Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nháy mắt, Harry đã ngây ngốc ở Hogwarts hơn một tháng. Trong khoảng thời gian này, mỗi môn học cậu đều biểu hiện rất tốt, thậm chí đến mức mà Snape chỉ có thể bày cái mặt âm trầm cho một điểm O trên phiếu điểm. Ngoài giờ học, cậu thuyền xuyên ngẩn ngơ trong thư viện cả ngày, ngay cả Ron và Draco tự nhận là bạn thân của Harry cũng ít có thời gian dành cho cậu.

Vì thế có một ngày...

"Harry!" Ron nhìn lướt qua một vòng xung quanh, không phát hiện bóng dáng bà Pince (Thủ thư Hogwarts), nhờ vậy mà nó mới thở dài nhẹ nhõm rồi tiến đến trước mặt Harry, nhỏ giọng kêu lên.

"Sao thế?" Harry chừa chút thời gian trong quá trình bận rồi của mình để nhìn nó dò hỏi.

"Harry bồ đã rất là giỏi rồi, đừng chỉ dành cả ngày ở thư viện, đi ra ngoài chơi nhiều chút đi. Ôi, Merlin mới biết tại sao bồ đam mê học tập thế này, từ lúc khai giảng đến giờ bồ không hề đi chơi đêm lần nào! Không đi chơi đêm là mất đi linh hồn rồi!" Ron kích động nói, nâng cao tông giọng.

Draco bên cạnh cho nó một cái nhìn khinh bỉ, nhưng quay qua Harry thì đổi thành nụ cười liền, "Harry, tuy thằng tóc đỏ này xúi giục mày đi chơi đêm làm trừ điểm Slytherin, nhưng cũng có phần không sai, Harry mày nên đi chơi một chút, ngồi học cả ngày không tốt cho thân thể."

"Malfoy!" Ron nghiến răng nghiến lợi, giọng lớn hơn, "Cái gì mà kêu tao xúi giục Harry đi chơi đêm! Mày nhát gan cũng đừng liên lụy Harry!"

"Mày nói ai nhát gan?! Mày..." Draco lập tức đen mặt.

"Tất cả im lặng! Không muốn học thì đừng tới thư viện!" Bà Pince xoa eo, đi ra từ một kệ sách, "Cách xa ta còn nghe các trò lớn tiếng ồn ào, âm thanh còn càng lúc càng lớn!" Bà nổi giận đùng đùng đuổi tụi nó khỏi thư viện.

Harry nhìn tay phải ôm cuốn 'Bách khoa toàn thư về văn tự ma thuật', tay trái xách theo cặp sách, vẻ mặt ngơ ngác đứng ở cửa thư viện.

Sao lại đuổi cậu đi nữa?

Lúc Harry còn ngơ ngác, hai thằng nhóc dù bị đuổi khỏi thư viện vẫn đang giận dỗi.

Cuối cùng Ron nói một câu, "Mày không nhát gan vậy đêm nay dám đi chơi với tao và Harry không?"

"Được, ai sợ ai!" Draco trả lời mà chẳng hề nghĩ ngợi.

Sau đó hai nhóc báo quay đầu trông mong nhìn Harry - xui xẻo nằm không cũng dính - Potter.

"Không phải, nói..." Harry đỡ trán, "Hai người đã hỏi ý kiến mình chưa?"Hai nhóc kia nhìn trời nhìn đất.

Kết quả rất hiển nhiên, ý kiến của Harry lúc đó không quan trọng, bởi vì sau giờ giới nghiêm ban đêm, Draco đã thành công lôi kéo một Harry miễn cưỡng với một Ron tụ tập ở phòng trưng bày giải thưởng.

Phòng trưng bày rất tối, dù sao thế giới phép thuật không có đèn điện - con tàu Hogwarts là thứ duy nhất liên quan nhiều đến công nghệ hơi nước trong cuộc cách mạng công nghiệp đầu tiên, chứ đừng nói đến cách mạng công nghiệp lần thứ hai. Ba nhóc báo nhẹ tay nhẹ chân đóng cửa rồi bắt đầu dạo đêm.

Harry đi trước hai bước, mang lên cái mũ từ áo choàng phù thủy mà Draco đưa cho cậu. Bây giờ cậu mới lĩnh hội được câu bạn là ánh sáng của tôi trong đêm tối, dẫn đường tôi đi có nghĩa là gì - mẹ nó mái đầu bạch kim của Draco là cái đèn pha chất lượng đó!

Đi được nửa tầng lầu, lá gan của tụi nó lớn hơn chút, ít nhất là dám nhỏ giọng nói chuyện. Draco chọc chọc Harry đang đi bên phải nó, kỳ lạ hỏi: "Harry, sao mày đi không có tiếng động gì vậy?"

Đúng vậy, trong bóng tối không có gì trừ tiếng chân sột soạt, cẩn thận nghe là biết chỉ âm thanh đó đến từ Draco và Ron, Harry đi mà chẳng có tiếng nào rất quái dị.

Harry dừng lại một chút, cười trả lời: "Là thói quen cá nhân thôi, bình thường đi đường cũng không phát ra tiếng."

"Oa, vậy tiện cho việc dạo đêm rồi." Ron hâm mộ mà nói. Harry không tỏ ý kiến.

