Chapter 32: Gold Digger

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Tôi đờ đẫn nhìn cậu ấy một lần nữa, rồi lại cố thử tiêu hóa câu hỏi của cậu ta thêm lần nữa nhưng những gì tôi nhận được vẫn chỉ là cái gọi là....nổ não! :D Tôi nhỏ nhẹ mở miệng hỏi lại Malfoy

"Cậu vừa nói gì cơ?"

"Cậu là ai? Tai cậu có vấn đề hả?" tiếng nổ bép bép xung quanh, chứng tỏ cho tôi thấy rõ ràng não tôi nó đang không còn thành hình, nó nổ tan xác rồi.... Cậu ta.... Mất trí nhớ? Cái quái gì vậy chứ?

"Cậu thực sự không biết tôi là ai hở?" Tôi phải hỏi lại thêm một lần nữa cho thật chắc chắn!

"Bây giờ đến não cậu cũng có vấn đề ư? Tôi mà biết thì tôi cần gì phải hỏi?" Tôi ngơ ngác toàn tập....cậu ta....Merlin ơi....

Ôi, đau đầu quá... Bà Pomfrey có nói gì đến việc cái bùa chú gì gì đó mà Parkinson gây ra có thể gây mất trí nhớ đâu. Không thể hiểu nổi mà, ừ nhưng mà Parkinson dùng bùa gì sao mà biết được chứ? Vì... well... lúc đến đây ai cũng sẽ nghĩ là cậu ta chỉ bị chấn thương ngoài da thôi!

Mất trí nhớ sẽ ảnh hưởng đến cậu ấy rất nhiều.... mày đúng là đồ tồi tệ mà, Esther Bridget, đáng lẽ mày mới là người bị dính đòn chứ đâu phải cậu ấy! Tự nhiên thấy cơ thể mệt rã rời, chân tay thì bủn nhủn, nhũn nhão cả ra, đứng không vững mà nghiêng nghiêng ngả ngả, mày bị làm sao đấy, Merlin! Tỉnh lại đi!

"Đi đứng cũng không xong, thảm hại thật đấy Bridget" cảm nhận được một dáng người to lớn làm điểm tựa, cộng thêm cả cái giọng và cách ăn nói này thì chỉ có thể là.....

"Anh Brooklyn" Sao anh ấy lại ở đây nhờ...à, chắc lại bị giao đến để chăm sóc đặc biệt. Tội thiệt đấy. Tay anh ấy đỡ một bên vai tôi, làm cho tôi lắc lư cũng không xong, nên đành phải đứng, hơn nữa, cái cơ thể lực lưỡng lại còn cao ráo cũng ngay sau lưng, khiến tôi có suy nghĩ rằng, bây giờ cơ thể mình muốn chạm mặt đất một tí cũng khó, well, anh ấy chắc chắn sẽ trở thành một bác sĩ thành công. Tôi tin như vậy! Andddd.... Anh ấy sẽ là sếp lớn của tôi : D Hope so

"Nhóc dạo này khôn ra hơn chút rồi đấy, đáng để chờ đợi" Èo, lần đầu tiên tôi thấy anh ấy cười như vậy đấy. Đấy! Đã bảo là bỏ đi bộ mặt vô cảm thường ngày thì sẽ đẹp trai lên mà, bảo rồi không nghe cơ!

"Malfoy, cậu ấy...." Thôi quay về vấn đề chính, Malfoy...cậu ta bị làm sao vậy?

Tôi hồi hộp nhìn chằm chằm anh Brooklyn, chờ đợi thiết tha rằng anh ấy sẽ đưa ra một lời chuẩn đoán trái lại với suy nghĩ tệ hại của tôi bây giờ, kiểu "Cậu ta không sao đâu, chỉ do thuốc mê" Hay cái gì đó tương tự, same same như thế. (Mà...tại sao nhìn Malfoy lại cáu kỉnh thế nhỉ? Cậu ta ghét tôi đến thế ư? Hay do...thôi đúng rồi! Do tôi ngủ dựa vào tay cậu ta! Chắc cậu ta không thích như thế! Không chắc chắn luôn!)

