Chương 32 : Sư Đồ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuyệt Tình Điện là nơi ở của Chưởng môn Trường Lưu Sơn, có thể nói là nơi nghiêm trang và thần bí nhất Trường Lưu Sơn, bởi ngoài Tôn thượng và một số nhân vật đặc thù ra, không ai có thể bước vào Tuyệt Tình Điện.

Hoa Thiên Tuyết không ngờ bản thân cũng có ngày có diễm phúc được đặt chân lên đây, không, thậm chí nàng còn được sống ở đây.

Trong Tuyệt Tình Điện trồng rất nhiều hoa đào, vừa đặt chân xuống đã nghe hương hoa đào ngào ngạt truyền vào sống mũi. Hoa Thiên Tuyết không khỏi hít thêm một hơi, cảm giác này thật sự rất tuyệt vời.

Tay đỡ lấy Hoa Thiên Cốt đã hôn mê, Hoa Thiên Tuyết ngẩng đầu. Trước mặt hiện lên một toà điện lộng lẫy nguy nga nhưng nhỏ hơn Trường Lưu Điện rất nhiều, dưới ánh mặt trời cả tòa kiến trúc thi thoảng hiện lên sắc cầu vồng, khác hẳn Trường Lưu đại điện sơn son thếp vàng.

Nơi này... là Tuyệt Tình Điện sao?

"Tuyệt Tình Điện có rất nhiều phòng. Ngươi mang nàng vào một phòng để nghỉ ngơi đi." Bạch Tử Họa đột nhiên lên tiếng. Nói đoạn, hắn thoáng quay đầu nhìn nàng. "Cả ngươi nữa, tìm một gian phòng nghỉ ngơi đi."

Nói rồi, tà áo trắng biến mất trong biển hoa đào.

Hoa Thiên Tuyết chọn lấy gian phòng gần nhất, cẩn thận để Hoa Thiên Cốt nằm xuống, sau đó mới cẩn thận chăm sóc vết thương cho nàng ta. Biết máu của mình có thể trị liệu, nàng không tiếc cắt ngón tay, cho Hoa Thiên Cốt uống một ít, sau đó mới vội vã chạy đi, tìm gian phòng cách đó khá xa.

Bây giờ, nàng vẫn không biết nên đối diện với Hoa Thiên Cốt như thế nào.

Hoa Thiên Tuyết vào phòng, đơn giản thu thập cho bản thân một chút. Nơi này Phù Thương không thể tới được, vì vậy hắn đành ở bên dưới một mình, dù sao hắn cũng đã nói sẽ sớm gia nhập Trường Lưu Sơn. Có khi năm sau, nàng có thể nhìn thấy hắn trong Đại Hội Kiếm Tiên. Lúc khác hắn sẽ gửi Đường Bảo mang cả đồ của nàng lên.

Nàng ngồi xếp bằng trên giường, vận khí giúp bản thân trị thương. Cho dù có dòng máu kì lạ, nhưng thương thế của nàng thật sự rất nghiêm trọng, không cẩn thận điều trị một chút thì khó có thể lành được.

Lúc Hoa Thiên Tuyết trị liệu thương thế xong, cũng đã là hai ngày sau.

Nàng ghé qua thăm Hoa Thiên Cốt một lát, phát hiện muội ấy vẫn chưa tỉnh, liền giúp muội ấy vận khí một chút, sau đó lại nhẹ nhàng khép cửa lại.

Trường Lưu Sơn rất đẹp. Hoa Thiên Tuyết biết điều đó từ rất lâu rồi. Nhưng bây giờ, khi đứng nhìn nó từ trên Tuyệt Tình Điện, nàng lại có một cảm giác rất khác, giống như khi góc nhìn thay đổi, thế giới cũng đổi thay.

"Thương thế của ngươi lành rồi sao?"

