Chương 34 : Hợp Tấu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuyệt Tình Điện rộng lớn vô cùng. Bạch Tử Họa lại không cần các nàng thỉnh an mỗi ngày nên Hoa Thiên Tuyết và Hoa Thiên Cốt cho dù ở chung một chỗ nhưng cũng chẳng gặp nhau được mấy lần, mà cho dù gặp cũng chỉ có thể lạnh lùng lướt qua nhau như người xa lạ. Dạo gần đây hình như Bạch Tử Họa lại giao cho Hoa Thiên Cốt mấy quyển kiếm phổ, bí tịch gì đấy, chỉ thấy nàng ta ngày ngày nếu không phải nhốt mình trong phòng tu luyện cũng là đi tìm Bạch Tử Họa, hoàn toàn lơ đi sự tồn tại của tỷ tỷ.

Hoa Thiên Tuyết cũng không phải loại người sẽ làm ra loại chuyện mặt nóng dán mông lạnh, ngày ngày chăm chỉ học thuộc Thất Tuyệt Phổ, nếu không cũng chạy xuống dưới chơi cùng nhóm Nghê Mạn Thiên.

Nếu như so ra, số lần nàng gặp Bạch Tử Họa trong một ngày là nhiều nhất.

Trong mỗi bữa cơm, Bạch Tử Họa ngoài chuyên tâm ăn cơm còn hỏi han về phương diện học hành và tu luyện của Hoa Thiên Tuyết, có khi vừa ăn vừa kiểm tra bài trong Thất Tuyệt Phổ.

Tuy Bạch Tử Họa lần đầu tiên làm sư phụ, không biết phải dạy dỗ một người như thế nào, nhưng mà Đại đồ đệ quá mức hiểu chuyện, quá mức trưởng thành, quá mức tài giỏi, cho dù không có hắn cũng có thể tu luyện thoải mái như thường, tự học tự hiểu, học một hiểu mười, không giống như Nhị đồ đệ mỗi ngày đều phải đòi gặp hắn hỏi những vấn đề đơn giản. Nhưng dù vậy, Bạch Tử Họa vẫn cố gắng làm tròn vai trò của một người sư phụ.

Hoa Thiên Tuyết không có nhiều suy nghĩ như hắn, bởi nàng bị những ngày tháng yên bình nơi Tuyệt Tình Điện thu hút. Tuy bên cạnh không còn tiểu muội muội ngày ngày bám lấy nàng gọi "tỷ tỷ", không có đứa nhỏ thích làm nũng muốn nàng làm đồ ăn cho nó, nhưng thời gian lặng lẽ chảy trôi, có lúc nàng nghĩ sống không vướng bận như thế này cũng thật tốt.

Đêm đêm nàng ngủ trên giường hàn băng, giá rét thấu xương nhưng với Hoa Thiên Tuyết chẳng là gì cả. Mỗi sáng thức dậy nàng sẽ học Thất Tuyệt Phổ, thực hành những điều trong đó, lúc mệt rồi thì xuống chơi với đám người Sóc Phong. Đến giờ cơm lại thử đủ loại món ăn trong Thực phổ, cùng ăn cơm, nói chuyện trên trời dưới đất với vị sư phụ liệt cơ mặt kia. Chiều chiều nếu không phải luyện kiếm thì cũng ngồi tu luyện trên giường hàn băng. Có lúc nàng hái hoa đào trên cây, làm điểm tâm cho Nghê Mạn Thiên, ủ rượu hoa đào dưới gốc cây, để thật lâu thật lâu sau này có thể đào lên thưởng thức. Có lúc nàng chạy quanh Tuyệt Tình Điện nghịch phá, bứng hết hai gốc băng liên ngàn năm của Bạch Tử Họa lên chế thuốc, nấu ăn, đến khi bị sư phụ bắt được lại lon ton xách đồ đến Tiêu Hồn Điện lánh nạn. Có lúc buồn chán không có gì làm, Hoa Thiên Tuyết sẽ chạy quanh Tham Lam Điện phá nhà phá cửa của Ma Nghiêm, sau đó bị vị Thế tôn nổi danh khẩu nghiệp xách kiếm chạy đến Tuyệt Tình Điện đòi người. Lúc đó, nàng chỉ việc trốn sau lưng Bạch Tử Họa nhìn hắn giao đãi với Ma Nghiêm, sau đó vui vẻ nhìn Thế tôn đại nhân u ám xách kiếm ra về. Hoặc có những đêm ngồi bên mỏm đá Lộ Phong uống rượu hoa đào, lắng nghe Bạch Tử Họa gảy đàn.

Tiếng đàn của hắn trong vắt như tiếng trời, nhưng lại không có một chút tình cảm. Không! Phải nói là tình cảm của hắn đều bị áp chế lại dưới đáy lòng, tay gảy lên khúc ca vì chúng sinh thiên hạ.

