Chương 31: (tiếp)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mau đuổi theo cậu ta." Doraemon nhanh chóng đuổi theo Kurt, một ngày y còn chưa lấy lại được cái chuông, thì nhất quyết không cam tâm.

"Xin lỗi các cậu, nhưng tôi sẽ không để cho ước mơ của sư phụ Peppler thất bại đâu." Kurt nghiêng đầu nhìn bọn cô đuổi theo sắp tới, cậu ta vươn tay ấn nút, cửa nhanh chóng hạ xuống đóng chặt.

Doraemon nhìn cánh cửa hừ một tiếng, rồi lấy Vòng Xuyên Thấu đặt lên cửa, bọn cô nhanh chóng chui vào, nhưng vẫn chậm một bước.

Bên trong tiến sĩ Peppler đã đặt Vi Mạch Đá Phân cuối cùng vào thiết bị, ông nhìn thiết bị bắt đầu hoạt động, cười lớn nói :"ta sẽ biến toàn bộ kim loại gốc ở bảo tàng này, thành kim loại Peppler!!!"

Sau một trận ánh sáng lóa mắt phát ra từ thiết bị của tiến sĩ Peppler, toàn bộ bảo tàng liền xảy ra thay đổi lớn, những bảo bối được làm từ kim loại gốc toàn bộ đều tan biến.

Tiến sĩ Peppler sắc mặt trắng bệch, giọng run rẩy :"sao lại như thế, kim loại gốc đang tan biến vĩnh viễn. Ta... thất bại rồi sao."

Hikari giật mình đỡ lấy Doraemon ngã khuỵu một bên, lo lắng gọi :"Doraemon, cậu sao vậy Doraemon!!"

"Chuông của tớ... tan biến rồi." Chính mắt nhìn thứ mà bản thân yêu quý, trân trọng dần tan biến mà không thể làm gì, là cảm giác như thế nào, đó chính là cảm giác tuyệt vọng, cả thế giới dường như đã sụp đổ.

Lúc này còi báo động vang lớn, tiến sĩ Peppler giật mình ông nhanh chóng điều khiển xe bay của mình, mở đường hầm không gian bay đến tầng hầm.

Tầng hầm bây giờ mang màu đỏ chói mắt, tiếng còi báo động vang in tai.

Tiến sĩ Peppler nắm chặt tay cúi đầu, ông lại một lần nữa lập lại sai lầm khi xưa, kim loại gốc biến mất, máy móc kiềm chế vòng đời của mặt trời ngừng hoạt động, sẽ chẳng bao lâu nữa mặt trời nhân tạo sẽ bành trướng giản nở, nó hoàn toàn có thể nuốt chửng trái đất này.

"Có cách nào dừng nó lại không." Nhìn mặt trời nhân tạo đang dần giản nở, Shizuka mím môi có chút hoảng sợ hỏi.

"Người có thể dừng nó lại, chỉ có thể là tiến sĩ Hartman." Viện trưởng Ficus xuất hiện, sắc mặt khó coi nhìn tiến sĩ Peppler.

Thanh tra Mastard đến đây cùng viện trưởng Ficus chỉ nhíu mày trầm mặc.

Những người có mặt ở đây ai mà chả biết tiến sĩ Hartman đã chết rồi kia chứ.

"Tôi thật sự vô dụng, không làm nên trò trống gì cả." Tiến sĩ Peppler cúi thấp đầu, bây giờ có ân hận hay gì đi nữa, cũng đã muộn.

Hikari nhìn Doraemon giống như bị ấn nút ngừng hoạt động xụi lơ trên vai Nobita, lại nhìn mặt trời nhân tạo chỉ mới trôi qua vài phút, mà đã lớn gấp đôi hình dáng ban đầu, còn tiến sĩ Peppler mang bộ dạng vô vọng cúi đầu một bên.

