Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Một ngày bình thường cứ thế trôi qua, đêm đêm, khi Nobita ngủ say, tôi lặng lẽ mở cửa tủ bước xuống. Có lẽ đến hết cuộc đời này tôi vẫn không thể nào bỏ được cái thói nhìn trộm cậu ấy.

Thời tiết vào hè sáng nóng đêm lạnh, trước khi ngủ, tôi đã đắp chăn gọn gàng cho Nobita. Nhưng biết rồi đấy, cậu ấy lại đạp ra, lăn lộn quanh tấm nệm mềm mại.

Tiếng dế với tiếng ve kêu rả rích không ngừng, vậy mà trong đầu tôi vẫn chỉ văng vẳng tiếng thở khe khẽ của cậu. Chắc đến khi cậu ấy trăm tuổi tôi vẫn không thể nói với cậu rằng tôi yêu cậu đến thế nào. Tôi chấp nhận đứng sau, vĩnh viễn làm hậu phương vững chắc của cậu. Bao che cho cậu hết thảy, sẽ không bao giờ khiến cậu buồn và khóc.

Nhưng lời nói dối của tôi chất chồng, càng đi càng sai. Tôi cũng không nhớ rõ lời nói dối ấy bắt đầu từ đâu, từ khi nào. Tôi chỉ cần biết Nobita vẫn còn tin tưởng tôi tuyệt đối là được. Và tôi chỉ có ước mong nho nhỏ rằng Nobita vĩnh viễn nhớ đến tôi, thậm chí khắc tôi vào tâm khảm với hình bóng toàn vẹn hoàn hảo nhất. Khía cạnh xấu xí này để mình tôi chịu đựng là được rồi.

Ánh trăng xanh xanh chiếu lên cái bụng phẳng lỳ nhấp nhô của cậu ấy. Tôi không dám thở mạnh, cứ nhìn chằm chằm vào đó, thế rồi một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi.

Có thể nói tôi rất thích cơ thể robot dạng người, bởi có nó tôi mới ôm chặt cậu vào lòng được. Có nó tôi mới truyền được độ ấm cho cậu ấy, mới có thể hôn môi với cậu, cùng cậu làm một số chuyện không đứng đắn.

Robot dạng người thực chất đã được thiết kế từ những năm 40 của thế kỷ 21. Dạng robot này thuở đó chưa được ưa chuộng bởi khuyết điểm nhiều hơn ưu. Thứ nhất là làn da không được mịn màng co dãn như người thật, nếu như gặp bất kỳ thương tổn gì nó không thể phục hồi lại như cũ. Hơn nữa biểu cảm cứng đơ không phong phú, tuy rằng sau đó một vài năm người ta đã lập trình thêm nhiều biểu cảm hơn, nhưng đó cũng chỉ là biểu cảm được lập trình sẵn. Nhiều khi robot không đủ thông minh hoặc không có cơ sở dữ liệu để thực hiện biểu cảm đó. Thêm nữa là giá thành cực kỳ cao, gần như không có mấy ai có thể đáp ứng được những yêu cầu bảo dưỡng sau khi mua.

Cho mãi đến nửa cuối thế kỷ 21, robot mới linh hoạt hơn, thông minh hơn, biểu cảm phong phú hơn, đến mức mà khi bạn thực hiện phép thử Turing (1) thì người ta hoàn toàn nhận định rằng robot này là người. Chắc hẳn ai cũng đã từng nghe nói đến phép thử này, đây là một phép thử trí tuệ máy tính của Alan Turing, ông chính là cha đẻ của ngành hoa học máy tính. Tuy nhiên tới cuối đời ông lại không thể thực hiện hết hành trình của mình khi khuynh hướng tính dục đồng tính của ông bị phát hiện mà thời kỳ ấy nước Anh cho rằng đồng tính là bệnh và cũng là tội; ông bị ép dùng thuốc điều trị cho đến chết. Người ta đã vì định kiến của mình mà đối xử bất công với một người có công với cả nhân loại. Bất kỳ ai khi nhắc đến cuộc đời của Alan Turing cũng đều phải thở dài cảm than " Đúng là cuộc đời bất công!"

