9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


“Viễn Chủy đệ đệ... Viễn Chủy đệ đệ?”

“A… à.”

Suy nghĩ mơ màng bỗng bị kéo về lại, Cung Viễn Chủy chớp chớp mắt giấu đi sự bối rối thất thần của mình, động tác dưới tay không khỏi hơi nặng, chọc tới Cung Tử Thương kêu đau.

"Sss, đệ nhẹ chút xem nào, tỷ tỷ đây da thịt non mịn, lần này lại phải chịu khổ thế này."

“Đệ biết rồi...” Cung Viễn Chủy bị câu than của Cung Tử Thương chọc cho hơi giận, theo thói quen muốn độc miệng phản bác lại, lại thấy mấy vết trầy to nhỏ trên cánh tay và mặt Cung Tử Thương, đành phải im lặng không ho he gì mà tiếp tục bôi thuốc mỡ cho nàng.

Thuốc cao màu xanh lục được bôi cẩn thận lên miệng vết thương, mùi hương nhàn nhạt thấm vào ruột gan, cảm giác man mát cũng làm dịu đi vết thương hơi nóng xót. Cung Tử Thương ngưng mắt nhìn Cung Viễn Chủy nghiêm túc hiếm khi mà ngoan ngoãn mềm dịu, thầm nghĩ lần bị thương này đúng là đáng giá, không chỉ có được thuốc cao có thể giúp mờ sẹo dưỡng da, mà còn có thể thấy nhóc tiểu độc vật bình thường mở miệng có thể chọc giận chết người ngoan ngoãn thế này. Quả không uổng công lúc ấy nàng ra sức tông tới.

Haiz, chỉ là đáng tiếc không thấy được tiếp diễn sau đó…

Cung Tử Thương lén lén lút lút rướn lên trước, không giấu nổi sự hóng hớt trong ánh mắt:

“Viễn Chủy đệ đệ, nể tình đệ tông ta tới mức này, nói cho tỷ xem đệ với ca ca đệ sau đó thế nào vậy?"

Vòng eo không ngừng vặn vẹo bị nắm chặt gắt gao lại, đôi tay bị giam cầm kéo giương lên đầu, rồi còn đầu lưỡi không ngừng truy đuổi, tiếng nước lép nhép bên tai… Các loại hình ảnh khiến người mặt đỏ tim đập thoáng chốc hiện lên trước mắt, Cung Viễn Chủy mắt láo liên, lắp bắp trả lời:

“Không... Không có gì, không xảy ra chuyện gì hết!"

“Ố ~” Đôi mắt tựa như đã nhìn thấu mọi việc của Cung Tử Thương híp lại. Nàng nghiêng người về sau, nhìn Cung Viễn Chủy giả vờ bình tĩnh nhưng thực ra hoảng tới không biết bôi thuốc vào đâu, cười cao thâm khó đoán:

“Chưa xảy ra gì là tốt rồi, tên cáo già tâm tư thâm trầm Cung Thượng Giác kia, dù cho có muốn làm gì với đệ đi nữa, cũng sẽ chẳng gấp gáp làm ngay lúc này."

"Tỷ nói vớ nói vẩn gì đó! Ca ca không phải người như vậy!" Cung Viễn Chủy lập tức phản bác lời nàng.

"Được rồi, là ta nói hươu nói vượn.” Cung Tử Thương cạn lời hết mức mà đảo mắt.

"Còn hai ngày nữa là sinh nhật ca ca đệ đúng không? Ngày mai hay ngày kia ấy nhỉ?"

Ánh mắt Cung Viễn Chủy tràn đầy khinh bỉ, giọng nói cũng không tức giận nữa: "Là ngày kia, ngẩng đầu lên."

“Biết rồi biết rồi,” Cung Tử Thương phối hợp ngẩng mặt, giọng chua lè:

"Không cần nghĩ cũng biết đệ nhất định đã chuẩn bị quà cho ca ca đệ từ sớm, đâu giống với chúng ta, tới phút cuối mới quăng mấy cái thuốc ám khí gì đó cho có, chẳng có chút mới mẻ nào."

Cung Viễn Chủy hơi hừ một tiếng từ mũi, không dừng động tác trên tay lại.

