142.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Phát hiện là chap nào có hint Nott là mọi người comment rầm rộ luôn :) Tội Harry quá vậy...

***

Hôm 29 tôi phải đi tiêm phòng. Andrew có lịch trực giao ban đột xuất giữa các trưởng khoa nên bảo một bác sĩ khác thay thế anh ấy tiêm cho tôi. Đáng nói nhất là cái thuốc hôm đó tiêm có chứa thành phần sắt ở trong, bác sĩ bảo là sau khi tiêm xong sẽ có tác dụng phụ, tay sẽ sưng lên. Tôi hoàn toàn không để tâm lắm, thậm chí còn có phần coi thường, sưng thì chắc sưng nhẹ thôi, vậy nên tôi bảo tiêm đại đi.

Thành thử bác sĩ tiêm tay phải.

Hôm sau bắp tay tôi sưng thành một cục to bự chảng, sưng tới nỗi cử động cũng không nổi. Buổi sáng tôi vừa ngủ dậy thấy cả người nghiêng hẳn về một phía, cuối cùng nằm bất tỉnh trên giường. Sau khi Andrew biết chuyện thì bảo tôi tự bắt xe bus sang nhà anh ấy, bản thân ảnh thì gọi điện cho nhà Weasley xin lỗi thay tôi - lúc đó còn đang khóc lóc thảm thiết, bảo với bác Molly là:

-"Hôm qua Orange đi tiêm phòng bị sưng tay ạ. Hôm nay con bé không đi được....Vâng, cháu cảm ơn ạ....Thật phí quá, vé xem Quidditch thế giới cũng không dễ gì có được...Vâng, cháu hiểu rồi ạ. Xin lỗi Potter hộ cháu....Cháu cảm ơn, cháu chào bác ạ."

Tôi trùm chăn khóc thét, "Em đã bảo là không muốn tiêm phòng rồi! Anh thật đáng ghét! Đáng ghét đáng ghét đáng ghét!!"

-"Lỗi tại anh chắc? Không phải bác sĩ đã bảo là thuốc sẽ làm tay sưng à? Em đáng lẽ nên bảo tiêm tay trái." Andrew lạnh nhạt quẳng điện thoại lên bàn, hất mặt chửi tôi. "Cút sang, đây là giường của anh."

Anh ấy mạnh tay cầm chăn bông lôi bịch một cái, tôi cứ vậy lơ lửng trong không trung chẳng tới một giây đã rơi bộp xuống sàn. Đau đớn nhất là đầu còn đập vào cạnh tủ, bắp tay phải đập mạnh xuống bàn. Tôi đau muốn nổ phổi luôn.

-"CMN ANDREW! TÊN HEO MỌI NHÀ ANH!!"

Andrew thản nhiên trèo lên giường bấm điện thoại.

-"Đã đi ở ké còn không biết điều."

Tôi nghiến răng, "Hai hôm nữa là chúng ta sẽ không gặp mặt nhau cả 1 năm rồi, anh không nói chuyện nhẹ nhàng với em được à?"

-"Nhẹ nhàng? Được, vậy chúng ta nói nhẹ nhàng một chút." Andrew ngồi thẳng lưng dậy, lừ mắt sang. "Em là đứa tố cáo anh đối xử không phải với tiểu thư nhà Abbott hôm qua với mẹ anh đúng không?"

Tôi tròn mắt, "Giề?! Méo có! Em còn chả thân với dì đến thế!"

-"Bậy bạ! Em học đâu ra cái kiểu ăn nói đấy?!" Andrew dơ chân đạp tôi một cái. "Sáng nay mẹ anh gửi thư cho anh, là thư Sấm đấy, Orange. THƯ SẤM! Không thể tin được anh đã hơn 20 tuổi còn để mẹ gửi thư Sấm đến mắng nữa. Theo đảm bảo không dám hớt lẻo rồi, chắc chắn chỉ còn em. Ngoan ngoãn khai thật hay là để anh trừ vào tiền sinh hoạt hàng tháng?"