(1)    Phép thử Turing : https://vi.wikipedia.org/wiki/Ph%C3%A9p_th%E1%BB%AD_Turing 

Đối với tôi, người cha này có ý nghĩa vô cùng đặc biệt, bởi nếu không có ông, có lẽ chúng tôi đã không được sinh ra, robot cũng không có cơ hội phát triển và hội nhập với con người. Chúng tôi có thể khóc, có thể cười, có thể tức giận và cả trăm cảm xúc khác nữa, hoàn toàn không còn là hệ thống lập trình mặc định mà trên cơ bản đã có thể học tập cảm xúc như con người.

Tôi nằm xuống cạnh Nobita, gối đầu lên tay khẽ mỉm cười. Bây giờ tôi muốn ôm cậu ấy vào lòng cũng chỉ có một cách.

Tôi nhấn vào thái dương bên trái, cơ chế máy móc trên người tôi rục rịch thay đổi. Cuối cùng hình bóng một người đàn ông khỏe mạnh cao lớn hiện ra. Tôi đưa tay ôm cậu ấy vào lòng. Tôi biết, bây giờ trời có sập cậu ấy cũng không tỉnh ngủ được nên tôi mặc sức sờ nắn, ôm ấp hết chỗ này đến chỗ kia. Dù sao thì mình cũng không phải con người, tỏ ra đứng đắn để làm gì, người mình yêu thương đang ở ngay trước mặt, tôi lại còn được nếm cái vị ngon ngọt ấy một lần rồi, tất nhiên sẽ nghĩ đến lần 2 lần 3. Thế nhưng nghĩ là nghĩ, chứ tôi cũng không dám lộ cái bộ mặt đen tối này ra trước mặt Nobita nên tôi đành ôm ấp đơn thuần như thế thôi.

Càng sờ nắn những chỗ yếu hại, Nobita càng cựa quậy cọ sát vào người tôi. Như đang trêu đùa một con thỏ con trắng trắng mềm mềm, ngon miệng vô cùng làm cho tay tôi không ngừng lại nổi. Hết vuốt ve phần eo, tôi lại sờ nắn cặp mông đầy đặn của cậu ấy. Độ đàn hồi hồi của nó phải gọi là tuyệt vời, tôi còn nhớ cái lần đâm chọc cậu ấy từ đằng sau, bụng dưới của tôi va vào hai cánh mông của Nobita phát ra tiếng "bạch bạch" rền vang. Hô hấp của tôi nặng dần, tôi không thể kìm nén đôi môi của mình di chuyển trên thân thể của cậu ấy. Lúc đầu tôi nghĩ, chỉ hôn phớt một cái thôi, ai biết được, lúc sau tôi đã hôn đến cổ, xương quai xanh của cậu. Trong đầu tôi như có ai đó đang thôi thúc tôi liếm mút cần cổ trắng ngần ấy, và tôi đã làm vậy.

Tôi bắt đầu cắn liếm, nobita cũng cảm thấy hơi khó chịu mà nhíu mày quơ quơ tay. Có lẽ cậu ấy nghĩ rằng tôi là một con muỗi, vậy nên những chỗ tôi cắn liếm qua cậu ấy đều giơ tay gãi gãi. Tôi cười khẽ, trêu chọc mà liếm ngón tay cậu, sau đó tiếp tục công cuộc "ăn nhẹ".

Tôi dùng răng cắn mở hai cúc áo ngủ của Nobita, cật lực hôn liếm lồng ngực cậu rồi công phá đến hai quả anh đào xinh xắn. Nobita thoải mái mà "ư hừ" một tiếng, tay vẫn cứ tìm những chỗ tôi liếm qua mà gãi gãi, đáng yêu cực kỳ.

Trên phần da trắng hồng có hai điểm nhỏ nhắn xinh xinh đang ngủ say, tôi hôn một cách tôn kinh lên đó như một lời xin phép rồi liếm lên. Tôi dùng lưỡi vói vào giữa hòng lôi quả anh đào nhỏ nhắn ra ngoài, sau đó mút vào như đứa trẻ bú sữa mẹ phát ra tiếng "chụt chụt" kích thích. Anh đào bên trong miệng tôi cuối cùng cũng cứng lên, Nobita há miệng rên "ư hử". Tay cậu túm chặt đầu tôi, như có như không mà đẩy ra, thế nhưng lại mang ý là kéo lại. Tôi cắn cắn, tay kia cũng không bỏ quên bên còn lại mà gảy gảy nhéo nhéo.