"Haiz, nhưng mà quà đệ chuẩn bị chưa chắc ca ca đệ đã thích đâu. Hay là ta cho đệ một ý tưởng nha?" Mặt có hơi ngứa, Cung Tử Thương muốn duỗi tay gãi một chút lại bị Cung Viễn Chủy tét tay về.

“Không cần, ca ca đã nói ta có chuẩn bị cái gì huynh ấy cũng sẽ thích.” Cung Viễn Chủy bôi xong thuốc lui lại về sau, vừa lòng gật gật đầu. Y vừa dọn thuốc mỡ thìa bôi bày lung tung trên bàn, vừa đẩy cái đầu đang không ngừng dí sát vào của Cung Tử Thương về lại, ngữ khí đầy vẻ thân thiết không ai chen vào được:

"Dù sao ca ca cũng biết tâm ý của ta với huynh ấy mà, huynh ấy sẽ không để ý đồ ta tặng có quý hay không đâu."

Lòng Cung Tử Thương chua tới nổi bong bóng, lại biết rõ chuyện này là thật, đành phải mang vẻ mặt thất bại nằm liệt ra ghế, như thể bị tổn thương sâu sắc, oán khí gần như muốn tràn khắp cả Thương Cung.

"...Nếu tỷ thực sự muốn nói, ta nghe một chút cũng được."

Cung Tử Thương lập tức được hồi sinh, liếc trái phải một lượt rồi lén lút dính lại cạnh Cung Viễn Chủy, kề sát miệng lại gần tai y, nhỏ giọng thì thầm:

"Không bằng ngày sinh nhật ca ca đệ, đệ cứ trốn vào phòng hắn, chờ hắn trở về từ chỗ trưởng lão xong thì trực tiếp nhào lên hôn hắn."

"À đúng rồi, nhớ mặc ít thôi, mỗi áo trong là được."

!!!

Cung Viễn Chủy đẩy phắt Cung Tử Thương ra, bị mấy lời gây kinh hãi thế tục của nàng làm hoảng hốt tới mặt đỏ bừng, chỉ có thể chỉ vào nàng không ngừng lắp bắp "Tỷ tỷ tỷ…"

Cung Tử Thương lại dường như không vấn đề gì, không thèm để ý gì mà ngồi xuống uống một ngụm trà, tiếp tục thả lời chấn động:

"Dù sao ca ca đệ thích đệ gần chết, đệ mà làm vậy hắn nhất định sẽ vui lắm."

“Tỷ nói cái gì?!” Lúc này Cung Viễn Chủy không còn tâm trí lo ngại ngùng nữa, vội vàng hỏi: “Tỷ biết ca ca thích ta sao?!”

Cung Tử Thương mang giọng điệu như hận sắt không thành thép nói:

"Ngoại trừ đệ ra còn có ai không biết à? Cung Thượng Giác bảo vệ đệ tới mức thế kia, đồ ngốc cũng nhìn ra được."

“Nhưng mà,” Cung Viễn Chủy mờ mịt bối rối mà ngồi xuống, “Ta cứ tưởng ca ca với đệ đệ đều thế này...”

Dù cho ca ca có hôn y, chính miệng nói thích y, Cung Viễn Chủy vẫn không có cảm giác thực tế lắm. Y chỉ cảm thấy nếu ca ca thích thì cứ lấy cũng được, y cũng chẳng có thứ gì có thể báo đáp ca ca. Nhưng bây giờ Cung Tử Thương lại nói, bọn họ đã sớm biết tâm ý của ca ca với mình, vậy thì bao lời không tâm không phổi trước kia của y, chẳng phải đã làm ca ca đau lòng bao lâu rồi sao…

Y đột nhiên nhớ tới hôm qua Cung Thượng Giác có nói sẽ chờ lời đáp của y, lẩm bẩm:

"Ta cũng không biết ta có thích ca ca không nữa…"

Cung Tử Thương liếc y một cái, buông chén trà, nói:

"Vậy tỷ hỏi đệ, nếu Cung Tử Vũ hôn đệ một cái, đệ sẽ làm thế nào?"

“Hắn dám!” Cung Viễn Chủy đột nhiên lớn tiếng, “Ta sẽ giết hắn ngay.”

