Chương 50: Tương lai quá khứ của chúng ta (tiếp)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba ngày sau, tại phòng nghiên cứu của đại học Tokyo, Hisoka chậc lưỡi nhìn Nobita sắc mặt tiều tụy, hai mắt thâm nhẹ, nói :"cứ như thế mà từ bỏ sao."

Nhìn Nobita cứ cúi đầu làm nghiên cứu trong tay không để ý đến hắn, Hisoka nhướn mày đến gần nói :"thứ gì không thuộc về mình thì phải biết tranh giành chứ, những người chỉ biết âm thầm hy sinh, rồi nhìn người con gái mình yêu ở bên cạnh người khác, đó là đáng đời."

Hisoka cúi người choàng tay lên vai Nobita, nheo mắt cười nói :"Nobita, nhốt cô ấy lại đi, để cô ấy chỉ có thể nhìn mỗi cậu mà thôi."

"Tôi không muốn làm tổn thương em ấy." Nobita liếc mắt nhạt giọng, rồi hất mạnh tay Hisoka khỏi vai mình.

Hisoka không để tâm đến thái độ lạnh nhạt của Nobita, hắn quay người tìm một cái ghế ngồi xuống, ung dung nói :"cậu không muốn, nhưng người khác có thể, chỉ khi cậu kéo cô ấy vào dưới cánh chim của cậu, thì sẽ không có ai, có thể tổn thương cô ấy."

Hisoka không chút nôn nóng ngồi một bên ngâm nga, hắn biết lời nói của hắn sẽ khiến cho Nobita dao động, hắn chỉ cần chờ làm ngư ông đắc lợi thôi, ha...hahaha.

--------------------

"...Con gái của em. Lẽ ra em không nên để con bé đi học xa chúng ta như thế,... hức..." Mẹ Tamako khóc đến đôi mắt sưng đỏ, khi nghe cảnh sát báo lại rằng, đã một tháng trôi qua, vẫn chưa tìm được Hoshiko Hikari.

Ba Nobisuke ở một bên ôm vai vợ, nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện, tóc ông đã bạc đi rất nhiều.

Nobita tiễn cảnh sát ra khỏi cửa, rồi nhìn mẹ Tamako ánh mắt đau buồn nói :"em ấy chỉ mất tích thôi, chúng ta vẫn còn cơ hội tiếp tục tìm kiếm. Mẹ đừng lo, con sẽ quay lại Tokyo nhờ giúp đỡ."

"Ừm." Ba Nobisuke gật nhẹ đầu, gửi một nửa hy vọng cho Nobita, một nửa giao cho cảnh sát.

-----

'Lạch Cạch'

"Anh về rồi đây."

Cửa phòng nhẹ mở, ánh sáng trên hành lang hất vào căn phòng tối tăm bên trong, Nobita bước vào vươn tay bật đèn, ngay phút chốc căn phòng liền nhanh chóng sáng bừng.

Nobita nhẹ nhàng bước đến bên giường ngồi xuống, rồi vươn tay xoa nhẹ hai má của thiếu nữ đang híp mắt lại, vì ánh sáng đột ngột sáng lên.

Nobita cúi đầu hôn lên chóp mũi của Hikari, nhẹ giọng :"xin lỗi, anh về muộn rồi. Em đói chưa."

Hikari im lặng ngồi trên giường rũ mắt không đáp.

Thấy Hikari không đáp Nobita cũng không tức giận, anh cũng quen rồi.

Những ngày đầu tiên bắt cô về đây, cô đã phản kháng rất kịch liệt, sau khi biết bản thân không thể trốn thoát, cô liền trầm mặc, nếu không cần thiết cô rất ít nói chuyện.

"Chúng ta cùng ăn cơm nhé." Từ nhà quay lại Tokyo chỉ mất một tiếng mấy đồng hồ, nhưng để phù hợp với không khí trong nhà, Nobita rời nhà vào buổi chiều tối, đến khi về căn hộ thuê ở Tokyo thì trời đã tối hẳn.

