Chương 9 (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mùi hương bạc hà càng lúc càng nồng, hương rượu phảng phất như say như tỉnh.

Thẩm Thanh Thu lúc này như một chiếc thuyền con lênh đênh trên biển không chỗ bám víu, chỉ có thể mặc từng cơn sóng ập đến nhấn chìm chính mình. Omega phát tình, thân thể như nhũn hết cả ra, bên dưới không đợi Lạc Băng Hà dùng nhiều sức đã tự trở nên mềm mượt nuốt trọn ba ngón tay.

“Thiếu gia, thả lỏng chút”

Lạc Băng Hà đưa vào ngón thứ tư, chỗ ấy đã căng cứng. Nó trấn an hôn lên tóc anh, năm ngón tay không ngừng ve vuốt dương vật Thẩm Thanh Thu đang xìu xuống vì đau đớn. Lạc Băng hà sáu năm trước làm tình không có kinh nghiệm, sáu năm sau càng không có kinh nghiệm. Thế nhưng nó cũng từng đọc sách, cũng từng xem phim, nó tập trung tìm kiếm không ngừng tuyến tiền liệt hơn gồ lên sâu trong vách thịt, mong muốn đem lại sung sướng ngút trời cho thiếu gia của nó trong cuộc hoan ái này.

Giữa tiếng nước lép nhép, Thẩm Thanh Thu mồ hôi nhễ nhại đầy mặt, vài giọt còn lăn cả vào mắt, đau xót. Cảm giác căng trướng phía sau chưa biến mất, bỗng anh cảm thấy cả người như bị đỉnh một cái, khoái cảm ập đến như thác rũ khiến anh không khỏi bật rên thành tiếng

“Ưm!”

Ngón giữa Lạc Băng Hà chạm vào một nơi hơi gồ lên bên trong, sau đó liền vui vẻ ra sức đâm rút. Điểm nhạy cảm không ngừng bị đâm chọt, Thẩm Thanh Thu cảm thấy bản thân như cá nằm trên thớt, vừa muốn ngừng lại càng muốn nhận được nhiều khoái cảm hơn.

“Đừng, em đừng...ưm chạm, đừng chạm nơi đó”

Thẩm Thanh Thu càng nói không thì nó càng mãnh liệt ra vào, chọc cho khóe mắt anh càng ngày càng nhòe nước mắt, sau đó mới hài lòng đưa tay ra ngoài, thay vào đó là một vật vừa thô vừa cứng nơi cửa huyệt.

“Thiếu gia, em vào đây”

Nó đẩy từng chút từng chút vật cứng kia vào trong, ép cho vách thịt nóng rực căng ra hết cỡ. Cơn phát tình của Thẩm Thanh Thu ngày càng có xu hướng dâng cao, nơi đó tham lam mút mát dương vật, cảm giác đau đớn cũng không bằng ham muốn nhận thêm càng nhiều khoái cảm. Từng chút từng chút, hậu huyệt đã tiếp nhận hơn phân nửa côn thịt, Thẩm Thanh Thu cũng thở dốc từng hồi.

Nó dừng lại chốc lát, cúi đầu lật người anh lại, răng nanh sắt nhọn đặt tại nơi sau gáy trắng nõn. Thẩm Thanh Thu giật thót, anh biết nhóc con nhà mình muốn làm gì, thế nhưng anh không ngăn cản, thậm chí trong lòng còn hồi hộp muốn được nhiều hơn.

“Thiếu gia” Lạc Băng Hà khàn giọng vì kích tình, nó mài răng xung quanh ót “Anh không được hối hận đâu đấy, anh thuộc về em có được không?”

Nó liên tiếp lặp lại từng chữ ‘có được không’, giọng nói tràn đầy ấm ức rưng rức. Nó đã lỡ mất thiếu gia quá nhiều năm, trách nó yếu đuối, trách nó vô dụng không bảo vệ được người trong lòng của mình. Giờ đây sao bao nhiêu khó khăn thử thách, thiếu gia lại trở về trong lòng nó, nằm dưới thân nó, nơi gáy yếu ớt cũng lộ ra trước mặt nó chẳng chút do dự.

Nó bỗng cảm thấy hơi sợ, hạnh phúc quá nhiều cứ như nó đang mơ một giấc mộng xa xỉ hoang đường.

