- Tử Sinh Đỉnh - Dám nhìn trộm!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau thức dậy Sở Vãn Ninh đã không thấy Đạp Tiên Quân đâu nữa, còn bản thân đã được mặc lại y phục cẩn thận, tay chân cũng thoải mái linh hoạt hơn hẳn so với sau những lần giao triền khác. Y ngồi nửa ngày bên mép giường suy nghĩ, rốt cuộc mấy ngày nay Mặc Nhiên là bị làm sao? Thái độ cùng hành động lại thay đổi đến như vậy? Không nói tới Đạp Tiên Quân bình thường dính y như keo, dạo gần đây chính sự bận rộn, chẳng phải cả hai đều muốn dành một chút thời gian bên nhau sao? Lý nào mặt trời chưa lên hắn đã rời giường đi mất?

Không khí xung quanh hơi lành lạnh, nhưng Sở Vãn Ninh cảm nhận được trong lòng mình có hơi bức bối, lại có hơi nóng nảy. Đây là lần Đạp Tiên Quân xuất hiện sau khi Sư Muội trở về, có khả năng hay không...

Có khả năng hay không nhân lúc y còn chưa thanh tỉnh đã vội chạy đi tìm người?

"Mặc Vi Vũ!"

Sở Vãn Ninh nghiến ra mấy chữ ghét bỏ, rồi lại tự mình chột dạ. Y như vậy mà ngồi đây suy nghĩ vớ vẩn thế sao? Còn cái gì mà Đạp Tiên Quân với Sư Muội? Ớn lạnh.

Y không tự chủ rùng mình một cái, nhanh nhanh chóng chóng rửa mặt chải tóc, chỉnh trang y phục một chút. Tiết trời gần cuối năm lại càng lạnh, y không khỏi mặc thêm một tấm áo lót, điệp vạt áo lụa lên kín cổ, bên ngoài lại thêm một lớp áo khoác lông cáo tuyết, nhìn qua vô cùng tao nhã đoan trang. Y đi hài trắng thêu chỉ xanh nhạt, bước chân nhẹ như chim hạc thả bộ trên đường đi phủ một lớp tuyết dày, trong lòng không khỏi thắc mắc Đạp Tiên Quân rốt cuộc là chạy đi đâu rồi.

Vừa bước đi chưa được mấy bước, Sở Vãn Ninh đã cảm nhận được nguồn linh lưu cường hãn phát ra từ phía hồ sen. Mày kiếm y hơi chau, mắt phượng thu hẹp tiêu cự, nhưng vì bầu trời âm u, tuyết rơi lả tả che đi tầm nhìn, trên mặt hồ còn tỏa lên một lớp hơi nước mờ mờ làm y không thấy rõ được phía bên kia là xảy ra chuyện gì.

Vừa sáng đã có mặt ở Hồng Liên Thủy Tạ, lại có thể dùng khí lực lớn như kia thì còn có thể là ai ngoài Đạp Tiên Quân? Sở Vãn Ninh thoải mái đạp nhẹ tuyết dưới chân, theo gió ngự đến bên đình giữa hồ. Tóc mượt thật dài bay thành mấy dải lụa đẹp đẽ trong không trung, bạch y bung tỏa như mây, cả người phiêu diêu thoát tục như thần tiên giáng thế.

Đạp Tiên Quân cả đêm không ngủ được, nằm lắng nghe bên ngoài nổi cơn bão tuyết lớn. Hắn dậy thật sớm ngắm Sở Vãn Ninh, nhưng chợt như nhớ ra điều gì đó, nhẹ nhàng khoác áo ra ngoài. Hắn đối với hồ sen của Hồng Liên Thủy Tạ có một loại bài xích không nhỏ, cơ bản là vì hai năm cuối Sở Vãn Ninh ly thế, hắn không ngày nào là không đến đây nhìn y nằm giữa đài sen. Hoa sen ở đây là chết chóc, là linh hồn không tan, ngày đêm quấn quýt nâng đỡ thể xác Sở Vãn Ninh.

Dù vậy hắn cũng không quên Sở Vãn Ninh thích nhất là ngồi ở đình sen này ngắm hoa thư giãn, nhưng mấy ngày nay y bận rộn không có thời gian, hồ sen vốn bị bỏ bê không ít. Lại thêm đêm qua có bão tuyết lớn, hắn nghĩ nghĩ hoa sen yếu ớt kia không thể nào chống chọi nổi. Mà quả đúng là như vậy, sáng nay ra thăm đã thấy hoa héo rũ đáng thương, mặt hồ nhiều nơi đóng thành băng, chỗ dày chỗ mỏng, đem toàn bộ hoa kia dìm trong giá lạnh.