Nobita xắn tay áo lên rồi làm một vài món ăn đơn giản, xong lại bưng vào phòng, nhìn Hikari ngoan ngoãn ngồi ăn, Nobita lại có chút tiếc nuối.

Cô ngoan hơn lúc mới đến đây rồi, nên anh cũng không còn cơ hội ép cô ăn bằng miệng nữa.

Nhìn hạt cơm vô ý dính trên môi Hikari, Nobita ngay lập tức sáng mắt chồm tới dùng môi mình nhặt cơm, rồi thuận thế ôm vai cô lại hôn xuống môi cô.

Hikari bị hôn đến khó thở liền vươn tay đẩy ngực Nobita, đẩy mãi mà Nobita vẫn không chịu ngừng, cô liền cắn lưỡi Nobita.

Bị cắn đau Nobita nhanh chóng rời khỏi môi Hikari, anh vươn tay lau đi sợi chỉ bạc bên khóe môi cô, cười nhẹ nói :"em phải thở bằng mũi chứ."

Hikari cúi đầu thở dốc, lại trừng mắt với Nobita nói :"em muốn đi tắm."

Nói rồi Hikari đẩy nhẹ cánh tay Nobita trên eo xuống, rồi bước xuống giường, tiếng leng keng của dây xích cũng nhẹ nhàng vang lên.

Giường đặt gần nhà tắm, dây xích vừa đủ từ giường đi vào nhà tắm, nhưng lại không thể chạm vào cửa sổ và cửa phòng.

Nobita dọn dẹp đống chén vào bếp, rồi cầm khăn tắm chen vào nhà tắm không thể đóng lại vì sợi dây xích.

"Anh sao lại vào đây... ưm!!"

Cánh cửa va vào dây xích, sương trong nhà tắm nhẹ lượn lờ che đi hai cơ thể bên trong.

---------------

"Em biết không Hikari, anh lại vừa nhận được giải thưởng đấy, những nghiên cứu của anh, đều giúp ích rất lớn cho tương lai." Nobita vừa thắt tóc bím cho Hikari vừa nhẹ giọng nói chuyện với cô.

"Thế giới bên ngoài thay đổi rất nhiều, em có muốn nhìn không." Nobita từ phía sau ôm Hikari vào lòng, thì thầm bên tai cô.

Hikari ngẩng đầu trong lòng Nobita, lạnh nhạt nói :"anh thả em ra à."

"Đương nhiên... là không." Nobita rũ mắt đối diện với tầm mắt của Hikari, môi khẽ nhếch lên nụ cười nhạt.

Hikari thu hồi tầm mắt không nhìn Nobita nữa, tay nhẹ kéo bím tóc dài vuốt ve, ánh mắt nhìn bím tóc không có tiêu cự.

Nobita vươn tay nâng cằm Hikari ngữa lên cao, rồi cúi đầu hôn từ trên cao xuống môi cô, nói :"anh có quà tặng em này."

Nói rồi Nobita đứng dậy mở cửa phòng ra ngoài, sau đó lại đẩy một chiếc hộp lớn đến trước mặt Hikari.

Hikari nghiêng đầu đánh giá vỏ ngoài của chiếc hộp, rồi vươn tay giật nhẹ dây nơ buộc hộp, dây nơ rơi xuống, chiếc hộp mở ra, một chú mèo máy màu vàng im lặng đứng bên trong.

Nobita cúi người ấn nút khởi động, chú mèo máy màu vàng chậm rãi mở mắt, mắt đối mắt cùng Hikari.

Hikari nhìn ánh mắt linh động của chú mèo máy đối diện, cô kinh ngạc nói :"biểu cảm thật sinh động nhỉ."

Nobita ngồi xuống ôm lấy vai Hikari, cười nói :"anh nghĩ em cứ đọc sách mãi cũng nhàm chán, nên đã nghiên cứu tạo ra nó đấy."

Hikari không khỏi ngẩn người nhìn chú mèo máy màu vàng đối diện.