"Snape, Draco nó không bao giờ làm cái chuyện ngu xuẩn ấy, nhất lại là vì một đứa con gái Gryffindor không cha không mẹ thì lại càng không" giọng lạnh đến tận sống lưng, song lại cộng thêm cả sự tức giận khiến cái tâm hồn mỏng manh hay giả vờ dũng cảm của tôi nó bị đả kích lớn, sợ hãi mà thụt hẳn một bước về phía sau. Cái người đó đang đi về phía này....

Cạch!

Cửa gỗ to lớn đột ngột bị xô tạo ra tiếng động kinh động lòng người, tôi trơ trọi đứng trước cái cửa mà bên trong hỗn loạn, một loại cảm giác bất an.

Bệnh xá đột nhiên trở thành một nơi đông đúc, thật chả thích ứng nhanh được với đống khí lạnh vừa tràn vào.

Kia chắc hẳn là....

Ba mẹ của Malfoy! Well, ông bà Malfoy. Vì sao có thể khẳng định nhanh chóng như vậy. Nhìn xem cái khí chất quý tộc thanh cao ngạo nghễ kia thì ngoài nhà Malfoy ra thì có ai bằng. Nhưng cũng vì cái vẻ lạnh lùng ấy, khiến nhìn trông thật khó gần. Cứ như ông bà Weasley thì có lẽ tôi không phải sợ hãi khúm núm lại như thế này, thật bí bách quá a!

Malfoy quả thật giống ba cậu ta, chỉ khác là cậu ta nhìn....ơ...ơm... nhìn ấm áp hơn? Ha! Thảo nào Ron từng nói Malfoy là một bản sao thu nhỏ của ba cậu ta,bây giờ gặp rồi, tôi phải thừa nhận điều này.  Cái gì quanh ông ấy cũng tỏa ra mùi tiền, từ bộ quần áo đen tuyền cao cấp, đến mái tóc dài được chải chuốt hơn cả Malfoy. Ngài Malfoy có vẻ giận dữ hết sức, thôi tiêu đời tôi rồi... ông ấy vừa nói cái gì ý nhỉ "một đứa con gái Gryffindor không cha không mẹ" ám chỉ tôi đây chứ sao?

Còn người phụ nữ bên cạnh chắc là mẹ cậu ta. Chà.... Một người phụ nữ đẹp tuyệt vời. Dáng người cao ráo, cân đối, bộ đồ xám sang trọng kia, cũng không thể che được cơ thể quyến rũ, nở nang. Đôi mắt xanh quý phái hoàn hảo với mái tóc vàng óng mượt mà, trông bác ấy cũng có vẻ...hơi dễ gần? Không quá như ông chồng, nhưng chắc cũng thuộc loại khó tính...Quay lại vẻ ngoài thì, Malfoy chả giống mẹ cậu ta chút nào cả! Oh, hóa ra đây là người mà ngày nào cũng gửi kẹo đến cho cậu ta. Thật tốt quá nhỉ? Tôi vè Harry vẫn luôn ghen tị cậu ta về mảng này...Thì dù sao đều là hai đứa thiếu tình thương mà?

À còn nữa, đi theo ông bà Malfoy còn có Parkinson đang sụt sịt, bám víu lấy tay áo của bà Malfoy, và cha đỡ đầu của tôi.... Èo sau chuyện hôm qua tôi chỉ muốn tránh mặt thầy ấy thôi, thật sự rất rất rất xấu hổi luôn. Haizzz, tôi ngẩng cao đầu, phải thật hiên ngang để đón đợt giông bão này chứ!

"Draco! Cậu có bị làm sao không? Do lỗi của mình hết, Draco!" Tôi không hiểu tại sao nhưng mỗi lần nghe cái giọng này của Parkinson là da gà tôi đều nổi hết lên. Không hiểu không hiểu, nghe nó ghê thật sự ý, đáng sợ!