Màn vuốt ve mơn trớn này làm "em trai" Nobita dựng thẳng thành một túp lều nhỏ, trên đỉnh rỉ ra một chút dịch trong làm ướt một điểm trên quần.

Tạm buông tha hai quả nhỏ, tôi phát hiện một bên đã sưng lên căng mọng, còn dính đầy nước bọt của tôi trông đến là xinh đẹp.

Nhưng thích thú tôi đem lại cho cơ thể cậu ấy tạm biến mất, lại khiến Nobita bắt đầu tỏ khó chịu, hai tay không biết làm gì buống thõng sang hai bên. Cậu bắt đầu lật người ý đồ hòng cọ sát "cậu nhỏ" vào nệm để giải tỏa khó chịu.

Biết ý, tôi lật người Nobita lại, cúi đầu ngậm lấy "cậu nhỏ" hư hỏng kia. Nhịp nhả ra nuốt vào không theo thứ tự, tôi thoải mái nhấp áp món ngon trước mặt.

"Quả thật rất vừa miệng" Tôi chợt lóe lên suy nghĩ này, trong lòng vui vẻ đến lạ. Mùi vị đặc trưng của Nobita lởn vởn quanh mũi tôi, chim nhỏ rất ngoan ngoãn, nghe lời nhả ra chút dịch. Tôi không ngại bẩn mà mút lấy mút để như đang thưởng thức cao lương mỹ vị trên đời. Bên tai thì nghe tiếng thở dốc xen lẫn với tiếng rên nhẹ nhàng đầy sung sướng của Nobita, tất cả càng kích thích tôi mạnh mẽ nhấm nuốt thứ trong miệng cho đến khi nó phun đầy tinh dịch. Tôi nghĩ mình sao lại có thể biến thái đến mức thấy cái vị chát chát của ngon thật, cũng không kiêng kỵ gì mà nuốt nó.

Sau cơn khoái lạc, trên mặt Nobita giãn ra, môi hiện lên một độ cong nhẹ thoải mái mà tiếp tục ngủ say. Tôi xấu hổ mà lấy giấy lau sạch sẽ chim nhỏ của cậu, cài cúc áo cẩn thận rồi mới lặng lẽ chui vào tủ, quay trở lại hình dáng cũ.

-----

Sáng hôm sau, Nobita dụi dụi mắt tỉnh dậy, tinh thần của cậu có vẻ thoải mát hơn rất nhiều.  Cũng phải thôi, ai được chăm sóc tỉ mỉ thế mà chẳng thích, tôi nhướng mày cười thầm.

"Sáng nay thay ống nha" Tôi nhắc nhở.

Nghe thế Nobita lại ỉu xìu, hơi hơi đỏ mặt, chạy vào nhà vệ sinh giải quyết rồi căng thẳng đi ra. Có lẽ cậu hơi ám ảnh cái đau khi thay ống, còn tôi thì thích thú cực kỳ hưởng thụ công việc này.

Dù sao bên trong cậu cũng có vẻ đã quen với cái ống này, khiến cho cậu thoải mái như không có gì nữa, bây giờ lại phải tháo ra thay một cái mới, đương nhiên sẽ quay lại cảm giác căng trướng như ban đầu.

Nobita không tình nguyện mà nằm sấp xuống nệm, tôi cũng đã trải sẵn một tấm nhựa phía dưới. Loại ống nhựa này ban đầu đưa vào sẽ dày và cứng hơn bình thường, nhưng sử dụng trong vòng 24 tiếng, chất tiệt trùng trong nó tan ra dần nên sẽ mỏng và mềm đi, bám sát theo nếp uốn bên trong ruột. Có thể so sánh rằng nó chỉ dày hơn bao cao su một chút, rất êm ái, hiện tại là mẫu ống được ưa chuộng nhất tại các bệnh viện thế kỷ 22.

Tôi lại đeo đôi găng tay hôm trước. Đôi găng tay này dựa theo xung điện thông tin truyền từ não của người sử dụng mà hoạt động linh hoạt không khác gì đôi tay của người thật, rất ổn. 

