Chương 33 : Thất Tuyệt Phổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoa Thiên Tuyết vốn dĩ đã tu luyện thành bán tiên, cho nên không cần phải ăn uống gì nữa. Nhưng nàng ngẫm nghĩ, Hoa Thiên Cốt vẫn là người trần mắt thịt, nàng ấy cần ăn uống mới có thể sống được.

Nghĩ vậy, nàng xuống Giáp Điện tìm ít nguyên liệu nấu ăn thanh đạm, thuận tiện thăm tên Phù Thương kia.

Tay xách nách mang một đống đồ lớn, Hoa Thiên Tuyết dùng tốc độ nhanh nhất cải tạo lại phòng bếp, sau đó chậm rãi trổ hết trù nghệ của mình.

Bao nhiêu năm sống ở thôn Hoa Liên, phụ thân bệnh nặng, Hoa Thiên Cốt thì vụng về, hậu đậu, hầu như mọi việc trong nhà đều do một tay nàng quán xuyến. Bởi vì Hoa Thiên Cốt thích ăn, cho nên Hoa Thiên Tuyết đã sớm luyện thành một thân trù nghệ khó ai bì kịp.

Lúc đó, mỗi khi nàng nấu cơm cho Tiểu Cốt, vẻ mặt muội ấy thỏa mãn vô cùng, là một tiểu cô nương ngây thơ, hồn nhiên. Chẳng biết từ bao giờ, muội ấy đã trở nên lãnh tình như bây giờ.

Vừa nghĩ đã có chút thất thần, Hoa Thiên Tuyết vô ý cắt trúng ngón tay, máu tươi đỏ rực trào ra ngay tức khắc.

Nàng luống cuống, vội vàng dùng nước lạnh rửa sạch. Chẳng may máu của nàng lại nhỏ xuống đống rau củ bên cạnh, mơ hồ khiến kích thước của chúng to hơn, cành lá nhiều thêm không ít. Hoa Thiên Tuyết thoáng nhíu mày. Hình như theo tiên thuật mà nàng tu luyện, mùi hương trên cơ thể không thay đổi nhiều lắm, nhưng mùi hương trong máu hình như đậm hơn không ít.

Hoa Thiên Tuyết thoáng đảo mắt, sau đó bỏ bàn tay đang bịt chặt vết thương ra, dùng một cái bình hứng máu của mình.

Bàn ăn tinh xảo được bày biện trong phút chốc. Hoa Thiên Tuyết hơi mỉm cười, không nhịn được mà liên tưởng tới nụ cười của Hoa Thiên Cốt khi nhìn thấy.

"Cạch"

Dường như nhận thức được suy nghĩ của nàng, cánh cửa phòng bếp đột nhiên bật mở, Hoa Thiên Cốt bước vào.

"Tiểu Cốt!"

Nhìn thấy nàng, vẻ mặt Hoa Thiên Cốt thoáng chốc trở nên lạnh như băng sương. Nàng ta quên luôn cả cơn đói trong bụng, quay người định rời đi.

"Tiểu Cốt!" Hoa Thiên Tuyết vội gọi giật lại, bộ dạng bình tĩnh, không nhìn nàng ta mà nói. "Muội đói rồi đúng không? Lại đây ăn chút gì đó đi! Tỷ tỷ nấu cho muội đấy!"

Hoa Thiên Cốt quay đầu lại nhìn lại trong thoáng chốc. Trên môi nàng ta đột nhiên hiện lên nụ cười lạnh lẽo, sau đó không thèm nói một lời, quay đầu rời đi.

Hoa Thiên Tuyết ngồi đó bất động. Nàng chẳng buồn động đậy, cũng không nói bất kì điều gì. Một lúc sau, bàn tay nàng hơi cử động, sau đó chậm rãi cầm bát cơm trên bàn lên, từng miếng từng miếng cho vào miệng, vẻ mặt trước sau không một chút thay đổi.

Có phải nàng rất ngốc không?

Lại nghĩ chỉ vì một bữa cơm liền có thể vãn hồi thứ tình cảm tỷ muội đã sớm tan tành này.

Chỉ là... không sao lạnh lùng với Tiểu Cốt được.