"Ba! Mẹ!" Cậu ta chào ông bà Malfoy, ơ waittt, không phải cậu ấy mất trí nhớ sao? Whyy? Hay cậu ta đang bày trò gì đó ==

"Brooklyn" Thầy Snape thì chả làm gì, chỉ đứng nhìn với gương mặt lạnh nhạt thường ngày, sẽ chả ai nghĩ, con người này, đang đứng ở đây đây, là người mà hôm qua đi dỗ dành một đứa trẻ con mè nheo     : D thật khó tin!

"Thưa giáo sư, tổng quan thì Malfoy đã phục hồi kha khá rồi, có lẽ sẽ còn hơi choáng váng một chút nhưng vài giờ nữa sẽ hết thôi, thầy biết đấy, tác dụng của thuốc mê mà, à còn nữa...." Tôi vừa thở phào được một cái thì bị cái liếc lạnh lẽo của anh Brooklyn đây làm giật cả mình. Trời ạ đừng có nói là....

"Em ấy hình như bị mất đi kí ức về một số người" Hả.... Tôi nghĩ đi nghĩ lại câu anh Brooklyn vừa nói. Hỏi chấm hỏi chấm, chấm hỏi? Có nghĩa là....cậu ta sẽ chỉ không nhớ một số người thôi đúng không? Kiểu xóa sạch mọi điều về người đó trong não cậu ta thôi chứ gì? Có loại bùa phép như thế ư? Ohh, I get it...vậy là cậu quên mất rồi Malfoy... sao lại đúng lúc này? "Cụ thể chắc là nhóc Bridget"

Cái bộ mặt tôi lúc này trông giả tạo vô cùng, ngoài mặt thì cười mỉm, kiểu chả bị hề hấn gì với cái tin vừa rồi, nhưng bên trong thì không...

Mà kể ra cũng đúng, tôi chả là gì của Malfoy mà bắt cậu ấy nhớ đến mình, Esther Bridget, mày chỉ là một thứ để quên thôi mà...

Thôi nào cái con người ích kỷ này....mày bị làm sao thế! Mày biết rồi mà, ai cũng sẽ bỏ mày mà đi thôi. Sự thật là thế mà....Nào... Còn mong chờ gì nữa hả.....

Tại sao cậu lại quên tôi chứ Draco Malfoy.......

Cho đến cái lúc nhận thấy được cái ánh mắt lạnh đến tận xương tủy, tôi mới bị đánh lạc hướng ra khỏi đống suy nghĩ chả ra đâu với đâu đấy, là ba mẹ Malfoy...haiz đúng rồi, ai có thể yêu quý được đứa con gái khiến cho thằng quý tử quý như vàng như ngọc của mình nằm liệt giường như thế này được. Cả ánh mắt đắc thắng của Parkinson... Tôi thật sự không còn chút sức lực nào nữa rồi.... Sao cậu luôn phải như thế hả, Parkinson? Hơn một đứa kém cỏi như tôi thì cậu được cái gì chứ? Mà.... Rõ ràng cậu có nhiều thứ mà tôi không có mà...xem nào, sắc đẹp, ba, mẹ, một gia đình hoàn chỉnh!

Được coi là điểm sáng lớn nhất trong cái phòng này chính là thầy Snape, sao lúc nào tôi cũng có cái cảm giác là thầy ấy đọc được hết những gì tôi đang nghĩ nhỉ, những gì sau cái bộ mặt giả dối này, thầy đều biết cả, right?

Tôi khép nép đi về phía ba mẹ cậu ta, vừa đi mà vừa cúi gằm mặt xuống đất, vừa đi mà hai chân nó cứ bám vào đất, tội tôi lại phải dùng nhiều lực hơn để kéo được cái chân queo quắp này.

Gập người đúng bằng một góc 90 độ , tôi bắt đầu bằng giọng thành khẩn, chân thật....

"Cháu xin lỗi, Malfoy...cũng vì cháu mà bị như thế này, tất cả đều là tại cháu, cháu thực sự xin lỗi hai bác"

Nói tôi không sợ cái ánh mắt thì đúng là nói dối tráo trở thật, tôi đang đái ra quần đây này, sao chả ai nói cái gì vậy? Pls, hãy kiểu tạo một dấu hiệu nào đó để tôi có thể ngẩng đầu lên chứ.

