10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bầu trời không biết từ lúc nào đã đổ mưa rào.

Mưa bụi li ti rơi liên miên như kim chỉ kéo dài không dứt, kéo theo ý thu lạnh lẽo, không chút thương tình tát lên mặt. Cung Viễn Chủy cố mở hai mắt điên cuồng chạy, nước bùn bắn lên giày y, để lại vết bẩn tối màu trên vải dệt trắng tinh, cứ hơi nhạt đi lại được điểm thêm vài vết. Lục lạc trước giờ thanh thúy giờ đây cũng bị nước mưa lọt vào, chỉ phát ra được tiếng trầm đục, tựa như tiếng chuông tang, nặng nề gõ từng tiếng vào lòng người đang lo sợ mất mật.

Cung Viễn Chủy chỉ hận không thể lại nhanh hơn, nhanh hơn nữa một chút.

Y cảm thấy Kim Phục nhất định đã nghĩ sai rồi, ca ca trước giờ nhạy bén, việc có thể tự làm nhất định sẽ không mượn tay người khác, sao có thể trúng độc khó giữ nổi mạng? Đợi y gặp được ca ca, nhất định phải mách tội cho rõ với huynh ấy, để xem Kim Phục còn dám hồ ngôn loạn ngữ không.

Chỉ là… Nỗi bất an nơi đáy lòng càng lúc càng lớn, trong đầu y không ngừng phát lại cảnh tượng ca ca ngã vào vũng máu mấy năm trước. Sau lần đại chiến ấy, nội lực ca ca bị tổn thương rất nhiều, dù cho y có cẩn thận chăm sóc, sức khỏe ca ca cũng không thể hồi phục lại như trước. Nhỡ đâu… nhỡ đâu huynh ấy thực sự…

Cung Viễn Chủy lau qua loa nước mưa trên mặt, nghiêng ngả lảo đảo dừng lại trước cửa phòng ngủ Cung Thượng Giác.

Cửa phòng đóng chặt, không rõ tình hình bên trong. Y không dám bước thêm nữa, thậm chí còn không tự giác mà lùi lại một bước nhỏ, cả người run lẩy bẩy. Góc áo thấm đẫm nước mưa nhỏ nước tí tách thành một vũng trên mặt đất.

Cung Viễn Chủy chậm rãi ngồi sụp xuống cạnh cửa, muốn giơ tay đẩy cửa vài lần nhưng lại rụt lại, như thể phía sau cánh cửa này là một con dã thú khổng lồ đang mở cái miệng như bồn máu muốn nuốt trọn lấy y, khiến y tan xương nát thịt.

Không chừng ca ca đang đọc sách thì sao? Cung Viễn Chủy đột nhiên nghĩ tới, ca ca thích nhất là ngồi bên cửa sổ đọc sách, tốt nhất y nên lấy một cuốn y thư hoặc sách tùy ý nào đó, hai người có thể thỉnh thoảng tán gẫu, thoải mái thư thả. Nghĩ tới đây, y không khỏi lại dấy lên chút hy vọng, bèn lung lay đứng dậy.

Ánh mắt y liếc qua đôi giày dính đầy vệt bùn. Nếu ca ca thấy bộ dạng sốt ruột hoảng hốt của y lúc này, nhất định sẽ răn y không để ý nề nếp…

Cung Viễn Chủy hít sâu một hơi rồi chậm rãi thở ra, gượng dùng đôi tay run run chỉnh đai buộc trán lại, rồi lẩy bẩy thẳng lưng, nhẫn tâm nhắm mắt, cuối cùng mới dùng sức toàn thân mình đẩy cửa bước vào.

m thanh bị cửa phòng chặn lại lọt ra trong nháy mắt, yên tĩnh trong thoáng chốc, rồi không biết là ai hô:

"Chủy công tử tới!”

Cung Viễn Chủy nghe tiếng nhìn qua, xuyên qua tầng tầng bóng người, thấy người đang an tĩnh nằm trên giường.