Khi nàng đến thế giới này, cũng chỉ có gia đình cho nàng hơi ấm. Hoa Thiên Tuyết vẫn nhớ, ngày đó khi mẫu thân trút hơi thở cuối cùng, nàng đã đáp ứng mẫu thân sẽ luôn là chỗ dựa vững chắc cho Tiểu Cốt, sẽ luôn bảo vệ muội ấy, không để muội ấy chịu bất kì thương tổn gì.

Nhưng tỷ muội bọn họ, từ khi nào lại đi đến bước đường này?

Lúc này, đối diện đột nhiên vang lên tiếng động khiến Hoa Thiên Tuyết giật mình nhìn lên.

Nam nhân bạch y phong hoa tuyệt đại yên tĩnh ngồi đó không động đậy, ánh mắt tựa như đặt vào hư vô, cuối cùng lại chuyển dời lên người nàng.

Nói thật, đối diện với Bạch Tử Họa, Hoa Thiên Tuyết tâm trạng vẫn rất phức tạp.

Có thể nói, hắn chính là nhân tố dẫn đến sự xa cách giữa hai tỷ muội nàng, nhưng nói đến cùng, Hoa Thiên Tuyết cũng không thể trách hắn được. Bởi vì đây chính là định mệnh. Mà nàng, lại là kẻ đảo lộn vẫn mệnh ấy.

"Sư phụ..."

Bạch Tử Họa không chút biểu cảm ngước lên nhìn nàng. Đột nhiên có xúc động muốn đập chết mình.

Hắn sao có thể vì nhìn thấy Hoa Thiên Cốt bước ra từ phòng bếp nơi nàng đang nấu nướng mà lo lắng chạy vào chứ?!

"Sư phụ..." Hoa Thiên Tuyết định nói gì đó, cuối cùng hơi do dự, lời nói ra khỏi miệng lại biến thành : "Người muốn ăn cơm không?"

Nam nhân bạch y mặt không đổi sắc gật đầu, sau đó nhận lấy chén từ trong tay người đối diện.

Không khí im lặng lại bao trùm lên bàn cơm.

"Tiểu Tuyết!" Bạch Tử Họa đặt đũa xuống, sau đó đột nhiên gọi tên nàng. Hoa Thiên Tuyết có chút ngoài ý muốn vì xưng hô của hắn, cuối cùng vẫn ngẩng đầu lên. Lúc này, trên tay hắn xuất hiện một chồng sách mỏng thoạt nhìn rất cũ kĩ đưa cho nàng. "Cấm lấy mấy quyển sách này về xem kĩ, phải thuộc hết tất cả, một năm sau ta sẽ kiểm tra."

Hoa Thiên Tuyết lật qua lật lại mấy quyển sách, thấy trên bìa chỉ ghi mấy chữ "Thất Tuyệt Phổ".

Quyển phổ này nàng đã từng nghe nói. Hình như nó chứa đựng những thông tin tinh túy nhất của các lĩnh vực. Mấy quyển sách này có người dùng cả đời ngẫm nghĩ cũng không hiểu thấu, muốn nàng học thuộc hết trong một năm?

Hoa Thiên Tuyết thở dài nhận mệnh, sau đó dường như nhớ đến cái gì đó, chợt hỏi:

"Tiểu Cốt... thì sao?"

"Ta tự có sắp xếp."

Bạch Tử Họa không nhiều lời, ăn cơm xong liền muốn rời đi.

"Đợi đã!" Hoa Thiên Tuyết ngập ngừng. "Sau này, sư phụ có thể ăn cơm cùng con không?"

Nàng biết vốn dĩ không nên đưa ra loại đề nghị này. Nhưng mấy năm qua, nàng đã sớm quên mất dư vị của bữa cơm gia đình, nhưng lúc nãy cùng hắn ăn cơm, phảng phất như được trở về lúc trước, khiến Hoa Thiên Tuyết mơ hồ nảy sinh cảm giác lưu luyến.

Bạch Tử Họa hơi dừng bước, hàng mi run rẩy, nhưng giọng nói lại thập phần lạnh nhạt :

"Được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net