Có người vòng tay qua bụng tôi và kéo cái sống lưng bị gập vuông góc của tôi trở lại thành đường thẳng, thề, cái kiểu bạo lực này chỉ có anh Brooklyn làm thôi! Hừ!

"Nhìn xem họ có quan tâm đâu?" Anh ấy ghé sát và thì thầm, chả bao giờ thích được cái kiểu này, nó làm cho tôi nhột lắm ý, khó chịu lắm ý! Sao anh ý cứ thích mấy trò như thế này ý!

Khi tôi ngước lên từ mặt đất, tất cả những gì tôi nhìn thấy là vẻ mặt khó chịu của Malfoy, sự lo lắng hốt hoảng của bà Malfoy, vẻ khinh miệt dè bỉu một đứa như tôi của ông Malfoy, còn nữa.... vẻ đắc thắng của Parkinson. Ok, you won.

Tôi mệt mỏi thở dài, không cố ý mà dựa hẳn vào người anh Brooklyn, tự nhủ là chắc hôm nay mày may mắn nên ảnh không xù lông xù cánh lên đấy, lại còn tốt bụng có ý dìu tôi ra ngoài cơ.

"Thầy Snape, em xin phép đi trước" Tôi còn ngước lại nhìn Malfoy, chèn ơi! Mặt mũi cậu ta trong xám xịt ghê thế, chắc cậu mệt lắm....à mà cậu cũng có biết tôi là ai đâu. "Cậu mau khỏe lại nhé, Malfoy"

Và cố nhớ lại nhé....

"Cậu đứng lại cho tôi, Bridget!" Lại cái gì đây Parkinson làm ơn đi....

Tôi quay lại nhìn cậu ta, cuối cùng nhận lại được bộ mặt cao ngạo mọi khi nhưng lại cộng thêm cái vẻ khinh rẻ chanh chua khiến người ta khó mà giữ được bình tĩnh, well, thì cũng vì thế mà hôm qua cô ả bị như thế mà. Cứ tua đi tua lại cái đoạn đấy trong đầu thì chắc chắn sẽ bình tĩnh mà nói chuyện được với Parkinson mà không cảm thấy khó chịu trong người!

"Mày xem....." Sao tôi ghét cái giọng điệu lên xuống này thế nhỉ? Nó cứ kiểu.... urg, bỏ đi "Mày có phải là một đứa đào mỏ không?" Cái gì cơ...

"Đấy xem coi, lúc trước thì bám Draco như sam, bây giờ vì mày mà cậu ấy liệt giường, còn mày thì sao lại đi bám Huynh trưởng Fawley, đúng là một con đào mỏ dơ dáy"

Tôi không còn tin vào những gì mình nghe thấy nữa. Không đúng! Không đúng! Tôi không phải là như thế! Không đúng chút nào! Đúng là... chỉ trong một lời nói, tôi từ một đứa coi như là về vật chất tình thương là không có đi trở thành một đứa đến nhân cách còn không có nổi, tệ hại.... Tôi định lên tiếng phản kháng, bỗng chạm vào ánh mắt sắc bén mang vẻ khinh rẻ bề trên của ông bà Malfoy, cổ họng tôi lúc đó như mắc cục nghẹn vậy.

"Thấy chưa! Tao nói trúng tim đen của mày rồi chứ gì? Mày nhìn xem, đến đôi giày mày đi cũng là do Draco tặng cho, đúng là một con nhỏ chuyên nghiệp mà, không hiểu nổi mày từ đâu ra mà có thể học ở Hogwarts được nhỉ. Trời đừng nói là tiền học là mày cũng moi từ một người nào đó nhé."