Đột nhiên nghe thấy giọng nói của một người theo gió lướt qua tai, nàng thoáng giật mình. Ngẩng đầu lên, thấy Bạch Tử Họa đang đứng trên một tảng đá lớn cao vút, quan sát Trường Lưu Sơn và chúng sinh thiên hạ, tà áo trắng bay bay, giống như lúc nào cũng có thể cuốn theo gió. Vẻ mặt của hắn trước sau vẫn như vậy, xa cách lạnh lùng, không cách nào với tới.

"Tôn thượng..."

"Nên gọi là sư phụ rồi!"

Bạch Tử Họa vẫn giữ ánh nhìn xuống Trường Lưu phía dưới.

"Sư phụ..."

Hoa Thiên Tuyết gãi đầu, đối với danh xưng này vẫn còn cảm thấy quá xa lạ.

"Ta biết ngươi có nhiều chuyện muốn hỏi, ta trăm năm thanh tu, lại luôn ở một mình, quen kiệm lời. Nếu ngươi chưa hiểu chỗ nào, cứ hỏi."

Hoa Thiên Tuyết cũng học theo hắn nhìn xuống phía dưới, im lặng một lát rồi chậm rãi hỏi :

"Tại sao lại nhận ta làm đồ đệ?"

"Ta nhìn thấy thực lực và tiềm năng của ngươi."

"Vậy còn Đoạn Niệm thì sao?" Hoa Thiên Tuyết đưa tay hứng lấy một cánh hoa đào bay xuống. "Tại sao lại điều động nó giúp ta."

"Hoa Thiên Cốt dùng thủ đoạn."

Người kia nhàn nhạt trả lời, ánh  mắt bình thản tĩnh mịch, tựa như không quan tâm.

Hắn sẽ không nói, hắn là nhất thời lo lắng, nên mới điều động Đoạn Niệm đi cứu nàng. Nhưng hắn không ngờ tới, thời gian ngắn như vậy, nàng đã có thể điều khiển nó tốt như thế.

"Từ trên này, ngươi nhìn thấy điều gì?"

"Ta nhìn thấy Trường Lưu." Hoa Thiên Tuyết không chút do dự đáp lời. "Một Trường Lưu nguy nga và tráng lệ mà ta chưa nhìn thấy bao giờ. Một thế giới quá đỗi rộng lớn, còn ta thì lại quá nhỏ bé."

Bạch Tử Họa gật đầu, tiếp lời :

"Một tầm nhìn quá rộng ngược lại sẽ làm nổi bật nên sự chênh lệch giữa bản thân và thế giới. Cho nên dù có thế nào cũng không thể cảm nhận một cách rõ ràng rằng mình đang tồn tại. Tầm nhìn của người bình thường chính là cảnh vật mà mắt thấy, nhưng tầm nhìn của người tu đạo lại là những thứ mà lí trí nắm giữ được, những nỗi niềm rung động và nhớ nhung trong lòng. So với cuộc sống có thể trải nghiệm trong một không gian bé nhỏ như của ngươi, thì Tuyệt Tình Điện, Trường Lưu Sơn có lẽ là lòng chứa vạn vật, dung nạp toàn bộ thế gian rộng lớn, phải coi nó là thế giới mình đang sống, đồng cảm với nó, thấu hiểu nó, bảo vệ nó."

Hoa Thiên Tuyết không đáp lời, chỉ khẽ nhắm mắt lại, cảm nhận gió mơn trớn khuôn mặt mình.

Người tu đạo không nhìn bằng mắt, mà nhìn bằng tâm.

Bạch Tử Họa đổi ánh nhìn, ánh mắt dừng lại trên góc nghiêng mĩ lệ kia, nhất thời không thể nào dứt ra được. Nàng đẹp lắm! Đẹp đến mức không bất kì từ ngữ nào miêu tả được.

Hai người đứng song song trên mỏm đá lớn, hoa đào bay đầy trời, hai vạt áo trắng đan vào nhau, hài hòa đến cực điểm.

Khung cảnh đẹp như vậy, thế nhưng trong lòng người phía sau lại nổi bão. Ánh mắt đỏ ngầu như máu, bàn tay nắm chặt đến mức huyết nhục mơ hồ. Bờ môi cũng bị cắn rách tươm máu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net