Trời sập cũng không khủng khiếp bằng cảnh ấy. Đồng tử Cung Viễn Chủy chợt co chặt lại, bên tai nổ vang một tiếng. Hình như có người hô "Tránh ra mau, để Chủy công tử xem xem!", cũng có người tạ tội: “Xin lỗi Chủy công tử, chúng ta thực sự không biết Giác công tử trúng phải độc gì…”, “Giác công tử còn sống, chỉ là hôn mê bất tỉnh...”. Y mơ màng hồ đồ để họ kéo về phía trước, chỉ biết nhìn chằm chằm vào đôi tay không chút màu máu lộ ra khỏi chăn kia. Lúc hồi thần lại, mọi âm thanh ồn ào trong phòng đã đều biến mất, y đang ghé vào mép giường nắm chặt lấy bàn tay không còn độ ấm của Cung Thượng Giác, không ngừng truyền nội lực cuồn cuộn cho hắn. Nước mắt y như chuỗi trân châu đứt dây, rơi đầm đìa không ngăn lại được.

“Ca... Ca, huynh làm sao vậy...”

Một bàn tay khác của Cung Viễn Chủy vòng qua kiểm tra vài mạch của Cung Thượng Giác, âm điệu nức nở như thú nhỏ đang hoảng sợ: “Ca ca, xin huynh mau tỉnh lại đi mà...”

Nỗi sợ hãi có thể sẽ lại một lần mất đi chiếm lấy tâm trí y. Người từ trước tới nay không tin số mệnh không tin thần phật, giờ phút này miệng lại không ngừng khẩn cầu trời đất, mong trời cao có thể tha thứ y, rủ lòng thương y mà để ca ca nghe được tiếng gọi của y rồi tỉnh lại. Nhưng mà Cung Thượng Giác sắc mặt trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền vẫn không khá lên chút nào. Hắn vẫn không nhúc nhích, tới cả hơi thở cũng gần như không còn, như thể sắp chết đi ngay sau đó.

Cung Viễn Chủy chưa từng cảm thấy ruột gan mình như đứt ra từng khúc như thời khắc này, y nắm mu bàn tay ca ca để sát lên sườn mặt, đáy lòng hối hận vô cùng. Y hối hận bản thân trì độn, hối hận vì sao hôm nay mình không tới tìm ca ca sớm hơn một chút, bày tỏ tâm ý của mình với hắn. Để rồi giờ đây, y chỉ có thể nhìn ca ca mình hôn mê bất tỉnh, tới rốt cuộc là độc gì cũng không tra được.

Y không xứng làm cung chủ Chủy Cung!

Lòng Cung Viễn Chủy nóng như lửa đốt, nhưng y cũng chỉ có thể tiếp tục truyền nội lực, trong lòng không ngừng tự nhủ, không thể từ bỏ, nhất định không thể từ bỏ!

Ca ca y vẫn luôn coi như cây đại thụ che trời giờ phút này đang mất đi sức sống, lung lay sắp đổ. Y không thể tiếp tục nhát gan trốn sau lưng hắn, làm một kẻ nhát gan chỉ biết khóc nữa. Y phải đứng lên chống đỡ cho ca ca, để ca ca cũng có thể dựa vào mình.

Cung Viễn Chủy dùng tay ca ca lau đi nước mắt cho bản thân, rồi nhẹ nhàng hôn lên ấy. Từ nay y phải trở thành cành lá cho ca ca, rũ cành xuống, đâm mạnh vào lòng đất, cùng huynh ấy chống đỡ mưa gió bão táp.

Y nghiêng đầu bỗng thấy được gì đó, biến sắc, lớn tiếng gọi:

“Người đâu!”

Kim Phục nghe lệnh chạy vào.

Cung Viễn Chủy quay đầu lại hỏi: “Sáng nay ca ca rốt cuộc đã làm gì, ngươi nói rõ ràng cho ta.”

"Bẩm Chủy công tử, Giác công tử dậy sớm dùng bữa như thường lệ. Giờ Tỵ ba khắc Lâm cô nương có mang tới một chén thuốc, nói là có thể giúp nội lực hồi phục. Giác công tử uống xong, nói muốn ngủ một giấc trong phòng một chút. Nửa canh giờ sau, ta nghe thấy có tiếng vật gì rơi xuống trong phòng, vào kiểm tra xem sao thì thấy Giác công tử ngã trên mặt đất hôn mê.”

Cung Viễn Chủy chau mày, “Vừa rồi ngươi đã đi tìm nàng ta? Có tìm được không?”

Kim Phục hổ thẹn nói:

“Trước khi đi Thương cung tìm Chủy công tử vừa rồi ta có qua Chủy Cung trước, thấy nàng ta đang lén lút ra ngoài, nhưng lúc ấy ta vội tìm ngài, không ngăn được nàng ta lại. Sau đó ta quay lại Chủy Cung tìm nàng ta, nàng ta đã biến mất. Nhưng mà,” Hắn bỗng đổi giọng: "Ta lục được thứ này trong tủ quần áo nàng ta.”