Tôi khá chắc rằng là Parkinson đang thỏa mãn với cái vẻ mặt của tôi, sao không phản kháng gì đi! Tôi không tự nhận mình là một đứa gan dạ nhưng cũng không phải là một đứa không biết tự bảo vệ mình, không phải một đứa nhát cấy, không có chút thể diện nào như thế này. Chỉ có thể đứng im run rẩy để người khác sỉ nhục mình, tôi đã từng như thế, nhưng không phải là bây giờ... bây giờ tôi đã khác rồi cơ mà, đã khác xa rồi cơ mà... Làm gì đi chứ?

Tôi cứng đờ nhìn Parkinson cao ngạo đắc thắng đi từng bước đỏng đảo tiến đến chỗ tôi, cậu còn muốn cái gì Parkinson như thế còn không đủ sao, chưa đủ thỏa mãn ư? Hãy nhớ rằng, lòng tự trọng rất quan trọng với một con người, và nó càng quan trọng hơn với một Gryffindor!

"Loại dơ bẩn như mày, đáng lẽ phải bị đuổi khỏi trường từ lâu rồi" ok tôi dơ bẩn còn cậu thanh cao. Thật nực cười mà, lấy đâu ra thói coi thường người khác đến vậy.... cậu tưởng cậu là thuần huyết thì có thể làm bất cứ thứ gì ư? Tôi không biết tôi lấy đâu ra sự bình tĩnh và kiềm chế mà đến tận bây giờ chỉ lườm Parkinson, đáng lẽ cậu ta phải nhừ tử rồi...

"Mày còn dám lườm tao ư, đồ bẩn thỉu" Tôi đang tưởng tượng đến cái cảnh phim, mấy cảnh đại loại như đánh ghen ý, cô bạn gái nổi điên tát một cô gái vô tội, cô bé đó không chịu để yên cho cô bạn gái hoành hành, chặn lại cái tát đó, còn đẩy cô bạn gái xuống sàn! Eo, sao mà nó bạo lực thế!

Và không sai nhỏ Parkinson, định cho tôi một cái tát trời giáng! Nào trình độ diễn đạt giải Oscars của tôi sẽ được cho lên một đẳng cấp mới nếu vai diễn này thành công! Tập trung tập trung...nói thật tôi không giỏi mấy cái bắt bắt này cho lắm, tôi hay bị mất trọng tâm ý, toàn trượt thôi. Tôi lùi lại ra sau một chút, nhắm tịt mắt (để phòng trường hợp mà tôi bắt trượt thì chắc chắn tôi sẽ không phải nhìn thấy Parkinson đánh tôi như thế nào), giơ tay ra bắt cái tay của Parkinson.....

Không có cảm giác đau!!! Chẳng lẽ tôi trúng rồi! Yeeee

Tôi thử nắm nắm tay mình.... Ơ holy shietttt làm gì có cái gì!

Tôi mở tròn hai mắt ra thì thấy trước mắt chỉ là một bóng đen! Một bóng đen ý...bóng đen...áo choàng đen.... Thầy Snape! Sao tôi quên béng thầy ấy nhỉ....

"Trò nói đủ chưa, Parkinson? Ta chưa bao giờ nghĩ rằng một Slytherin có thể nói ra những lời như thế. Thật thấp kém." Giọng thầy Snape vẫn đều đều như thế, nhưng cái đều đều này cộng thêm một chút nhấn nhá ở cái chỗ thấp kém kia, đến một người coi như là được-bảo-vệ như tôi còn thấy sợ nói gì đến Parkinson.

"Oh, Parkinson, không biết em có bất mãn gì với anh không?" Anh Brooklyn đã không kháy ai thì thôi, chứ chắc ai cũng thừa biết, giọng của anh ấy là giọng chuẩn nhất để nói đểu, nó vô cảm mà kiểu lạnh lùng ý, nói chung là cộng thêm với cái đầu thông minh của sếp lớn tôi nữa, không ai có thể vượt qua sếp tôi trong cái khoản nói kháy này đâu! "Ấy mà, em lại coi anh là người ngu ngốc đến mức lại để người ta móc túi mình ư? Anh cũng nghĩ nhóc Malfoy cũng không thiếu suy nghĩ đến thế đâu" Ha! Big boss tôi đỉnh nhất! Tuy bị thầy Snape che mất rồi, nhưng tôi cũng đoán mang máng được vẻ mặt của Parkinson. Chắc tức lắm