Vì thế Đạp Tiên Quân một đời trước giết chóc, hôm nay lại đứng đây cứu hoa, còn là hoa sen hắn dị ứng nhất. Hắn tai thính nghe được tiếng người bay tới bèn hướng ánh mắt ra xa xa nhìn, nhưng một cái nhìn này lập tức làm hắn ngẩn ngơ.

Sở Vãn Ninh nói đẹp tuyệt thế sẽ là đẹp tuyệt thế, cả người toát lên sự cao lãnh tôn quý, rõ ràng đêm qua còn dưới thân hắn động tình như vậy, sáng nay đã là bộ dạng thần tiên thoát tục. Hắn nhịn, nhưng một chút cũng không nhịn được, quay người đạp gót hướng về phía y, vươn tay đỡ nam tử như sương mai vào lòng, nhẹ nhàng đáp xuống trong đình.

Mi mắt cùng tóc Sở Vãn Ninh vương vài bông tuyết nhỏ, Đạp Tiên Quân ôn nhu phủi xuống một chút, đoạn ôm lấy hai bên má y. Sở Vãn Ninh biết hắn dị ứng việc mình bị lạnh, cũng không muốn vừa sáng ra đã bị cằn nhằn không đâu liền lên tiếng trước.

"Sớm như vậy là làm gì?"

"Đêm qua bão tuyết lớn, sáng ra muốn nhìn qua một chút"

Sở Vãn Ninh quay đầu nhìn ra hồ sen, chỉ thấy linh lưu bích sắc quẩn quanh trên mặt nước, lan tỏa một khối ấm áp dễ chịu. Hoa sen tràn trề sức sống ngẩng cao đầu, từng cánh bóng mượt đứng đón gió, tuyết rơi xuống từ trên cao đã bị linh lưu này làm tan chảy, biến thành làn hơi nước mờ mờ tản ra xung quanh. Mặt y có chút biểu tình khoan khoái dễ chịu, khóe môi nhàn nhạt nhếch lên, nhìn qua càng thấy y lạnh lùng băng lãnh, cố gắng miễn cưỡng nặn ra chút cảm xúc để khỏi phụ lòng người.

Nhưng Đạp Tiên Quân hiểu y rất rõ, hắn biết Sở Vãn Ninh như thế là đang thập phần hài lòng, thập phần vui thích. Có điều người này có lẽ tu luyện thanh tâm quá lâu, cơ mặt vì thế cũng bị liệt đi không ít, đối với hỉ nộ ái ố thường gom chung thành một, chính là nét lạnh nhạt khó gần.

"Ngươi có tâm rồi"

Nụ cười vốn chỉ dừng lại ở cái nhếch môi, trong mắt Đạp Tiên Quân lại như tường vi nở rộ, tú cầu đón nắng, phi thường rực rỡ phi thường diễm lệ. Hắn thoáng chút lúng túng cùng ngạc nhiên, nhìn qua như đứa trẻ ngày nào cũng ăn mắng, hôm nay lại được mẫu thân khen ngoan, còn tặng cho một xiên hồ lô thật ngọt, có chút mừng rỡ cũng có chút đáng thương.

Cũng phải thôi, Mặc tông sư tham luyến trần thế chỉ có một, hắn lại tham luyến đến mười, thậm chí một trăm. Gần hai mươi năm kiếp trước của hắn cũng chưa nhận được bao nhiêu mềm mại của Sở Vãn Ninh, những năm cuối cùng lại càng tối tăm lạnh giá, kéo dài tận đến khi hắn chỉ là một hoạt tử nhân vật vờ ở Vu Sơn Điện vắng tanh, cung nhân hầu hạ cũng chỉ là mấy quân cờ, cơ bản không đem lại chút sinh khí nào. Hắn sẽ có đôi khi nằm nhớ lại Sở Vãn Ninh, nghĩ rằng chỉ cần Sở Vãn Ninh chịu cười với hắn một lần, khen hắn một câu, dịu dàng nắm lấy tay hắn, hắn liền có thể nói không hận y nữa, sẽ thật sự sủng ái cưng chiều y.

Nhưng đầu óc hắn lúc đó không tốt, suy nghĩ cả một đêm đến sáng cũng chỉ nghĩ mình gặp ảo giác, lồng ngực trống không cũng lạnh lẽo vô cảm. Bây giờ ngẫm lại cảm thấy bản thân thật vô lý cùng buồn cười. Hắn kéo Sở Vãn Ninh xuống tận cùng bùn lầy hôi thối dơ bẩn nhất, vậy mà còn tơ tưởng một chút luyến ái từ y. Rõ ràng chỉ cần y nói một câu hắn liền dập tắt một câu, vậy mà vẫn mong đợi tân niên dưới pháo hoa rợp trời, y có thể không mặn không nhạt tặng hắn bốn chữ "Năm mới vui vẻ".