-"Trắng trợn! Cái đó là tham nhũng công khai!" Tôi kiên trì lắc đầu. "Em không nói! Em thề!"

-"Tốt nhất là sự thật, bằng  không em cứ coi như tháng này ăn mì tôm mà sống." Andrew hắt hủi đứng dậy bỏ ra ngoài. "Tối nay em muốn ăn món gì?"

Tôi lần nữa bật khóc, "Anh biết rõ mấy hôm nay em húp cháo để sống cơ mà..."

Andrew vẫn nói, "Lẩu à? Được, tối nay đi ăn lẩu nhé."

-"Anh đừng có xuyên tạc lời em! Em bảo không!"

Andrew mở tủ lạnh lấy một lon bia, nhún vai nhìn tôi, "Đùa chút thôi, anh không thích mấy món dầu mỡ đâu. Để coi nào...Em há miệng anh xem." Tôi ngoan ngoãn há mồm để cho Andrew vừa uống bia vừa ngắm. "Bớt sưng rồi, em có thể ăn mấy món dễ tiêu. Cũng không cần thiết phải là cháo hay súp đâu. Cơm nhão, thịt hầm nhừ, kiểu đó..."

Anh ấy đảo mắt, nghĩ một hồi.

-"Hai hôm nữa là em vào năm học rồi nhỉ?"

Tôi tặc lưỡi, "Biết rồi còn cố tình đâm thêm nữa."

-"Được rồi, tối nay đưa em đi trải nghiệm cuộc sống."

Cái "trải nghiệm cuộc sống" mà Andrew bảo chính là cuộc gặp mặt thường niên của hội bạn anh ấy.

Một nhóm người đại học tụ họp khiến tôi có ấn tượng đầu là giống thế giới người trưởng thành bản thu nhỏ. Tôi trang điểm một chút, đánh son nhạt, kẻ mắt, đánh phấn, sau đó cũng thay một bộ đồ coi như là vừa mắt mới dám đi cùng anh ấy.

Sau đó lại bảo, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Andrew thật sự ưu tú như vậy, anh ấy cũng không thể nào giao du với mấy người ất ơ đi. Đều là trai xinh gái đẹp, nhà mặt phố bố làm to, lúc tôi gặp lần đầu tiên cơ bản là cảm thấy bọn họ đều giống như người ở tầng lớp khác biệt hoàn toàn.

-"Andrewwwwww~~ Cậu cuối cùng cũng tới ~" Một anh chàng tóc đen trông vô cùng hợp mắt nhảy đến bá cổ Andrew, tôi phỏng đoán thầm đây hẳn là bạn thân của anh ấy. "Khó khăn lắm mới hẹn được đại ca này đi chơi đó. Mọi người, Andrew đến rồi này ~"

Bên trong nghe xôn xao một hồi, Andrew do dự hỏi lại:

-"Rose có đến không?"

-"Aigoo, người ta thích cậu như vậy, cậu đừng có tránh người ta như tránh tà thế." Anh chàng kia mở một lon bia, đưa cho Andrew xong mới nói tiếp. "Cô ấy tốt xấu gì cũng là đại mỹ nữ, cũng không lọt vào diện xem xét của cậu được à?"

Andrew hừ lạnh một tiếng, vừa uống bia vừa bảo, "Không muốn nói tới chuyện yêu đương hiện tại. Mình là con người yêu sự nghiệp."

-"Sự nghiệp? Cậu nói cái gì là sự nghiệp cơ? Tuổi 22 leo tới chức trưởng khoa của một trong những bệnh viện lớn nhất London. Cậu còn nói muốn phát triển sự nghiệp?"

-"Trưởng khoa là cái gì cơ chứ?" Andrew nửa đùa nửa thật nói. "Mình còn muốn làm chủ tịch luôn đó."

Người kia cười một tràng thật dài, cười tới chảy nước mắt luôn. Andrew nhún vai xong mới quay sang nhìn tôi, à một cái:

-"Phải rồi, hôm nay dẫn một người tới chơi cùng các cậu. Em họ mình. Tối nay không có ai trông nó nên phải dẫn nó tới đây." Anh ấy đánh mắt với tôi, ý nói giới thiệu đi. Tôi cũng đành miễn cưỡng chào một cái:

-"Chào các anh chị. Em là Orange, là em...họ của Andrew."

-"Bé con, em...."

Tôi có hơi ngượng ngùng lùi lại, "Anh để mặt xa một chút đi ạ..."

Andrew cười khẩy, "Eiyo, bị ghét rồi. Cẩn thận một chút, con bé là người coi trọng cách ứng xử đó."

-"Anh em mấy người đúng là từ một huyết thống mà ra, tính cách thật giống nhau. Em bao nhiêu tuổi? À phải rồi, anh là...tên gì nhỉ?" Anh ta đánh mắt nhìn Andrew. "Cậu nói xem, tên mình là gì?"

Andrew nheo mắt, "Đừng có trêu con bé. Orange, vào đây ngồi đi." Anh ấy quay người cảnh cáo. "Cất cái ánh mắt biến thái đó đi. Mình nói cho mà biết, Orange có người yêu rồi."

-"Ôi chao, có người yêu rồi à?! Quả nhiên đại mỹ nữ thì đều có chủ rồi..."

Tôi ngại đỏ cả mặt, "Không phải! Không c---" Lập tức nghĩ tới Harry, vậy nên tất cả những lời muốn nói đều nghẹn ứ lại cổ họng. Gì mà "không có"? Rõ ràng là có! Còn là một người rất tốt nữa!

Một đám người sau đó nhao nhao nhảy lên trêu tôi tới phát ngượng.

-"Orange, em xem anh nhìn thế nào?"

Tôi cầm một ly nước, suy nghĩ xong mới bảo, "Chính là....bạn của Andrew thì đều rất đẹp trai ạ..."

-"Em gái nói vậy thì là nước đôi rồi. Anh hỏi là em thấy anh thế nào? Anh trai em thì là vô cùng vô cùng đẹp, nhưng em xem anh có phải gu của em không?"

Tôi gật bừa, "Đại khái là cũng....một chút..."

-"Vậy có thể cho anh vào diện xem xét không?"

Tôi lập tức lắc đầu, "Không thể! Tuyệt đối không thể! Em có bạn trai rồi! Hoa có chủ! Anh có đập thì chậu cũng không vỡ đâu!"

Rất nhiều người đều cười ầm lên, thi thoảng còn hứng thú chêm vào mấy câu, "Em gái, em biết cậu ta ở trường là đại cao thủ sát gái không?! Đến tay em liền bị em bắn một viên đạn bạc rồi!"

Người ban nãy thì giả bộ ôm tim, "Đúng thế, tim anh bị em bắn nát rồi...Không thể chịu trách nhiệm à?"

Tôi lạnh lùng nói, "Em có thể phanh ngực anh rồi khâu tim vô đó. Nguyện chết vì em thì có thể được không?"

-"Em gái vui tính quá đi. Được đó, chúng ta có thể nào như vậy không? Anh chính là nguyện chết vì bé đó."

Tôi bật cười, đẩy mặt anh ấy ra xa, "Em nói sao mọi người còn chơi được với Andrew chứ? Thì ra tính cách lại vui vẻ như vậy, đối với người khô khốc như Andrew đúng là cây gặp nước mà. Cứu rỗi Andrew khỏi sự già hóa."

-"Andrew! Nghe chưa?! Em gái cậu còn bảo cậu già hóa kìa!!"

Andrew bật cười, "Nó nói xạo đấy."

-"Tên mặt băng này được mỗi cái mặt tiền, mỗi tội đây đúng là ưu điểm lớn nhất mà."

-"Có thể nào cho xin chút vàng của cậu không đại ca?"

Andrew trực tiếp dùng tay đẩy ra, "Né đi. Các cậu còn nói nữa là mình đưa Orange về đấy."

Tôi cũng không nhịn được bật cười.

Trước giờ trên phim đều thấy, sinh viên đại học là kiểu hút thuốc uống rượu, mỗi lần nhìn đều là kiểu ăn mặc hở hang, đầu chỉ nghĩ tới việc yêu đương lên giường. Sau đó quen với mấy người bạn của Andrew thì hoàn toàn là kiểu ấn tượng mới.

Một thời gian khá lâu sau lần đầu gặp mặt, thi thoảng tôi vẫn liên lạc lại với bọn họ. Năm tôi lên đại học thì bọn họ cũng đã tốt nghiệp ra trường hơn 2 năm. Gia thế bọn họ đều là dạng trung lưu trở lên, có những người thu nhập hàng tháng tính ra phải hơn 9 con số, bằng cấp gần như là hơn thạc sĩ lận. Tính tình lại không hề tồi tệ, vô cùng tốt, đối với bạn bè thì hào phóng biết bao, mà đối với người qua đường cũng là kiểu khách khí lịch sự.

Trong nhóm còn có một chị gái, mà chị gái này về sau tôi biết được còn ở cùng khu tập thể với tôi. Tên chị ấy là Rose, tôi có nghe mấy anh trong nhóm kể chị ấy thích Andrew, thích từ lúc hai người họ lần đầu gặp cho đến tận khi ra trường vẫn thích, song Andrew hoàn toàn không để ý chị chút nào.

Đáng tiếc là, nghe kể thì là nghe kể, còn gặp mặt thì hoàn toàn không có.

Chuyện của Rose với Andrew là một câu chuyện dài, về sau tôi sẽ kể mọi người nghe. Còn chuyện ở hiện tại thì, thực tế mà nói, tôi mừng cho Andrew. Anh ấy có một cuộc sống mà vô cùng nhiều người mong muốn.

Sự nghiệp hoàn mĩ, quan hệ xã hội cũng tốt, bản thân anh cũng là sự hoàn hảo tụ hợp. Một người như vậy, tôi chợt nghĩ, người mà về sau anh ấy sẽ lấy làm vợ đảm bảo là một cô gái vô cùng may mắn.

***

Tôi mới vắng mặt có một hôm mà hôm sau đã có chuyện. Lúc tôi đi lấy báo vào sáng hôm sau, Nhật báo tiên tri đã đưa tin về việc xuất hiện "Dấu hiệu đen" vào trận Quidditch thế giới hôm qua. Thời điểm tôi đọc qua tin tức này có điểm rất khó hiểu, tỉ như là "Dấu hiệu đen" là cái quỷ gì?

Ngay đầu buổi chiều thì Sirius gửi thư tới. Tôi trở mình dậy từ giấc ngủ trưa ngắn, sau đó mới từ từ mở phong thư ra đọc. Chuyện cũng không phải gì nghiêm trọng lắm, đại khái là mời tôi đến nhà làm khách. Tôi suy nghĩ một lúc, cũng sắp hết hè rồi nhưng chúng tôi cũng không hay gặp nhau. Vả lại, nếu muốn biết thêm về Violet thì tìm Sirius mới là đúng.

Tôi đảo mắt, thôi cũng được.

Sáng hôm sau, tôi theo địa chỉ ghi kèm trên thư tìm đến tư dinh nhà Black. Số 12 Quảng trường Grimmauld, nghe Harry kể thì đây là tư dinh của gia tộc Black ngày xưa.

Tôi nhìn tòa nhà cũ kĩ ở trước mặt, có chút tiếc nuối chép miệng.

Quả thực rất khó nhìn ra từ tàn tích này đã từng là một đại gia tộc.

Tôi nhìn lên một khung cửa sổ hỏng, thấy Hedwig đang vẫy cánh ở trên bậu cửa, tôi lập tức biết bản thân đã tìm đúng nơi rồi.

Tôi huýt sáo một tiếng gọi Hedwig đến. Con cú trắng này thật sự rất quen mặt tôi, bởi vì lười nuôi thêm một con vật, mỗi lần muốn gửi thư tôi đều nhờ Harry cho mượn Hedwig, cậu ấy cũng chưa từng từ chối lần nào.

Tôi lấy tờ giấy đã viết sẵn, nhét vào chân Hedwig, để nó mang vào cho Sirius. Tòa nhà cũ này tìm mãi cũng không thấy cửa ra vào đâu, tôi cũng không quá bất ngờ. Nghe nói các đại gia tộc thường có ấn chú bảo vệ ở cửa, không phải người có cùng dòng máu thì không thể tìm được.

Tầm 5 phút sau, tôi nghe tiếng bước chân Sirius chạy tới.

-"Orange, chào mừng con!"

-"Chào chú Sirius. Một ngày tốt lành."

Chú ấy cũng tiêu sái mỉm cười, "Tốt lành, thật tốt mà. Mau vào đi, chú đã rất mong con đến đấy."

Tôi mỉm cười, nhẹ nhàng lẩn người bước qua cửa.

Ấn tượng đầu về tư dinh nhà Black chắc là sự cổ kính.

Tường, thảm, thậm chí gia huy đều đậm màu xanh lục. Chú Sirius vừa đóng cửa vừa nói:

-"A, đừng để ý đến màu sắc. Con cũng biết Black là một gia tộc tôn sùng Slytherin và thuần huyết đến độ mê muội."

Tôi mơ màng nói lại, "Cũng không phải không tốt. Màu xanh lục rất đẹp, rất vừa mắt."

Chú Sirius đi lên song song cạnh tôi, vui vẻ trò chuyện:

-"Chú rất tiếc vì hôm qua con không thể đến xem buổi Quidditch được. Đó là một trận đấu vô cùng hay."

Tôi cười gượng gạo, kì thực bản thân tôi không quá hứng thú với bộ môn này. Song nhìn gương mặt của chú Sirius thật sự rất hồng hào, tôi cũng không nỡ cắt đứt sự cao hứng của chú.

-"Nếu có cơ hội lần sau cháu nhất định sẽ đi."

-"Hiển nhiên rồi. Quidditch thật sự rất hay, cháu nên biết Violet là một tay chơi Quidditch rất rất cừ. Cô ấy thật sự có thể đánh thắng cả chú lẫn James nữa."

Tôi ngạc nhiên nhìn chú, "Violet giỏi như vậy ạ?"

Sirius mỉm cười, thoáng trong đôi mắt chú chất chứa một niềm tự hào mạnh mẽ.

-"Rất giỏi, rất xuất sắc nữa. Cô ấy chính là một phù thủy thông minh nhất mà chú từng được gặp. Chú cảm thấy rất may mắn, bản thân có thể làm bạn với cô ấy đúng là một trong những chuyện vui vẻ nhất đời chú."

Tôi xua tay, "Khiêm tốn rồi, giáo sư Lupin kể với cháu, chú cùng với chú James là một trong những phù thủy xuất sắc nhất thời mọi người còn là học sinh."

Sirius ngượng ngùng xoa mũi, "Remus thật nhiều chuyện...Violet còn giỏi hơn chú, chú chưa bao giờ cảm thấy bản thân có thể vượt qua cô ấy cả."

Tôi nhẹ nhàng nói, "Đều rất tốt mà. Chú có thể coi đó là một loại tín ngưỡng, nếu chú vượt qua Violet rồi, có thể cô ấy sẽ không còn là đẹp nhất đối với chú nữa đó."

Sirius mở một cánh cửa, mỉm cười gật đầu với tôi.

-"Đây là thư phòng."

Tôi tò mò nhìn vào, rất nhiều sách. Bao quanh cả phòng gần như đều là sách, chỉ có độc một chiếc bàn làm việc ở giữa. Tôi nhìn qua từng gáy sách một, đều đã cũ tới sờn cả da bọc bên ngoài, nhưng chứng tỏ đây đều là những cuốn sách cổ, có thể nói là vô cùng hiếm.

-"Hermione có lẽ sẽ thích chỗ này lắm." Tôi đại khái nghĩ thêm trong đầu. Cả Nott nữa. Hội những người cuồng sách.

Sirius khoanh tay, dựa người vào tường, "Cháu có thể đến đây bất cứ lúc nào cháu muốn. Chú và Harry luôn hoan nghênh cháu."

Tôi nửa đùa nửa thật nói lại, "Mỗi cháu thôi à?"

-"À thì..." Sirius nhún vai. "Hermione và Ron, hai đứa nó đã đến đây trước rồi."

-"Không phải căng thẳng đâu, cháu đùa thôi." Tôi miết tay lên bìa sách, sau đó hoài nghi nhìn lại Sirius. "Nhân tiện, trong khoảng thời gian chú vào Azkaban có ai ở lại để chăm sóc tư dinh không? Dọn dẹp rất sạch sẽ, không có bụi..." Tôi thổi một hơi. "Cháu chỉ là không cho rằng chú có tinh thần dọn dẹp nhà cửa."

Sirius xù lông nói, "Tại sao lại không có?! Chú đương nhiên là có! Ít nhất chú cũng đã dọn dẹp qua rồi!"

Tôi vội vàng bảo, "Được rồi mà, cháu không có ý chê chú. Xem nào..." Tôi nhìn quanh, vội vàng đánh trống lảng. "Cháu lên xem phòng chú được chứ?"

Cả người Sirius cứng lại.

-"Phòng...chú?"

-"Đúng thế? Không thể sao?"

-"Có...có thể. Chỉ là, cháu chờ một lát đã. Chú có vài món đồ cần cất trước. Thật sự chờ một lát nhé."

Sirius vội vàng bỏ đi trước khi tôi kịp nói gì.

Bộ dáng chú ấy như vậy thật đáng yêu. So với người đàn ông bẩn thỉu thô lỗ đã nhờ tôi giúp báo thù cách đây mấy tháng, chú ấy đã thay đổi rồi, theo hướng tích cực hơn nhiều. Cả người đều tràn đầy sức sống, tóc tai gọn gàng, kì thực Sirius có bộ dáng rất anh tuấn. Tôi cho rằng nếu không phải vì chú ấy có những chuyện quan trọng hơn cần để tâm, an yên tìm một cô gái chấp nhận chú, rồi bình bình thản thản, sống một đời còn lại thật tốt cũng được. Như thế thật sự tốt cho chú ấy, mà tốt cho cả Harry nữa.

Tôi vô thức tặc lưỡi, sau đó đặt lại cuốn sách lên kệ.

Thật đáng tiếc. Người tốt như chú ấy đáng lẽ nên có một tương lai tốt hơn. Khoảng thời gian sai lầm nhất có lẽ là 13 năm chú chôn vùi bản thân ở Azkaban đi, chỉ như vậy là đã không còn cơ hội sống một cách bình thường nữa rồi.

"Cạch"

Tôi nghe thấy tiếng mở cửa, "Sirius, chú dọn phòng xong rồi à?"

Không có tiếng đáp lại, tôi gọi lần nữa, "Sirius? Nói gì đi? Cháu đang hỏi là chú dọn phòng xong chưa đó..."

Không thấy hồi đáp, lần này thì tôi nghi hoặc quay người lại.

Một con gia tinh già nua....nhìn chằm chằm vào tôi.

-"...Dobby? À, thực ra không phải Dobby..." Tôi cũng không hiểu sao bản thân lại tự độc thoại nữa. Vả lại, nhìn con gia tinh chẳng buồn lên tiếng gì, tôi cũng chẳng muốn nói tiếp.

Ai dè, 2 giây sau, con gia tinh già bật khóc thảm thiết.

-"Một thuần huyết! Merlin tối cao ơi, là một thuần huyết! Đã bao lâu rồi mới có một thuần huyết phù thủy đặt chân tới đây chứ?!"

Tôi còn chưa kịp phản ứng lại, con gia tinh đã tự đập đầu vào tường.

-"Kreacher thật hư! Kreacher đã hành xử thô lỗ trước mặt khách! Kreacher thật hư đốn!"

Tôi vội vàng hô, "Dừng ngay! Dừng!"

Con gia tinh thậm chí còn đập mạnh hơn, tôi hoảng loạn chạy đến kéo nó lại.

-"Đừng có đập đầu nữa! Tường sắp nứt luôn rồi! Gia tinh các ngươi thật sự có tính tự ngược sao?!"

Con gia tinh kia, hình như là Kreacher, lập tức dừng lại.

-"Tiểu thư Williams..."

-"....Tôi không phải Violet..." Thoáng thấy Kreacher sắp có xu hướng đập đầu tiếp, tôi vội bảo. "Tôi là con gái Violet. Ông quen cô ấy à?"

Kreacher sụt sịt bảo, "Violet tiểu thư, Kreacher chờ đợi cô ấy bao lâu. Cô ấy, cô ấy..."

Đúng lúc đó thì Sirius xông vào. Chú ấy hớn hở nhìn tôi, vui vẻ bảo, "Được rồi Orange, chúng ta có thể---" Và chú thấy Kreacher. "A! Con gia tinh chết tiệt này! Đừng có động đến Orange! Tránh ra! Từ giờ đừng có xuất hiện trước mặt bọn ta nữa!"

Kreacher biến mất như một trò đùa trước mắt tôi.

Sirius chống nạnh hậm hực nói với tôi - người vẫn đang mơ hồ sờ vào khoảng không trước mặt.

-"Đó là Kreacher, là gia tinh của nhà Black. Nó trung thành với mẹ chú hơn, chú chưa bao giờ ưa nó cả. Nó giống cả nhà Black, vô cùng khinh thường Muggle và tôn sùng thuần huyết."

Tôi cười một tiếng, "Và đó là người đã chăm sóc ngôi nhà trong suốt mười mấy năm chú đi tù. Vậy mà chú dám lấp liếm điều đó và nhận đấy là công lao của mình. Chú đúng thật là...."

Sirius ngại ngùng xoa tóc, "Chú chẳng ưa gì Kreacher cả. Nếu được, chú sẽ tặng nó một bộ quần áo ngay và luôn, nhưng lòng trung thành của Kreacher thật quá mạnh. Chú có cảm giác dù cho chú có tặng nó cả chục bộ quần áo mới toanh, nó vẫn sẽ bám trụ lại nhà Black thôi."

-"Chà, chuyện tốt đó." Tôi phủi thẳng quần áo, mỉm cười đi qua Sirius. "Ít nhất chú có sẵn một người hầu không công cho mình. Tin cháu đi, một mình chú và Harry nhất định sẽ khiến cái nhà này thành bãi rác mất."

Sirius bĩu môi, "Harry rất có tài dọn dẹp, thằng bé cũng nấu ăn rất ngon nữa."

Tôi nhún vai, "Rồi chú sẽ không muốn nghe vì sao cậu ấy lại giỏi mấy cái đó đâu."

Tôi chớp mắt nghĩ, Kreacher có vẻ cũng không thích chú Sirius lắm. Nhưng điều này không tốt.

Có lẽ lí do Kreacher nghe lời chú Sirius chỉ là vì chú là huyết mạch còn lại duy nhất của nhà Black. Nhưng nó cũng ghét chú ấy bỏ xừ, tôi sợ có một ngày nó tính kế phản bội chú ấy lắm. Mà giờ Sirius có chuyện thì liên lụy tới Harry rồi.

...Tôi cho rằng, thêm một mối quan hệ xã giao cũng không phải chuyện xấu đâu...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net