Đi thêm một đoạn đường, Harry dừng lại nói: "Từ từ, tụi mình trốn trước đi, mình vừa nghe được tiếng kêu của bà Norris." (trong bản dịch thì nói là Lawless?)

"Lão Filch với mèo của ổng đều đáng ghét y chang nhau!" Ron thấp giọng mắng, Draco ở bên cạnh cũng gật đầu đồng ý.

Quả nhiên, chừng một phút sau, trên ngoài hành lang truyền tới tiếng bước chân, thỉnh thoảng còn có mấy tiếng mèo kêu, trông mà sợ.

"Nghe thử đi cưng, tụi nó chắc tránh ở góc nào rồi." Filch khàn giọng nói với bà Norris.

"Ổng..." Ron kỳ quái há mồm.

Đột ngột Harry bịt miệng Ron, ba người nín thở im hơi lặng tiếng, đến khi tiếng bước chân đi xa mới thở phào nhẹ nhõm.

"Sao ổng biết tụi mình ở chỗ này?" Ron nói ra thắc mắc của mình. Ba người hai mắt nhìn nhau cảm thấy có chỗ quái quái.

Nhưng họ không có thời gian để tiếp tục tự hỏi, yêu tinh Peeves thò cái đầu từ trong tường ra, nhếch mép cười với tụi nó.

"Im đi, Peeves." Ron lo lắng mà nói, "Đừng kêu lão Filch đến."

Nhưng Peeves chẳng để ý đến nó, ác ý la: "Ở bên này nè, có ba đứa đi chơi đêm nè!"

"Anh!" Ron muốn chửi mấy câu, kết quả Harry đã nhanh tay hơn túm lấy nó, tay phải nắm Draco, nhanh chóng quyết định cướp đường chạy. Nhưng tiếng bước chân đằng sau càng ngày càng gần, trước mặt bọn họ là ngỏ cụt - tụi nó chạy tới vùng cấm ở tầng bốn, cửa cũng khóa.

"Không có thời gian đâu." Quay đầu nhìn ánh nên lờ mờ ở xa, Draco sốt ruột nói, nó móc đũa phép ra chỉ về khóa cửa, thấp giọng nói: "Alohomora." (Bùa mở cửa) Cửa mở, cả ba chạy nhanh vào trong rồi đóng cửa lại, dán lỗ tai trên cửa nghe ngóng tình huống bên ngoài.

Filch và yêu tinh Peeves cãi nhau một trận, không thấy được dấu vết gì nên hậm hực bỏ đi. Nhưng mà bọn Harry vừa mới thở phào một hơi, lập tức rơi vào nguy hiểm mới.

Trước mặt họ là con chó ba đầu cực bự lắm, đỉnh đầu của nó chạm tới trần nhà đang chảy nước miếng nhìn tụi nó.

Ánh mắt Harry nghiêm túc lại chắn che hai đứa nhóc ở phía sau, gắt gao nhìn chằm chằm con chó lớn, cùng lúc nhỏ giọng bảo: "Từ từ mở cửa, dựa lưng vào cửa từ từ chạy ra."

Draco và Ron sợ tới mức chân nhũn ra như tìm được người cứu được tụi nó mà nghe lời Harry chậm rãi mở cửa ra, lén bước chạy ra ngoài. Harry cảm thấy hai đứa nhỏ phía sau đã chạy ra ngoài mới nhẹ nhàng thở ra, bản thân cũng chậm rãi lui về sau, từ đầu tới cuối cậu luôn nhìn chằm chằm con chó ba đầu, ánh mắt cảnh giác chưa từng sinh ra cảm giác sợ hãi mà còn ẩn giấu sát ý.

Cậu không có khả năng bảo vệ thêm hai đứa nhỏ, nhưng một mình bản thân cậu thì dư sức.

Chờ Harry rời khỏi cửa, cậu trở tay đóng rồi khóa lại, lúc này cả ba mới thả lỏng thật sự. Ron với Draco dựa vào tường, trên trán rỉnh mồ hôi, dù Harry không chịu ảnh hưởng gì lớn nhưng cũng bị bầu không khí khẩn trương mà làm cho nụ cười không hiền hòa như thường, có vẻ lạnh lùng hơn nhiều.

Ba người trầm mặc trở về phòng trưng bày, tuy rằng chẳng nói gì, nhưng trải qua cảm giác sống chết có nhau, sự thân thiết của tụi nó tăng thêm, cũng tin tưởng nhau hơn. Lúc phải tạm biệt, Harry với Draco và Ron nhìn nhau cười, từng người trở về phòng ngủ.

Buổi sáng hôm sau...

"Draco Malfoy tao cho phép mày gọi tao bằng tên." Rồng nhỏ biệt nữu nói với Ron.

Ron gãi đầu: "Ron Weasley, mày cũng có thể gọi tao là Ron."

Harry ở bên cạnh nhìn hai đứa thành lập tình hữu nghị mà cười. Tuổi trẻ mà, tình cảm đơn thuần, tuy rằng chính mình đã sớm không còn, nhưng chỉ là người ngoài thôi cũng đủ ấm áp. Dù muốn tránh xa loại tình cảm này, cậu luôn bị hấp dẫn bởi nó.

Về sau thì... Thuận theo tự nhiên đi.







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net