“Băng Hà”- Thẩm Thanh Thu gọi nó, anh ngượng đến nỗi vùi mặt vào gối, nhỏ giọng “Đánh dấu anh nhanh lên”

Một tiếng răng rắc, giấc mộng hoang đường nó dệt nên bỗng chốc vỡ vụn, hóa thành thực thể, chân chân thực thực dâng nỗi niềm hạnh phúc đến trước mắt nó.

Nó cúi người, hàm răng sắc bén không nói hai lời lập tức cắn sâu vào gáy, chảy ra dòng máu đó tươi. Cùng lúc, nó thúc mạnh hạ thân, dương vật to lớn thúc sâu tận gốc. Tin tức tố mạnh mẽ vọt vào toàn thân Thẩm Thanh Thu, khoái cảm bị chiếm lấy, lấp đầy không chỉ trong tư tưởng mà còn cả thân thể làm anh trợn trắng mắt, sung sướng đến nỗi không thốt được thành tiếng. Anh thở dốc, nước bọt theo khóe miệng không thể khép lại tràn ra ngoài, nước mắt sinh lý cũng tuôn ra từng đợt. Cả người Thẩm Thanh Thu co giật, dương vật phía dưới cũng bị kích thích khi đánh dấu tạm thời làm bắn tinh, dịch thể trắng nhờn dính cả vào nơi bụng dưới, rơi vãi lên ga giường sền sệt.

Mất hai ba phút sau Thẩm Thanh Thu mới dần có lại cảm giác, anh nâng khóe mắt, chưa kịp nói gì đã bị Lạc Băng Hà cúi xuống hôn sâu, phần thân dưới của nó bắt đầu vận động theo nhịp.

“Ưm chậm...a...”

Lạc Băng Hà chỉ biết đâm chọt, từng cú thúc mạnh mẽ đánh vào khe mông vang lên tiếng ‘bành bạch’, vách thịt bị ma sát nóng bừng. Lạc Băng Hà thúc mấy chục cú vẫn chưa thể tìm ra điểm nhạy cảm ban nãy, không khỏi sốt ruột càng di chuyển nhanh hơn.

Thẩm Thanh Thu bị tình dục giày vò đến cực hạn, thế nhưng cứ như có một lằn ranh mà anh mãi vẫn chưa thể chạm đới, chỉ còn thiếu một chút nữa. Cảm giác này theo từng cú đưa đẩy ngày càng lan rộng, anh nhộn nhạo cả người chưa biết ra sao thì lại nghe thấy tiếng nức nở của nhóc con bên trên.

“Thiếu gia, sao mất rồi...”

Thẩm Thanh Thu không hiểu, anh cố gắng chống tay quay đầu lại, dỗ dành bạn nhỏ đang ấm ức: “Cái gì mất rồi?”

Lạc Băng Hà cảm thấy sốt ruột cực kì, lại bắt gặp ánh mắt cưng chiều của thiếu gia. Nó giờ đã lớn, lại còn từng là lính đánh thuê liều chết trên hoang mạc và rừng già, thế mà giờ nghe lại giọng điệu dỗ dành của thiếu gia dành cho nó khiến nó bỗng như được trở về thành đứa trẻ. Nó tự dưng thấy uất ức quá thể.

Nó rưng rưng làm nũng: “Chính là chỗ gồ lên ấy, em tự dưng tìm không rõ nữa”

Nó càng nói, càng tủi thân, nước mắt rơi lộp bộp: “Không tìm thấy thì thiếu gia sẽ không sướng mất”

Thẩm Thanh Thu:...

Anh tay chân luống cuống.

Cả người anh ngứa ngáy khó nhịn. Tìm được hay không mặc kệ, anh chỉ muốn Lạc Băng Hà tiếp tục đưa đẩy, thế nhưng thằng nhóc đó lúc này lại mè nheo không chịu tiếp tục, còn vác thân cao 1m9 làm nũng lắc lư.

Thẩm Thanh Thu hết cách, anh trở mình, ngồi quỳ trên người Lạc Băng Hà. Cả người anh đỏ rực, khô nóng. Khóe mắt còn vương vệt nước, môi đỏ sưng lên. Anh chống tay lên bụng nó, thế mà vẫn phải nhỏ giọng dỗ dành alpha của mình: “Được rồi, nín đi mà”

Nói rồi, anh nâng người chậm rãi hạ xuống. Tư thế này khiến dương vật đi vào càng sâu. Anh nâng lên ngồi xuống, chậm rãi ma sát, khiến bản thân không chỉ đỏ mặt mà là từ đầu tới chân đều đỏ.