Tôi đổ một chút gel bôi trơn vào xung quanh miệng động, Nobita vẫn không thể quen nổi nên còn hơi run rẩy. Nhìn phản ứng đáng yêu của cậu, tôi không kìm lòng được mà muốn trêu chọc.

"Từ từ nha để tớ tìm nếp uốn để tháo ra."

Hôm trước cho ống vào bên trong, đầu ống hướng ra bên ngoài có một đoạn siêu mỏng dính vào miệng ngoài để người dùng dễ dàng tháo ra thay mới. Tôi phải gảy gảy từng chỗ một để tìm nó. Nhưng thực ra tôi đã nhìn thấy rồi, chỉ là đang cố tình trêu chọc câu mà thôi.

Động nhỏ vì trêu chọc ngứa ngáy mà co dúm lại, hai cánh mông cũng căng chặt, còn mặt của chủ nhân nó thì đỏ như thể vắt ra được máu.

Tôi càng cố ý thả chậm động tác, đến khi người dưới thân không chịu nổi nữa mới nhấc miếng nhựa đó lên. Miếng nhựa có chất dính bám vào da nên lúc bóc nó sẽ kéo theo miếng da là bình thường, nhưng trong mắt tôi lại trở nên cực kỳ kích thích.

Đầu tôi bắn pháo hoa bùm bùm, tôi tưởng tượng đến độ co dãn tuyệt vời của nó, nhớ đến cảnh cửa động e thẹn mở ra khép vào...

Tôi nuốt nước miếng, cố gắng làm cho mình tỉnh táo. Tôi rút ra một đoạn rồi thắt nút, sau đó mạnh tay rút cả đoạn còn lại ra ngoài. Tôi có thể hiểu được, khi rút ra như vậy cảm giác như mới giải quyết xong thoải mái đến chừng nào. Nobita không thể khống chế giọng của mình mà hét lên một tiếng "A..." vừa ngạc nhiên vừa thoải mái đến cùng cực.

Sau đó cậu mới ngập ngừng hỏi: "Xong rồi hả?"

Tôi cứng rắn đáp: "Tất nhiên là chưa"

Nobita lại chôn đầu vào gối, chờ tôi xử lý ống mới.

Tôi vói một ngón tay vào trong miệng huyệt , tha hồ nghịch, việc gì phải vội. Tôi đổ dung dịch vệ sinh vào bên trong đến khi nó trào ra bên ngoài, lần này tôi không muốn dùng mỏ vịt y tế nữa, sẽ làm cậu đau. Tôi rút ngón tay ra, ngón tay cái của tôi miết lấy cửa động làm cho chút dịch chảy ra ngoài tí tách rơi xuống tấm nilong phía dưới. Động nhỏ cũng rất ngoan ngoãn mềm mại mặc tôi bố trí.

"Động nhỏ này học tập nhanh thật" tôi lặng lẽ cảm thán trong lòng.

Còn chủ nhân nó lúc này bật ra tiếng kêu đau rồi lại rên hừ hừ như con mèo được vuốt ve.

" A ... ha ... nha" Nước bọt của Nobita chưa kịp nuốt vào chảy đầy gối, cậu chỉ có thể khép hờ miệng, hai mắt mông lung không có tiêu cự.

Tôi không do dự mà đẩy thêm một ngón tay vào trong. Ba ngón tay của tôi căng rộng như thể đang mở một cái túi rút, động nhỏ vẫn run rẩy khẽ khàng co vào dãn ra.

Nhìn đủ rồi, tôi mới đẩy hai ngón sâu vào trong gãi nhẹ vách ruột rồi xoay tròn cho đến khi tìm thấy một điểm gồ lên thì cong ngón tay ấn mạnh vào đó.

Nobita giật mình, nấc lên một tiếng.

"Ư há" Cậu lấy tay tự bịt miệng để mình không phát ra bất kỳ âm thanh xấu hổ nào nữa.

Đương nhiên là tôi chưa chơi đủ, cứ chốc chốc lại ấn vào đó. Niệu đạo bị gián tiếp kích thích làm cậu nhỏ của Nobita cứng lên, tôi thấy nhưng mặc kệ nó đang run rẩy sắp bắn.