Phải rồi ha, cô đã ở đây bao lâu rồi nhỉ, từ không muốn đáp lời Nobita, thành mỗi ngày đều nghĩ Nobita khi nào mới về.

Cô và Nobita cũng đã chuyển nhà, chuyển đến căn nhà to lớn hơn, trước đây cô ở trong căn phòng nhỏ không đủ ánh sáng, hiện tại căn phòng này to lớn hơn có một cái cửa sổ sát đất.

Căn phòng cô đang ở là trên lầu hai, ngoài cửa sổ là một bức tường cao, ngoại trừ tiếng chim hót, tiếng ve kêu, thì một chút tiếng người hay tiếng xe đều không có.

Trong phòng ngoại trừ một phòng tắm, một tủ quần áo bên trong đều là váy ngủ hai dây, một giá sách lớn, một chiếc giường lớn, một chiếc ghế sofa, một cái bàn, ngoài ra thì không có bất cứ vật gây hại nào cả.

"Anh nghiên cứu gì thế."

Nobita nhấc Hikari lên đặt lên đùi mình, lại cúi đầu hôn nhẹ má cô, cười nói :"đề tài mà nhóm anh nghiên cứu là cổ máy thời gian."

"Cổ máy thời gian..." Hikari ngẩng đầu có chút tò mò.

Nobita rũ mắt lại vươn tay véo véo má cô, cười nói :"khi chúng ta già rồi chết đi, anh sẽ dùng cổ máy thời gian quay lại quá khứ, sau đó lại lập lại vòng lặp này, như vậy chúng ta sẽ vĩnh viễn không bao giờ chia xa. Em thấy sao."

Hikari nghiêng đầu dựa vào cổ Nobita không đáp, lòng ngực nơi trái tim khẽ đau nhói, trái tim chết đột nhiên thình thịch đập mạnh một cái, có dấu hiệu từ xám chuyển sang đỏ. Sau đó, bất ngờ một đồ văn màu đỏ thẫm xuất hiện siết chặt trái tim, trái tim có dấu hiệu sống liền trở lại trái tim chết như ban đầu.

Biến hoá trong lòng ngực khiến Hikari đau đến sắc mặt trắng bệch, cô vươn tay nắm chặt ngực áo trước ngực thở hỗn hển.

"Em sao vậy, khó chịu lắm sao." Nobita biến sắc lo lắng vội vuốt lưng thuận khí giúp cô.

"Em... muốn ngủ." Hikari nhỏ giọng thiều thào, rồi mệt mỏi dựa vào lòng Nobita chộp mắt, hiện tại cô rất buồn ngủ, cơn đau mới nãy nó gần như rút cạn sức lực của cô.

Nobita nhìn Hikari hơi thở đều đều ngủ thiếp đi, anh mím môi nhẹ nhàng đặt cô lại giường, hơi hạ mắt nhìn chú mèo máy màu vàng ngơ ngác đứng một bên, Nobita lạnh lùng nói :"thể hiện giá trị của bản thân đi, nếu không ta sẽ khiến ngươi trở về hình dạng gốc."

Chú mèo máy màu vàng sợ hãi rùng mình, rồi nhanh chóng gật mạnh đầu.

---

Hikari ngày một trầm mặc ít nói, Nobita mặc dù bận rộn ở viện nghiên cứu nhưng vẫn về nhà đúng giờ với cô, chú mèo máy màu vàng cũng không biết vì sao lại mất đi đôi tai của mình, và cũng biến thành màu xanh.

Chú mèo máy mất tai màu xanh đi theo phía sau Nobita bưng cơm vào phòng, Hikari nhìn chằm chằm rồi đột nhiên nói :"nhóc tên gì."

Chú mèo máy mất tai màu xanh ngượng ngùng cúi đầu đáp :"vẫn chưa có tên ạ."

"Anh vẫn chưa đặt tên cho nó, em đặt nhé." Nobita ngồi xuống bên cạnh vén tóc mai lên tai Hikari, cười nói.