Hikari cắn môi nắm chặt tay, tức giận lớn tiếng :"thời gian mà ngài ngồi đó ân hận thì đã làm được rất nhiều việc rồi, họa do ngài gây ra thì mau sửa đi chứ. Ở đây nhiều người như thế chẳng lẽ không thể nghĩ cách sao, có thể làm được gì thì mau làm đi!!!"

Mọi người có mặt ở đây bị hét cho tỉnh ra, Kurt mang theo ánh mắt quyết tâm, chạy tới bản điều khiển máy móc gần đó nói :"cháu sẽ dừng máy chế tạo mặt trời lại, sư phụ Peppler đã từng nói, cho dù thất bại cũng không bỏ cuộc, đó là ưu điểm của cháu. Cho nên ngài cũng không được bỏ cuộc, tự tin chính là ưu điểm của ngài. Tiến sĩ Peppler ngài chẳng phải vẫn luôn muốn vượt qua ông cháu sao, ngài muốn mãi mãi thua tiến sĩ Hartman sao!!"

Tiến sĩ Peppler ngơ ngác nhìn Kurt, ánh mắt ông sáng lên đầy kiên định nói :"ta sẽ không bỏ cuộc. Kurt cháu hãy cho vận hành ngược cỗ máy chế tạo kim loại Peppler lại, và cho phục hồi kim loại gốc như ban đầu."

"Vâng." Kurt cười rạng rỡ, tay nhanh chóng hoạt động.

Tiến sĩ Peppler giao chỗ này cho Kurt, còn ông và cháu mình quay trở lại chỗ ở của hai người, để dừng hoạt động của thiết bị Vi Mạch ở đó lại.

Hikari vỗ nhẹ lên tay Nobita để cậu thả Doraemon trên vai xuống, rồi ngồi xuống trước mặt Doraemon, cô vươn tay ôn nhu xoa đầu Doraemon nhẹ giọng :"Doraemon, mau lấy lại tinh thần đi, chúng ta cùng nhau giúp một tay nhé, để kim loại gốc phục hồi, cái chuông của cậu cũng sẽ quay lại."

"... Ừm, hức..." Doraemon cúi đầu lau khóe mắt, rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần.

"Phiền hai vị đây sơ tán người." Nobita nghiêng đầu nhạt giọng.

Viện trưởng Ficus và thanh tra Mastard nhanh chóng chạy đi.

"Các cậu, dùng bảo bối của tôi này, bảo bối của tôi không dùng kim loại gốc, nó vẫn chưa biến mất." Kurt quăng túi thần kỳ của mình cho Nobita, rồi tiếp tục chăm chú vào bản điều khiển.

"Mọi người chia nhau ra phụ một tay đi." Nobita đưa bảo bối cho Jaian, Shizuka và Suneo.

Hikari dẫn theo Doraemon đã lấy lại tinh thần bước đến cạnh Nobita nhận bảo bối.

Giao bảo bối cho Doraemon xong, Nobita ôn nhu xoa đầu cô, dịu giọng nói :"cẩn thận một chút."

Hikari nhận lấy bảo bối cầm trong tay, ánh mắt thất thần nhìn bóng lưng Nobita, cô vậy mà lại... không hề cảm thấy khó chịu hay bài xích với cái xoa đầu mới nãy, cô có phải đã có thể vượt qua chướng ngại tâm lý đó rồi không.

Nobita liếc nhẹ ánh mắt về phía Hikari vẫn còn đang thất thần, cậu hơi nheo mắt cắn cắn lưỡi mình, mới nãy thất sách quá, cậu khiến cô khó chịu rồi sao, lần sau sẽ chú ý một chút.

--

Lúc này ở một góc nào đó của khu câu cá, xiềng xích trói buộc robot vệ sĩ biến mất do kim loại gốc tan biến, robot vệ sĩ chậm rãi mở mắt, nó đứng dậy hướng thẳng về phía tầng hầm, nơi đang đặt mặt trời nhân tạo. Nó phải tới nơi đó, nơi đó đang bị đột nhập, nó phải ngăn chặn và tiêu diệt kẻ xâm nhập.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net