Chương 45: Khóa được mục tiêu ưu tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năng lượng bị rút đi một ít nên tầm mắt Hikari dần mờ đi, cơ thể hơi mệt mỏi, cảm giác buồn ngủ ập đến, cô nhịn không được vươn tay dụi mắt.

Hisoka giữ lại tay đang dụi mắt của Hikari, tránh cho cô dụi đến đỏ mắt, rồi vươn tay bế thiếu nữ đã ngủ thiếp đi ôm vào lòng, hắn chậm rãi đi đến khoa Khoa Học Toán Học, lại thả cô xuống dựa vào thân cây anh đào trước khoa, sau đó mới biến mất.

Phân khu Khoa Học Toán Học vừa đúng lúc tan lớp, sinh viên từ bên trong ùa ra, ngay lập tức họ chú ý đến thiếu nữ xinh đẹp dựa vào góc cây anh đào gần đó.

Nobita vừa từ bên trong đi ra liền chú ý đến đám đông đang tụ lại ngắm nhìn ai đó, cậu vốn dĩ không quan tâm chỉ muốn một mạch đi thẳng ra cổng trường tìm cô, nhưng cậu bạn cùng bàn lại mang bộ dáng tò mò kéo Nobita vào đám đông.

Nobita nhíu mày bất đắt dĩ bị kéo vào, khi nhìn rõ thiếu nữ đang dựa vào góc cây anh đào, Nobita kinh ngạc nhanh chóng chạy về phía cô, nhẹ lay :"Hikari! Hikari!!"

"... Nobita, em... buồn ngủ, muốn... về nhà." Hikari cố gắng mở nhẹ mắt, cô thiều thào lên tiếng rồi lại ngủ thiếp đi.

Nobita mím chặt môi nhẹ bế cô lên, rồi rời khỏi phân khu Khoa Học Toán Học, cậu nhanh chân muốn chạy đến con đường vắng người, chỗ Doraemon chờ cả hai sau giờ tan học.

Lúc này phía trước đột ngột xuất hiện một thiếu nữ tóc vàng mắt xanh, Nobita nhíu chặt mày, nhạt giọng :"xin lỗi, nhưng cô chặn đường đi của chúng tôi rồi."

Chợt Nobita nhận ra thiếu nữ ngoại quốc đối diện có thể không hiểu cậu nói gì, Nobita đang muốn dùng tiếng Anh để lập lại câu vừa nãy, thì thiếu nữ đã nhẹ nhàng lên tiếng, là tiếng Nhật rất chuẩn.

"Nhà cậu ở đâu, tôi giúp các người." Himawari nở một nụ cười thân thiện muốn làm giảm đi sự đề phòng của Nobita.

"Không cần, cảm ơn." Nobita lạnh nhạt đáp một tiếng, cậu đang muốn vòng qua người thiếu nữ ngoại quốc này bỏ đi, nhưng thiếu nữ lại vươn cánh tay chặn lại.

"Tôi có quen biết với Hikari, tôi có thể giúp cậu trong tích tắc quay về nhà." Himawari nhướn mày nhìn chằm chằm Nobita trước mặt, ánh mắt lặng lẽ đánh giá.

Nobita này có chút lạnh lùng, khác với cậu nhóc hậu đậu trong trí nhớ của bản thân Himawari, mà khác cũng là chuyện bình thường, vì đây là người sống bằng xương bằng thịt, chứ không phải là nhân vật trong phim ảnh.

Himawari nheo mắt đánh giá một vòng Nobita, rồi hơi cảm thấy có gì đó là lạ, hình như trong người Nobita có một nguồn năng lượng khá yếu, gần như là hoàn toàn bị Nobita áp chế.

"Cô có thể giúp?" Nobita quăng ánh mắt hoài nghi nhìn thiếu nữ trước mặt, thiếu nữ này mang bộ dạng rất mềm mại vô hại, cô ấy có thể giúp gì à.