Hikari rũ mắt suy nghĩ rồi nhạt giọng :"gọi là Doraemon đi, chú mèo đi lạc."

"Vâng ạ, cảm ơn chủ nhân." Doraemon ánh mắt sáng lấp lánh cười đến là vui vẻ.

"Gọi tôi là Hikari được rồi, đừng gọi chủ nhân." Hikari nhíu mày với xưng hô của Doraemon.

"Vâng." Doraemon ngoan ngoãn gật đầu, lại lén liếc nhìn Nobita, thấy Nobita không phản đối, Doraemon liền nhanh chóng thở phào nhẹ nhõm.

---

"Hikari, anh hoàn thành nghiên cứu rồi, cổ máy thời gian đang chuẩn bị đưa vào hoạt động." Nobita ngồi quỳ trước mặt Hikari vui vẻ nói chuyện, nói về việc anh sẽ đặt một cái ở nhà, rồi lại giới thiệu với cô một số bảo bối vừa được phát minh ra.

"Anh chuẩn bị cho Doreamon một ít bảo bối đi, nhóc ấy thật hậu đậu."

"Được." Hikari ngày một ít nói khiến Nobita thật lo lắng, cho nên chỉ cần cô lên tiếng Nobita đều sẽ đáp ứng.

"Mấy tháng nay bận với nghiên cứu quá, anh thật nhớ em." Nobita hôn nhẹ lên đầu ngón tay Hikari, dịu giọng.

Rồi lại vươn tay bế cô đi vào nhà tắm, bên trong rất nhanh liền có hơi nước bốc lên, qua khẽ hở của cửa phòng không đống chặt, hai cơ thể trần trụi đang dán sát nhau, tiếng nước át đi tiếng rên rỉ ngọt nị và tiếng da thịt chạm vào nhau.

---

"Em thấy Doraemon đâu không." Nobita nhíu chặt mày khi không thấy Doraemon đâu.

Thấy Hikari lắc đầu, Nobita bóp trán có chút phiền muộn, anh rời phòng tìm kiếm một lượt, sau đó lại phát hiện túi thần kỳ và một số bảo bối không thấy đâu, Nobita giật mình nhanh chóng kiểm tra cổ máy thời gian, quả nhiên cổ máy thời gian có dấu hiệu bị sử dụng.

Sắc mặt Nobita lạnh xuống, anh quay trở về phòng nhìn cô đang ung dung đọc sách.

Hikari ngẩng đầu cười khẽ nói :"sao thế."

Nobita cúi đầu thở dài rồi bước đến đè Hikari xuống giường, cười nói :"mặc kệ là em muốn làm gì. Nhưng không có chuyện em thoát khỏi anh đâu."

Nobita cười đến ôn nhu, bàn tay vuốt ve cơ thể Hikari cũng thật dịu dàng, nhưng dưới thân lại thật thô bạo, còn chưa chuẩn bị đã đâm vào khiến Hikari đau đến nhăn mày.

"Em đau." Hikari cắn môi nhẹ giọng, hai tay vươn đến ôm cổ Nobita, đôi chân thon dài câu lấy eo anh, lại hơi ngẩng đầu hôn nhẹ môi Nobita lấy lòng.

Tim gan Nobita ngay lập tức mềm nhũn, anh thuận thế nghiêng đầu để nụ hôn càng sâu hơn, dưới thân cũng dịu dàng trừu sáp, tức giận trong lòng cũng nhanh chóng biến mất.

---

Không có Doraemon, Nobita lại đau lòng để Hikari ở một mình, nên anh cầm bản vẽ của Doraemon sửa lại đôi chút, rồi tạo ra một bé mèo vàng khác, nhớ đến việc cô rất thích xoa cái đầu tròn vo của Doraemon, Nobita liền không gắn tai cho bé mèo vàng.

Sau khi nhận được món quà thay thế cho Doraemon, Hikari liền dựa vào tên của Doraemon, đặt cho bé mèo vàng tên Doraemi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net