Kim Phục dâng một lệnh bài màu đen cùng một mảnh vỡ.

Cung Viễn Chủy nhận lấy nhìn kỹ, rồi lại bỗng đứng phắt lên: “Vô Phong?! Nàng ta là người của Vô Phong?!”

Thảo nào vì sao nàng ta luôn né tránh tiếp xúc với mình, hóa ra nàng ta cũng am hiểu chế độc, chỉ là sợ bị phát hiện.

Đúng rồi, Cung Viễn Chủy nghiêm mặt lại. Nói vậy cũng hợp lý, nàng nhất định tới đây để báo thù cho Vô Phong, có thể đã giết "Lâm Chỉ Tình” ban đầu rồi cố ý trà trộn vào đội tân nương, muốn mượn cơ hội gần mình để xuống tay với ca ca. Dù sao thì người trong giang hồ ai mà không biết ca ca không lại gần người khác, chỉ có thể tiếp cận từ phía mình, mà diệt được ca ca chẳng khác nào diệt được Cung Môn.

Nói vậy thì Vô Phong vẫn chưa bị diệt sạch, bọn họ lúc nào cũng có khả năng sẽ ngóc đầu lại. Y cứ có cảm giác mình đã quên mất gì đó…

Không kịp nghĩ lại, Cung Viễn Chủy bảo Kim Phục mang chậu than tới, sai hắn đi xa, rồi ném mảnh vụn kia vào trong, tới gần xem thử.

Từ trong chậu than, một sợi khói trắng mỏng manh vô cùng chậm rãi bay lên.

....Y đoán đúng rồi.

Cung Viễn Chủy còn chưa lộ ý cười trên mặt, cả trái tim đã chùng hẳn xuống —

Độc mà ca ca trúng, là "Giấc mộng hoàng lương” của y, không có thuốc giải.

Y hơi lảo đảo, nghiêng ngả trở về bên mép giường, không biết nên khóc hay nên cười.

Ca ca ơi ca ca, lần này huynh thực sự đã cho ta một vấn đề không nhỏ. Giấc mộng hoàng lương, mộng hoàng lương, hôn mê trong giấc mộng đẹp hai ngày, rồi lặng yên chết không một tiếng động. Thuốc này y vốn chế ra cho người trong Cung Môn bị bệnh nan y hoặc bị thương quá nặng quá đau đớn, không ngờ Lâm Chỉ Tình lại hạ cho ca ca mình. Nếu hôm nay y không phát hiện ra độc này, vậy chẳng lẽ vào đúng sinh nhật ca ca huynh ấy sẽ phải…

Bỗng nhiên, gương mặt y bỗng hiện chút tàn nhẫn. Y chợt cắn một cái lên cổ tay Cung Thượng Giác, rồi duỗi tay cởi đai buộc trán che dấu cắn đi. Cổ tay Cung Thượng Giác được y cuốn vài vòng đai buộc thắt nút lại, rồi lại được đặt lại vào chăn. Cung Viễn Chủy đứng dậy bước hướng ra ngoài.

Ca ca, huynh phải tin tưởng ta, ta nhất định sẽ chế ra thuốc giải. Đợi huynh tỉnh rồi, những điều huynh muốn nghe, ta sẽ chính miệng nói từng câu từng chữ cho huynh.

“Kim Phục!”

“Có thuộc hạ.”

Cung Viễn Chủy một lần nữa biến thành vị cung chủ Chủy Cung luôn quả quyết mạnh mẽ, trong mỗi cử chỉ đều phảng phất bóng hình người kia. Y dặn:

"Hai hôm tới ngươi phải làm cho tốt hai việc, một là báo cho các cung và trưởng lão, để họ tìm người bảo vệ ca ca không rời một tấc.”

“Việc còn lại là, phái người tìm Lâm Chỉ Tình trong Cung Môn, không thấy thì tìm dọc xuống núi, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.”

Y dừng bước quay đầu lại, rồi lại quyết đoán xoay người rời đi:

“Ta đi nghiên cứu chế thuốc giải, đêm nay đêm mai sẽ qua đây. Ban ngày hai ngày tới, đừng để bất kỳ kẻ nào quấy rầy ta.”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net