Nhân gian phù phiếm, lòng người vẫn đục, phút chốc được tiếng đàn của hắn gột rửa mà hóa thành trong trẻo vô ngần.

"Tiểu Tuyết." Ngón tay thon dài của Bạch Tử Họa đè lên dây đàn, lên tiếng gọi.

"Có đệ tử!" Hoa Thiên Tuyết đang mê man, trong phút chốc liền sực tỉnh, đặt vội bình rượu xuống đất, ngẩng đầu nhìn Bạch Tử Họa.

"Đã học thuộc Cầm phổ chưa?"

"Sư phụ, câu này lúc chiều người đã hỏi rồi!" Hoa Thiên Tuyết phì cười. "Đệ tử đã học thuộc, nhưng đối với cổ cầm lại hoàn toàn mù tịt."

"Lại đây!" Bạch Tử Họa đứng lên, nói. "Ta dạy con."

"Vâng ạ!"

Hoa Thiên Tuyết đứng dậy khỏi chỗ ngồi, ngồi xuống bên cạnh cổ cầm của Bạch Tử Họa, nhớ lại lời dạy trong Cầm phổ, hơi điều chỉnh tư thế tay, gảy nhẹ dây đàn. Một âm thanh trong trẻo trong phút chốc ngân lên, lúc trầm lúc bổng, mơ hồ cảm nhận được uy lực trong trận trận sóng âm, nhưng cả âm thanh lẫn lực lượng kia lại không được ổn định.

Hoa Thiên Tuyết nhíu mày, lực tay hạ xuống lúc khóa dây lại càng mạnh, ngón tay cũng gảy mạnh hơn, nhưng âm thanh so với lúc nãy lại yếu hơn mấy phần.

Lúc này, bất chợt cả cơ thể nàng rơi vào một vòng âm mát lạnh, hai bàn tay thon dài như ngọc nắm lấy hai tay của nàng. Hoa Thiên Tuyết không kịp đề phòng mà giật nảy mình, hóa ra Bạch Tử Họa đột nhiên vòng qua người nàng, hai bàn tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng từ phía trên, nhẹ nhàng dao động trên dây đàn. Hơi thở của hắn rơi trên đỉnh đầu nàng, giọng nói lạnh như băng cũng vang lên bên tai.

"Khi khóa dây tay không thể nhấn quá sâu, dùng móng gảy, tiếng mới rõ được." Nói đoạn, hai tay hắn cầm lấy tay nàng, dùng ngón tay của nàng nhẹ nhàng gảy. "Đừng hấp tấp, tập trung tụ khí vào đầu ngón tay, đẩy từ tầng sóng âm đi, mỗi sóng âm đều có uy lực đập đá cắt vàng."

Hoa Thiên Tuyết tập trung nhìn vào dây đàn, bỗng thấy bạch quang trên tay Bạch Tử Họa truyền vào, xuyên qua tay nàng. Trong lúc truyền lực đó, ngón tay tăng tốc lướt trên phím đàn. Giọng hắn cũng tiếp tục vang lên, nghiêm cẩn giảng giải, vừa nói lại vừa huy động ngón tay trên dây đàn. Ánh bạch quang sắc bén như dao phóng vụt ra từ đàn.

"Hiểu chưa?" Bạch Tử Họa buông tay nàng ra, cúi đầu nhìn đồ đệ dựa vào lòng mình như một nụ hoa nhỏ, cuộn thành một đống. Lại nhìn ánh mắt lấp lánh của nàng nhìn dây đàn, tựa như một đứa trẻ phát hiện ra một thứ rất thú vị, ánh mắt hắn không khỏi xẹt qua một chút ý cười. Nhanh đến mức bản thân hắn cũng không để ý.

"Dạ, hiểu ạ."

"Vậy khi nào rảnh rỗi nhớ luyện tập nhiều hơn. Trong Cầm các có mấy cây đàn cổ trăm năm như Linh Cơ, Thần Nông, Hưởng Tuyền, Phượng Thức, Liên Châu, Trọng Ni, Liệt Tử, Linh Quan, Sư Khoáng, Á Ngạch, Lạc Hà. Ngày mai con đi chọn một cây mình thích. Nhạc chiến là một trong những thể chiến thường gặp, cho nên bình thường đệ tử Trường Lưu Sơn đều tập một nhạc cụ. Vi sư chọn cổ cầm giúp con, nếu con không thích thì có thể đổi sang cái khác."

"A?! Còn có thể đổi?" Lúc này, Hoa Thiên Tuyết nhìn cổ cầm bên chân, tay đặt dưới cằm, ra chiều suy nghĩ.

"Con thích thứ gì, thành thạo thứ gì, cứ việc dùng, nếu trong Trường Lưu Sơn không tìm được thì có thể nói với ta."