“Thế nếu là ca ca đệ thì sao?”

Cung Viễn Chủy bỗng dưng tắt tiếng, nghiêng đầu đỏ mặt, không tự giác mà nghịch nghịch bình ốc biển treo trên eo.

Cung Tử Thương đã hiểu rõ tất cả.

Nàng trìu mến nhìn đệ đệ không biết bản thân đã rơi vào lưới tình trước mặt, nhẹ giọng hỏi:

"Đệ có từng thử nghĩ, tình cảm của đệ với ca ca mình cũng không chỉ là tình huynh đệ chưa?"

"Sự bảo vệ thời niên thiếu làm đệ sinh ra lòng ỷ lại với ca ca mình, năm dài tháng rộng bầu bạn bên nhau đã buộc chặt hai người lại với nhau, tựa như lá hoa gắn bó, không thể chia lìa."

“Viễn Chủy đệ đệ, người bỏ hết mọi việc đang làm chạy đi gặp hắn đầu tiên mỗi lần hắn về Cung Môn là đệ, người thấy hắn tiếp xúc với kẻ khác buồn bã ghen ghét đợi hắn tới dỗ là đệ, người tức giận khổ sở khi thấy hắn tuyển tân nương cho mình cũng chính là đệ… Những điều này, đều không phải là tình cảm bình thường của một người đệ đệ với ca ca mình đâu.”

Đầu ngón tay Cung Viễn Chủy khẽ nhúc nhích.

Cung Tử Thương nắm lấy tay Cung Viễn Chủy, giọng nói chứa vài phần áy náy:

“Ca ca của đệ Cung Thượng Giác, đã chống đỡ bảo vệ Cung Môn rất lâu. Trước đây chúng ta đều hiểu lầm hắn, đây là lỗi của chúng ta.”

"Hắn đã làm rất tốt, cường đại đến mức tất cả mọi người đều cảm thấy hắn sinh ra đã là thế này, là một nhà lãnh đạo hoàn mỹ không khuyết điểm, là người cầm quyền bẩm sinh, không một thứ gì có thể dao động được hắn.”

"Nhưng mà, chúng ta cũng đều biết, nhược điểm có thể xuyên qua ngàn tầng giáp sắt đánh hắn một đòn chí mạng, chính là đệ. Nếu hắn vẫn còn thứ gì cầu mà không được, vậy hẳn cũng chỉ có đệ mà thôi.”

Nàng bình tĩnh nhìn Cung Viễn Chủy, trên mặt khó được hiện ra xuất thân vì cửa cung đại tiểu thư nhạy bén, làm người không chỗ nào che giấu.

Biểu cảm Cung Viễn Chủy hơi thay đổi, những tâm tư rối ren vờn quanh trái tim y nhiều ngày tựa như đã vén tầng mây nhìn thấy mặt trời, sáng tỏ rõ ràng. Y nghĩ đến nỗi ghen ghét không nên lời khi thấy ca ca mình bên cạnh Lâm Chỉ Tình, nghĩ đến rung động khi môi chạm môi với ca ca, nghĩ đến sự ngại ngùng khi được ca ca thổ lộ tâm ý, hóa ra tất cả những cảm xúc này hòa vào nhau, gọi là thích…

Y cuối cùng cũng hiểu ra lời ca ca muốn nói nhưng chưa nói ra, hiểu ra hứa hẹn mà hắn đang mong đợi.

Cung Viễn Chủy bừng tỉnh ra, gấp gáp không đợi nổi mà muốn mang cho ca ca phần ấm áp đầu tiên trong mùa thu hiu quạnh này.

Nhưng bỗng một đợt tiếng bước chân hỗn độn vang ngoài cửa.

Tựa như dự cảm được cái gì, Cung Viễn Chủy xoay người nhìn lại, nét vui hiện trên mặt bỗng tắt ngúm.

Kim Phục mang vẻ mặt bi thương, bước đi nặng nề, quỳ "bộp” một tiếng sát xuống đất, tựa như một lưỡi đao sắc bén, đánh nát tất cả mộng đẹp —

“Chủy công tử, ngài mau đi xem một chút đi, Giác công tử trúng phải kịch độc, đã sắp không...”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net