"Ưm ... ừ" Tiếng rên không khống chế được của Nobita vang vọng khắp phòng.

Tay kia của tôi không rảnh rỗi mà đánh vào mông Nobita, nơi riêng tư lập tức co rút lại, phía trước run rẩy phun ra dịch trắng đục lỏng lỏng.

Vì tối qua đã bắn một lần nên sáng nay tinh dịch của Nobita lỏng hơn trông cũng trong hơn. Tôi thích chết nhưng trên miệng vẫn nói:

"Cậu thật hư hỏng! Tôi thay ống cho cậu thôi mà cậu cũng bắn được? Không biết xấu hổ!" Sau đó đánh thêm một cái nữa vào cánh mông đầy đặn ấy.

Nobita cũng xấu hổ vội thanh minh: "Không.. . không phải ... tớ ... tớ cũng không biết vì sao nữa. huhu" Cậu khóc đến đỏ cả mắt, nước mắt nước mũi tèm lem.

Tôi dỗ dành "Thôi ngoan nào nín đi, đàn ông đàn ang không được hở ra là khóc như thế..."

"Không thích đấy! Tớ cứ khóc đấy cậu làm gì được tớ nào?"

Tôi bật cười, Nobita càng xấu hổ hơn, không biết làm gì ngoài việc chôn mặt trong hai cánh tay nấc cục.

Tôi cố nén cười, nhét ống vào trong khiến Nobita vừa khóc vừa rên ư hử trông đến là đáng thương.

Kết thúc công việc, Nobita vẫn chưa thích ứng được nên nằm sấp trên đệm, quần cũng không muốn mặc nên để mông trần phơi trong gió, mặt thì hờn dỗi nhăn nhúm lại, miệng lẩm bẩm:

"Bao giờ cái bệnh chết bầm này mới hết..."

Tôi lén lút xuống nhà thấy mẹ đang chuẩn bị bữa sáng cho hai đứa. Ba thì đã đi làm từ sớm nên ăn trước rồi, mẹ cũng kéo tôi lại dặn dò:

"Lát nữa Nobita xuống ăn, con phải làm cho nó ăn bằng hết bát cơm thịt này nhé." Sau đó mẹ vỗ đầu tôi rồi xách túi ra khỏi nhà.

Dù sao thì trước đó tôi cũng đã có một buổi thuyết giảng chế độ dinh dưỡng cho cậu ấy rồi, nếu hôm nay Nobita vẫn không ăn, tôi thề sẽ đét mông cậu ấy thật đau.

Tôi bưng đồ ăn lên phòng cho cậu, sau đó dùng khuôn dung nghiêm nghị mà nhìn cậu ấy ăn, không quên buông lời đe dọa: " Cậu mà không ăn hết tớ đét mông cậu 10 cái"

Nobita hứng chịu hai cái đét mông ban nãy vừa xấu hổ vừa sợ hãi, không dám lề mề cầm bát lên bắt đầu ăn. Vừa ăn cậu vừa len lén nhìn tôi xem tôi có rời tầm mắt đi không. Nhưng tất nhiên là không, tôi không phải con người nên có thể ngồi liền cả ngày một tư thế, ánh mắt cũng dán chặt vào đôi môi đang nhai chóp chép của cậu.

Biết trốn không thoát, Nobita ỉu xìu mà ăn hết phần cơm của mình. Nhưng vì đã lâu không ăn thịt, một lúc sau cậu run run nằm một góc ôm bụng khiến tôi xót không nói lên lời.

Tôi lấy túi chườm nóng cho cậu rồi bắt cậu uống thuốc tiêu hóa. Xong xuôi tôi mới an tâm ngồi bên cạnh tự xem xét hệ thống bên trong của mình.

Khoảng 2h chiều, Nobita mới nhớ ra phải đi nghe Jaian hát. Cậu vội vã bật dậy, nói với tôi vài câu rồi chuẩn bị quần áo.

Tôi trêu đùa: "Cậu ta vẫn chưa nhận ra cơ à?"

Nobita đáp qua loa: "Ờ" rồi vội vã chạy ra khỏi nhà.

Trong lòng tôi cũng khá tin tưởng người bạn thuở thơ ấu này của cậu nên vẫn tiếp tục ngồi xem xét hệ thống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC