chương 19: cúp Quidditch thế giới (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu Cedric và Hermione biết được trong đầu của Harry đang nghĩ gì có lẽ hai người đó sẽ mỉm cười bất lực vì suy nghĩ ngốc nghếch của chú sư tử nhà Gryffindor.

Dám cá là , Hermione có thể sẽ nhéo lấy tay cậu chàng và cho Harry một cái gõ'' chứa đầy iu thương'' lên đầu và nói:'' Harry ! Trọng điểm vấn đề không phải là'' đáng học hỏi''.

Và để khẳng định cho suy nghĩ của tui - một cô gái đang ngồi gõ chữ trên bàn phím, thỉnh thoảng lại dụi dụi mắt vì giờ là 3h sáng rồi - thì Hermione đã nhướng đôi mắt xinh đẹp của mình và cô nàng huých nhẹ một cái vào Harry.

Trong khi Harry chưa kịp hiểu tại sao Hermione lại làm vậy thì ông Weasley đã nói:'' Ắt là sắp tới giờ rồi. Anh Amos, anh có biết liệu chúng ta có phải chờ thêm nữa không ?''

Cedric thở phào trong lòng sau khi nghe ông Weasley kéo ba mình ra khỏi chủ đề đang dang dở.

Ông Diggory nói:
"Không, gia đình Lovegood thì đã đến đó một tuần trước rồi, còn gia đình Fawcett thì không kiếm được vé. Trong vùng này đâu có nhiều người như chúng ta hả?"
Ông Weasley nói:
"Không có, theo tôi biết. Vâng, chỉ còn một phút nữa thôi... Chúng ta nên chuẩn bị sẵn sàng..."

Ông đưa mắt nhìn Hermione và Harry:
"Hai con chỉ cần chạm vô Khóa cảng, chỉ cần vậy thôi, chạm một ngón tay cũng được..."

Do đeo ba lô cồng kềnh trên lưng cho nên cũng khó cho cả chín người xúm quanh sờ vô một chiếc giầy ống cũ rích trên tay ông Diggory. Tất cả họ đứng đó, trong một vòng tròn chặt chẽ, một làn gió lạnh thổi lùa qua đỉnh đồi. Không ai nói gì cả. Harry đột nhiên nghĩ cái cảnh này trông quái dị biết chừng nào nếu có một Muggle nào đó tình cờ đi lên đỉnh đồi vào lúc này... Chín người, trong đó có hai người lớn, đều bám chặt chiếc giầy ống cũ rích này trong cảnh tranh tối tranh sáng, và chờ đợi...

Ông Weasley chăm chú ngó đồng hồ đeo tay, lẩm bẩm:
"Ba... Hai. .. Một..."

Và xảy ra ngay tức thì: Harry cảm thấy như thể có một cái móc câu móc ở rún nó bỗng nhiên được giật tới trước không cách gì cưỡng lại được. Chân nó hổng khỏi mặt đất; nó cảm giác được Ron và Hermione đang ở hai bên hông nó, vai của tụi nó đụng vô vai nó; tất cả tụi nó đều vọt tới trước rất nhanh trong cơn gió hú và màu sắc quằn quện. Ngón tay trỏ kẹt trong chiếc giầy ống như thể chiếc giầy đang hút nó tới trước bằng ma lực nam châm, và rồi...
Chân Harry chạm vào mặt đất; Ron loạng choạng ngã vào nó khiến nó té lăn cù ra đất. Cái Khóa cảng rớt xuống đất một cái ịch nặng nề kế bên đầu nó.

Harry ngước nhìn lên. Ông Weasley, ông Diggory và Cedric vẫn đứng vững vàng, mặc dù trông cũng có vẻ như bị gió quất. Mọi người khác cũng đều đáp xuống mặt đất cả.
Một giọng nói vang lên:
"Chuyến năm giờ bảy phút đến từ đồi Stoatshead."

Harry thấy đầu mình ong ong, như thể là nó vừa'' được'' du hành lần nữa trên chuyến Xe Đò Hiệp Sĩ, nó đẩy Ron ra, toang đựng dậy thì một bàn tay chìa ra trước mắt nó. Harry vội ngước lên.

Cedric đang cúi người, một tay chống lên đầu gối, tay còn lại thì đưa ra trước mắt nó.

'' em ổn không Harry ?''

Harry mỉm cười đặt bàn tay mình vào tay anh. Bàn tay Cedric lớn hơn so với tay nó. Và ấm hơn nó nghĩ nhiều.

'' em ổn''

Cedric kéo Harry đứng dậy, và nó liếc nhìn xung quanh. Thấy mọi người đang chỉnh đốn lại đồ đạc của bản thân.

'' Hè của thế nào ?'' Cedric vừa giúp Harry nhặt những cát và cỏ dính bám vào áo nó, vừa hỏi.

'' Không tệ lắm'' - Harry nói:'' Có lẽ là mùa hè tuyệt nhất trước giờ của em'' Rồi cậu nhoẻn miệng cười rạng rỡ.

Cedric vui lây niềm vui vô hình của Harry:'' anh đã rất mong được gặp. .''

'' Đi nào Harry!'' - Ông Weasley đứng cách đó không xa nói lớn, cắt ngang lời của Cedric.

'' Vâng, cháu đến đây'' - Harry nói với lại. Sau đó nó quay lại với Cedric:'' vừa nãy anh đang nói gì vậy ạ?''

Cedric im lặng vài giây rồi nói:'' không có gì. Chúng ta mau đi thôi.'' 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net