Đợi đến một lúc, khi ngồi xuống bỗng trượt qua điểm hơi gồ lên, một luồng điện phóng thẳng lên não. Thẩm Thanh Thu run chân, ngã xuống người Lạc Băng Hà, khóe mắt cũng tràn ra tí nước.

“Thiếu gia” Lạc Băng Hà rõ ràng làm gì còn bộ dáng tủi thân vừa nãy. Nó vừa nói, hai tay lại không ngừng vân vê đầu vú Thẩm Thanh Thu “Anh tìm được rồi này.”

Nó nói, hạ thân lại như máy đóng cọc không ngừng thúc lên trên. Mỗi cú đều thúc đến tận gốc, vừa chuẩn vừa mạnh, làm cho Thẩm Thanh Thu cứ ư ư a a không ngừng.

Đầu vú nhạy cảm bị vò nắn, khoái cảm dưới thân thì như sóng lũ không ngừng, Thẩm Thanh Thu giờ này khắc này cảm thấy trời đất xoay vòng, nói lang mang vài câu chẳng rõ nghĩa:

“Dừng...đừng mà...a, chính là chỗ đó, mạnh lên...”

Lạc Băng Hà cười cười, hôn lên môi anh một cái: “Thế là nhanh, hay không nhanh?”

Đáng tiếc, thiếu gia của nó đã sa vào dục vọng, không thể đáp lại nó.

Sau gần tiếng, Thẩm Thanh Thu đã cao trào hai lần, thế nhưng vật cứng dưới thân vẫn sừng sững. Khoang sinh sản của omega lúc này đã mở ra, chỉ cần Lạc Băng Hà thúc vào chắc chắn sẽ chạm được tới.

Thúc mở, thành kết, đánh dấu, bắn tinh.

Hoàn thành quá trình này, thiếu gia sẽ mãi mãi mang trên người mùi vị của nó.

Thế nhưng cũng chính lúc này, nó lại dứt khoát rút dương vật ra.

Thẩm Thanh Thu say mềm trong men rượu, lúc này lại thấy trống rỗng khó nhịn, bấu tay Lạc Băng Hà không cho rời đi: “Đừng... tiếp đi chứ”

“Đánh dấu anh đi chứ”

Lạc Băng Hà cuối người, hai mắt đỏ sậm vì tình dục. Cả người nó toát lên khí chất khủng bố được mài dũa ra, thế nhưng nụ hôn rơi trên trán Thẩm Thanh Thu lại mềm mại như mây tháng sáu.

“Không vội, thời gian còn rất dài”

Đánh dấu tạm thời vài ngày nửa tháng sẽ mất đi. Thế nhưng đánh dấu vĩnh viễn thì không như vậy.

Nó có thể cắn nơi tuyến thể của thiếu gia, nhưng nó không thể bắn vào khoang sinh sản của anh.

Nó chỉ mới gặp thiếu gia, nó không được nôn nóng. Thiếu gia lúc này yêu nó thương nó, biết đâu chỉ là dư âm của những gì trong quá khứ. Nó sợ khi thật sự tiếp xúc lâu ngày, thiếu gia bỗng nhận ra anh chỉ thích Lạc Băng Hà năm 17 tuổi, chứ chẳng có cảm xúc gì với nó bây giờ.

Suy nghĩ này làm nó đau đớn khắp toàn thân, thế nhưng nó không thể phủ nhận.

Nó muốn thiếu gia nhận rõ được tình cảm, nó muốn thiếu gia hoàn toàn yêu thích nó của hiện tại.

Lạc Băng Hà lần nữa đưa vào, thế nhưng lần này chỉ ma sát phía ngoài. Lại thêm năm phút, cuối cùng nó cũng bắn ra.

Thẩm Thanh Thu bị cơn phát tình hành hạ, cũng bị ma sát đến rực cả người. Giây phút nóng ấm tràn vào hậu huyệt, anh chỉ kịp rên một tiếng, rồi triệt để ngất đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net