"Hóa ra trò lại coi thường ta như vậy, biến ta thành một người đến con gái đỡ đầu của mình còn không thể dạy bảo được thì sao ta nói được trò đây,hả Parkinson. Có lẽ ta nên xin nghỉ việc thôi, rồi đưa con gái ta ra khỏi đây" Ơ! Thầy nói đùa đúng khôngggg

"Thưa giáo sư, em không có ý như vậy"

"Sỉ nhục con gái tôi rồi lại nói như vậy, chẳng phải ta đã nói người nhà Slytherin luôn cẩn thận về những gì mà mình nói ra đúng không?"

"Đúng như vậy thưa thầy...nhưng mà..."

"Trò còn muốn..."

"Cuối cùng cậu muốn gì hả, Parkinson? Tôi từ đầu chả làm gì nên tội với cậu, tại sao cậu cứ phải làm như thế?"

Cậu ta trông khó chịu lắm, chắc lại sắp gào lên đây mà "Thứ như mày chẳng xứng đáng cái gì cả! Những thứ đó không thuộc về mày, Bridget! Đồ dơ bẩn! Sao vì mày mà tao lại bị mắng như thế này chứ? Loại mày đáng lẽ phải cút xéo từ lâu rồi! Đáng lẽ cái hôm đấy tao phải khiến mày chết chứ? Sao tao lại để mày sống làm cái quái gì chứ? Con đào mỏ bẩn thỉu"

Haizzz, mới sáng sớm thôi mà....Tôi thấy ánh mắt khinh thường của nhà Malfoy, cho dù thầy Snape và anh Brooklyn đã giúp đỡ tôi rồi.... thật chán mà...

Tôi nhìn thấy Malfoy ngơ ngác nhìn, tại mày, vì gần mày nên cậu ta mới như thế này đấy, thôi mượn chuyện cậu ta quên mày rồi cắt đứt đi, dù sao chuyện cũng sẽ chẳng đi đến đâu cả.

"Được rồi, tôi hiểu rồi..." Tôi bỏ đôi giày mà Malfoy tặng ra khỏi, để chân tiếp xúc mới mặt đá lạnh buốt. "Tôi sẽ không lại gần Malfoy nữa, cậu thỏa mãn chưa? Sau này đừng gây rắc rối cho nhau nữa"

Không đợi Parkinson nói gì, tôi nhanh chóng quay đi, hướng về kí túc xá.

Đến tận bây giờ tôi mới thấy được ích lợi của cái việc mà nhà Gryffindor là nhà gần bệnh xá nhất, chứ nếu nó xa lắc xa lơ như nhà Hufflepuff hay nhà Slytherin chắc chưa về được đến kí túc thì chân tôi nó liệt xừ mất. Hãy hiểu cảm giác mà bàn chân trần tiếp xúc với sàn đá vào cuối tháng 11, khủng khiếp lắm. Mà cũng tốt. Nó làm tôi quên đi kha khá những gì tôi phải nhớ, tôi sẽ chỉ tập trung vào cái lạnh cóng dưới chân!

Cảm xúc hiện tại của tôi bây giờ là muốn bùng nổ ý, nó là một cảnh giới cao hơn so với tức giận ý! Nhưng mà oan uổng thật đấy! Tôi đã bao giờ như thế? C H Ư A B A O G I Ờ!!!!

Tôi mặt nặng mày nhẹ chạy vào kí túc, mặc cho Harry, Hermione và Ron ngơ ngác nhìn tôi cũng như điên chạy về phòng, rồi lại tia cái đàn trắng đang nằm trên giường......

Kiên quyết lấy nó ra khỏi giường, mày không được cắn dứt, là thứ tôi lặp đi lặp lại nhiều lần, không được, không được, phải kiên quyết lên! Cố lên!