"Cổ cầm cũng thật phức tạp!" Hoa Thiên Tuyết trực tiếp duỗi người, nằm xuống đất. "Vậy thì con chọn sáo đi, con biết thổi sáo đó!"

"Ở Tuyệt Tình Điện không có sáo." Bạch Tử Họa hơi nhíu mày, hình như đệ tử Trường Lưu chọn nhạc cụ ít khi chọn sáo, thường chọn tiêu nhiều hơn, bởi thứ này dễ thổi hơn, lúc vận linh khí cũng dễ dùng hơn.

"Con có! Để con thổi cho sư phụ nghe nha!"

Nói đoạn, nàng đứng dậy, rút từ trong người ra một cây sáo trúc được làm rất tinh xảo, phần đuôi sáo còn khắc một chữ "Tuyết". Lúc luyện tập ở rừng trúc, Hoa Thiên Tuyết lúc nghỉ ngơi thích nhất là nằm trên thân trúc, thổi kèn lá trúc. Về sau Sóc Phong nghe nhiều thành quen, đã dùng trúc làm thành cây sáo này, tặng cho nàng.

Hoa Thiên Tuyết nhún người một cái, đáp xuống mái ngói của tòa điện gần đó, kề sáo lên miệng, nhẹ nhàng thổi, âm điệu dịu dàng, thanh thoát cất lên.

Thiếu nữ đứng trên mái ngói lưu ly, sáo trúc kê bên miệng, ba ngàn tóc đen bay múa. Gió cuốn vạt áo trắng như tuyết của nàng lên không trung. Các nàng đào tiên cũng như say sưa trong tiếng nhạc, tinh nghịch ôm cánh hoa bay lượn quanh người Hoa Thiên Tuyết. Nàng được ánh trăng soi chiếu, dung nhan như mộng lượn lờ đầy tiên khí. Phong hoa tuyết nguyệt, trong khoảnh khắc như họa ra cảnh sắc đẹp nhất trần đời.

Bạch Tử Họa đứng trên đá Lộ Phong ngước nhìn nàng, ánh mắt hiếm khi lộ ra vẻ mê man bất định.

Chợt, hắn bất thần ngồi xuống, đàn cổ sau lưng nháy mắt hiện ra trước mặt. Đàn kê bên chân, ngón tay thanh mảnh đẹp tựa như ngọc nhẹ nhàng gảy dây đàn, âm điệu trầm bổng, ngân nga vang lên, như hòa làm một thể với tiếng sáo bên tai.

Hai âm thanh không hẹn mà hòa quyện với nhau.

Nam nhân ngồi dưới đất tựa trích tiên hạ phàm, khẽ ngước khuôn mặt tuyệt mỹ lên nhìn thiếu nữ đứng dưới ánh trăng, tròng mắt đạm mạc xa cách giờ đây lộ ra một cỗ ôn nhu không thể miêu tả thành lời. Hắn cũng mặc bạch y thanh sạch, cả cơ thể như đắm chìm trong tiên khí dày đặc, tựa một đóa sen trắng thần thánh mà đoan chính.

Giờ phút này, hắn đàn, nhưng mắt không nhìn xuống Trường Lưu, mà nhìn thiếu nữ đang thổi sáo trên cao.

Tiếng đàn sáo hòa quyện với nhau, nương theo cơn gió len lỏi vào từng ngóc ngách của Trường Lưu Sơn, khiến chúng đệ tử không khỏi tò mò nhìn lên Tuyệt Tình Điện trên cao.

Bình thường chỉ có tiếng đàn, hôm nay còn cả tiếng sáo!

Ma Nghiêm đang ngồi trên Tham Lam Điện cũng mở mắt, nhưng không suy nghĩ nhiều, chỉ cho rằng sư đệ đang dạy đồ đệ, lại nhắm mắt tĩnh tâm, tận lực đè xuống lửa giận mà con nha đầu chết tiệt kia gây ra.

Chỉ là Sênh Tiêu Mặc lại không nghĩ như thế. Trên môi hắn ta lại trưng ra nụ cười đúng chuẩn hồ ly, ánh mắt hoa đào híp lại.

Tiếng đàn của sư huynh, hôm nay vậy mà lại có tình cảm rồi!

Mặc cho tâm tư của người khác như thế nào, nhưng lúc này người khó chịu nhất, căm phẫn nhất đương nhiên chính là một người vẫn đang ở Tuyệt Tình Điện.

Hoa Thiên Cốt nhìn mỹ cảnh phía trước, vẻ mặt không chút biểu cảm, nhưng ánh mắt đỏ ngầu như máu đã bán đứng tâm trạng lúc này của nàng ta. Bàn tay nắm chặt nhành đào bên cạnh khiến các đào tiên gần đó sợ tới mức cuốn cuồn chạy mất.

Giỏi cho một Hoa Thiên Tuyết thanh cao xuất trần, lại dám đi tán tỉnh sư phụ!

Đáng chết!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net