Himawari nhìn sự hoài nghi tràn ra ngoài của Nobita mà giật giật khoé môi, cô ấy hơi bất đắt dĩ nói :"đương nhiên có thể."

Để chứng minh bản thân có thể giúp, Himawari vươn tay tạo ra một đường hầm thời gian, cười nhẹ nói :"thế nào, bây giờ có thể nói nhà các cậu ở đâu rồi chứ."

"Cô từ tương lai đến." Nobita nhìn đường hầm thời gian khẽ nheo mắt.

"Đúng đó, tôi và Hikari rất thân nhau." Himawari híp mắt cười vui vẻ, không chút chướng ngại tâm lý nói dối.

Nobita gật đầu nói ra địa chỉ nhà, rồi theo sau thiếu nữ tóc vàng bước vào đường hầm thời gian, chớp mắt một cái cả ba đã về tới trước cửa nhà thuê.

Himawari tiến gần lên trước gõ cửa nhà, lại dùng thân mình che đi tầm mắt của Nobita, tay đè lên cánh cửa tạo ra một đồ văn màu đen khá nhỏ, đồ văn y hệt trên người Hikari.

Doraemon từ bên trong mở cửa ra, Nobita nhanh chóng ôm Hikari đi vào nhà đi lên lầu.

Doraemon mời vị khách đi cùng Nobita và Hikari ngồi xuống ghế sofa, rồi nhanh nhẹn đem nước cam ra, Doraemon nhìn màu tóc vàng mắt xanh rất đặc trưng của người ngoại quốc, y lúng túng nói tiếng Anh chào hỏi.

Nếu hiện tại Doraemi có mặt ở đây, thì chắc chắn cô nhóc sẽ nhận ra, thiếu nữ tóc vàng mắt xanh này là ai.

Himawari nhịn cười nhìn bộ dạng đáng yêu của Doraemon, nói :"cứ gọi tôi là Himawari, xin chào nhé."

"Xin chào, tôi là Doraemon." Doraemon ngượng ngùng cười đáp.

"Tôi có một số chuyện muốn hỏi cô." Nobita từ trên lầu đi xuống, nhạt giọng.

Thấy Nobita xuống đây, Doraemon liền nhanh chóng lật đật chạy lên lầu chăm cô.

"Cậu muốn hỏi gì." Thành công khóa được mục tiêu cần ưu tiên, Himawari tâm tình rất tốt trả lời.

"Ở tương lai cô và Hikari thân nhau như thế, thì cô có biết tương lai Hikari yêu ai không." Nobita ngồi xuống đối diện Himawari, trầm giọng.

"Không yêu ai cả." Himawari đương nhiên không biết chuyện tương lai rồi, nhưng cô ấy có thể chắc chắn trả lời vấn đề này, vì Hikari có một trái tim chết, cô sẽ không thể động lòng với bất kỳ ai cả.

"Còn tôi sau này sẽ cưới ai." Nobita yên tâm thả lỏng đáy lòng căng thẳng nãy giờ, tâm tình rất tốt hỏi.

"Là Shizuka... khụ... khụ... khụ..." Himawari vừa uống một ngụm nước cam vừa băng quơ nói bừa, ngay lập tức một luồng sát khí đối diện ập tới khiến cô ấy giật mình sặc nước cam trong miệng.

Nobita không thể chấp nhận kết quả này, cậu hiện tại hận đến không thể nhào đến tương lai đâm chết cái tên Nobita đó.

"Cái... cái đó là tôi nói đùa thôi, cậu cũng độc thân luôn, lâu ngày gặp lại anh em hai cậu, tôi đùa chút ấy mà, ahaha...." Himawari nhanh chóng che miệng cười gượng.

Nobita ngay lập tức phóng ánh mắt lạnh lẽo qua, nghiến răng nói :"hiện tại không thân, bớt nói bừa."

Himawari ngoan ngoãn nhận sai gật đầu, trong lòng thì cắn khăn khóc ròng, hức... hung dữ quá, chồng ơi, bảo bối sợ, muốn về nhà quá cơ, hức...