Tôi đoán tôi cũng chả nghĩ nhiều, mà lôi luôn túi vàng tôi mới rút từ Gringotts hồi đầu năm học, chắc mới dùng được vài đồng. Mà ở Hogwarts cũng chả dùng tiền làm gì? Cái gì cũng đầy đủ, nếu cậu muốn tôi cho cậu hết!

Rồi lại một lần nữa, tôi thầm cảm thán độ ngốc của tôi, khi tôi lại để bản thân chạy bằng đôi chân trần, lần này còn nhọc hơn lần trước, còn cầm cái túi nặng trịch, rồi lại còn bê cả cây đàn nữa. Nhọc nhằn quá mà.

Đến trước cửa, một cái tác động nào đó vô hình khiến tôi đứng như bức tượng đá.

"Có nên không?"

"Hay mặc kệ đi?"

"Không, không thể như thế được"

"Nhưng....Malfoy..."

"Cậu ấy quên mày rồi mà?"

À lại còn là tượng đá tự lẩm bẩm, ôi thôi điên mất rồi, có nên vào không? Tôi vẫn muốn....

Nhưng....

Ngang trái thật mà, căn bản ngay từ đầu đáng lẽ mày với cậu ta phải là thù địch chứ đâu phải như thế này?

Nếu bây giờ mày bước chân vào căn phòng này...mọi thứ coi như là kết thúc... có nên không? Liệu...mày có từ bỏ được nó không....?

Nhưng mà.... Nếu bây giờ không trả lại đống này...cái danh đào mỏ từ trên trời đổ xuống sẽ gán vào bản mặt mày đấy...mày chọn cái gì chứ? Phải đứng lên vì bản thân chứ?

Mà....Malfoy cũng quên béng mày mất tiêu rồi....

Dùng hết tất cả dũng khí còn lại, tôi đi vào cái phòng đầy kinh hoàng đó, chưa bao giờ tôi lại nghĩ rằng tôi ghét bệnh xá đến vậy, nó không phải một nơi khiến người ta có loại cảm giác như thế này? Hay nó là như thế nhỉ?

Tôi mệt mỏi ném bụp cây đàn xuống đất, tiếng lẻng kẻng của mấy đồng xu cộng thêm âm thanh của cây đàn khi va chạm mạnh là tất cả những gì tôi biết....hết rồi....vậy là hết rồi...

Thứ cuối cùng còn để lại ấn tượng với tôi là khi màu xám chạm cái màu tím.... Ánh mắt thương cảm...nhưng mà xa cách lạ hoắc cơ ý.... Cậu quên tôi thật rồi....

Tôi cũng chả biết mình đã làm gì sau lúc đó, cười chăng? Xong rồi chạy về kí túc ư? Chắc như thế đấy.

Có lẽ dây thần kinh cảm xúc của tôi nó cũng chả còn hoạt động nữa, tôi chả thấy ngoài sự trống rỗng nó đang bóp nghẹt tôi....

Có thể vì nó mà tôi phải vùi vào lòng Hermione....

"Tớ thích cậu ấy mất rồi, phải làm sao đây...." 

Yêu đương chính là một cơ hội ngẫu nhiên, có người bị thần tình yêu bắn trúng mũi tên, có người lại tự mình lao vào lưới

_ William Shakespeare_








Hàng về ban đêm đâyyyy =))))))) chuyện là định up ngày 24 cơ nma mất mạng hihih, mạng mủng chán quá. Tổng quan thì chap này độc thoại nội tâm hơi nhiều, cộng thêm việc hơi khó hiểu nên hồi sau sẽ rõ. Vì là mình thi điểm điếc hơi bê bết nên quyết định viết ngoại truyện tặng ae đã ủng hộ! Chắc 2 tuần nữa đi vì mình nói thế thôi nhưng mà chưa viết chữ nào đâu =)))))) Còn nữa có bìa mới nheeeee :> Đúng là cái ảnh trên bìa là Dramione đấy :< nhưng mà thôi lấy tạm cuz chẳng tìm được ảnh đâu =((( và mình chịu môn vẽ

Cám ơn tất cả mọi người đã ủng hộ mình suốt thời gian qua!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net