa tin rất nhiều. Chúng ta chỉ cần thắng Ngân Huyền, hòa 2 đội kia thì cơ hội vào vòng trong đã là rất cao, mọi người cố gắng lên."

Lam Nguyên Y cũng lên tiếng: "Đúng vậy, đánh thì đánh đừng để thiệt hại người. Luật mới đã ghi, 7 người đăng kí tham gia đấu chung kết không thể thay thế dùng thành viên dự bị được đâu."

Tức là 7 người đăng kí, 7 người thi, cho dù bị thương 1 người không thể ra sân thì không thể bổ sung vị trí trống đó.

"Luật lệ năm nay hà khắc thật đó." Hạo Hiên không khỏi cảm thán. 

Cố Lăng Vũ chỉ nghiêng đầu, trên mặt vẽ lên một nụ cười bán nguyệt.

"Không phải nói, luật lệ này tương đối thú vị sao?" Thật kích thích tinh thần chiến đấu mà.

Không chỉ so hồn lực mà còn so chiến thuật nữa. Không thể chơi hết sức rồi~

Cố Lăng Vũ bình thường cười đã đẹp khiến người ta si luyến, nhưng nụ cười bình thường trông có vẻ không chân thực. Chỉ là... nụ cười lần này không khỏi khiến cho trái tim mọi người như đập loạn nhịp, nhưng một chàng hoàng tử của mặt trời ấm áp, cuốn hút, lại vô cùng... tinh nghịch.

Đường Tuyết Băng nghiêm túc đọc lại luật lệ. Không một chút chú ý đến Cố Lăng Vũ. 

Thiên Hỏa chỉ nhướn mày, nhìn Cố Lăng Vũ bằng một ánh mắt đầy bất mãn, bất quá nhanh chóng thu hồi ánh mắt. Hắn sửa lại mặt nạ, rồi tập trung tư tưởng trên người Đường Tuyết Băng.

Hắn đem chức vô địch lần này làm quà sinh nhật cho tiểu thê tử thôi. Chắc nàng ấy sẽ vui lắm nha! 

................................................................................................................................................................

Chúc mọi người một năm mới vui vẻ,

An Khang Thịnh Vượng

Tài Lộc Đầy Nhà

Hạnh Phúc Sum Vầy

Công Danh Sáng Ngời

May Mắn Khắp Nơi

Vạn Sự Như Ý

Chúc Mừng Năm Mới!!!


P/s: Qua năm mới rồi, mong mọi người tiếp tục ủng hộ truyện của tớ!!! Chúng ta cùng đồng hành tiếp nhé!!!

Cảm ơn mọi người, rất rất rất nhiều nha!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net