"Chúng ta lần sau nói chuyện tiếp nhé." Cảm nhận thấy ánh mắt đối diện cứ như kim chích phóng tới, Himawari lo sợ Nobita sẽ hỏi thêm vài chuyện về tương lai nữa, nên đứng dậy khỏi ghế sofa nhanh chóng chạy đi.

Nobita không vui hừ lạnh một tiếng rồi đứng dậy lên lầu, cậu vào phòng cô hơi liếc mắt nhìn Doraemon, ánh mắt lạnh nhạt ý bảo mau rời khỏi phòng.

Doraemon bất mãn bĩu môi rồi rời khỏi phòng Hikari.

Chờ cửa phòng đóng lại, Nobita nhẹ nhàng bước đến gần Hikari đang ngủ say, rồi nằm xuống bên cạnh ôm chặt lấy cô, môi cũng nhẹ hạ một nụ hôn lên tóc cô.

Đời này của cậu ngoại trừ cô ra, thì đừng mong bất cứ nam hay nữ gì có thể chen vào được, cậu và cô chỉ có thể trói buộc lẫn nhau mà thôi, cho dù đôi bên có là hai sợi dây đầy gai đi nữa.

Thời gian tích tắc từng tiếng trôi qua màn đêm nhẹ nhàng buông xuống, Hikari cuối cùng cũng tỉnh dậy, cô muốn dũi thẳng người một cái, nhưng lại không thể cử động được, lúc này Hikari mới phát hiện Nobita đang ôm chặt lấy cô.

Hikari vươn tay lay lay Nobita, cô muốn tấm.

Nobita nhắm nghiền hai mắt giả ngủ đến cùng, đã lâu rồi mới có thể ôm cô nằm cùng một giường thế này, cậu không muốn bỏ qua đâu.

Hikari thấy lay hoài mà Nobita không tỉnh, cô bất lực thở dài một tiếng rồi vươn tay bóp mũi Nobita.

Nobita khó thở đành bất đắt dĩ mở mắt, cậu giả vờ vừa tỉnh dậy, khàn giọng nói :"sao thế."

"Em muốn tấm, còn muốn ăn nữa." Hikari đẩy tay Nobita ra khỏi eo cô, rồi bước xuống giường lấy đồ ngủ đi xuống nhà tắm dưới lầu.

Nobita sờ ga giường còn vương hơi ấm của Hikari rồi thở dài xuống giường, cậu cũng đi xuống lầu nấu bữa tối cho cô.

Hikari, Nobita và Doraemon cùng nhau dùng bữa tối, sau khi Hikari rửa chén xong, thì vẫy tay chào Nobita và Doraemon rồi quay về phòng.

Nobita có chút trầm mặc nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt.

Sau lưng Doraemon cười nhạo nói :"Nobita phòng cậu ở đây nè."

Nói rồi Doraemon nhanh chóng chạy về căn phòng Giấy Dán Tường của mình, y dám cười nhạo Nobita nhưng cũng rất sợ Nobita.

Nobita không thèm để ý Doraemon, hơi thở dài một tiếng rồi đi vào phòng, cậu vẫn còn chưa ôm đủ mà.

Người ta nói nước ấm nấu ếch luôn luôn hiệu quả, nhưng sao khi anh dùng nước ấm nấu ếch bao nhiêu năm qua, mà một chút hiệu quả cũng không có thế.

-------------------------------

Tiểu kịch trường:

Himawari vừa từ chỗ Nobita về :"chồng ơi, hun một cái." (⁠'⁠ε⁠`⁠ ⁠)

Sasuke bỏ tờ báo cáo trong tay xuống ôm Himawari lên trầm giọng :"chúng ta lên giường lại hôn thêm vài cái." ಡ⁠ ͜⁠ ⁠ʖ⁠ ⁠ಡ

Juudo cầm sấp tài liệu bị bỏ lại ngổn ngang trong gió. (⁠・⁠-⁠・⁠;⁠)⁠ゞ


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net