Quá vô lý rồi.

Hắn và Mặc tông sư là hai linh hồn mang hai kí ức có phần khác nhau, dĩ nhiên đôi khi có sự xung khắc. Nhưng Sở Vãn Ninh không như vậy, y tự dung nạp linh hồn của hai kiếp, trước sau vẫn bình đạm là một Bắc Đẩu Tiên Tôn. Hắn không khỏi thắc mắc có đúng thật Sở Vãn Ninh vẫn nhớ được những tháng ngày bạc nhược đau khổ của mình ở Vu Sơn Điện hay không. Nếu có thì rốt cuộc làm sao y vẫn thản nhiên như vậy, dễ dàng bỏ qua cho hắn như vậy, đến một chút ấm ức giận hờn cũng không có, lại đối xử với hắn cũng khoan dung tốt đẹp không kém gì đối với Mặc tông sư, thậm chí đôi khi còn có chút xem hắn như trẻ chưa hiểu chuyện mà sủng nịnh.

Y thật sự là thần tiên, là người không mang chút giận hờn thù oán, tự trong thâm tâm có thể giải tỏa hết ủy khuất của bản thân sao? Nếu vấn đề cá nhân có thể miễn cưỡng nói vậy, nhưng về phương diện công đạo, tại sao y không như đối với Sư Muội, một lần mang hắn ra luận tội, trước mặt mọi người phế đi tu vi của hắn, cấm túc hắn, bắt hắn phải làm lại từ đầu? Sao lại dễ dàng buông tha hắn như vậy?

Loại suy nghĩ so sánh cùng quẫn này quả thật làm hắn bứt rứt khó chịu, càng lúc càng làm hắn cảm thấy bản thân dơ bẩn ác độc, đứng cạnh y quả thật làm phá vỡ phong cảnh, bôi xấu lên mặt y, dẫm lên một góc bạch y khiến nó bị nhàu nhĩ bẩn thỉu.

Khó chịu quá.

Đạp Tiên Quân trước lời khen tặng của Sở Vãn Ninh dường như thấy không vui, chỉ thấy hắn càng lúc càng âm trầm, xung quanh tỏa ra bầu không khí u ám nặng nề. Sở Vãn Ninh còn chưa kịp hỏi qua rốt cuộc hắn bị làm sao, Đạp Tiên Quân đã ẩn nhẫn mà nói một câu, âm thanh như bị đè nén khổ sở.

"Ngươi thích là tốt rồi"

Rồi như không thể ở lại thêm giây phút nào nữa, quay người bỏ đi thật nhanh, dường như cuồng chân mà chạy khỏi. Sở Vãn Ninh đứng ngẩn ngơ nhìn theo dáng lưng đơn bạc của hắn khuất sau màn tuyết mỏng, không biết trong lòng đang là loại tư vị gì.

Mấy ngày liên tục sau đó không những Đạp Tiên Quân mà Mặc tông sư cũng thật kì lạ, dường như là có vẻ tránh mặt y. Chỉ còn ba ngày nữa là đến Giao thừa, y quả thật không muốn tự dưng lại sinh ra khúc mắc, không thể cùng nhau vui vẻ đón năm mới.

Tiết Mông đã được huynh đệ Mai Hàm Tuyết mời đến Côn Lôn Đạp Tuyết Cung dự yến tiệc cuối năm, trước khi đi còn thử qua bảy tám bộ y phục, bộ nào bộ nấy khoa trương lấy lòng, đều nhờ Sở Vãn Ninh nhận xét giúp. Cuối cùng y miễn cưỡng gật đầu một bộ lễ phục lụa trắng có đường vân xanh nhạt như mây trời, trên cổ cũng tay áo thêu chỉ bạc lấp lánh, mềm mại nổi bật. Nhìn qua có chút không giống với phong cách ngày thường của Tiết Mông, nhưng lại khiến cậu trông trẻ trung thanh thuần, nhìn như nam tử chưa đến quán nhược.

Phượng hoàng đích tử dĩ nhiên không mấy hài lòng với bộ dáng này, vẫn cố lén lén lút lút cho người sửa lại một chút, cuối cùng ra một bộ lễ phục tuy không gọi là quá đỗi chói mắt, nhưng vẫn là bộ dạng lấp lánh ai cũng phải ngước nhìn. Sở Vãn Ninh cảm thấy có chút kì lạ, Tiết Mông sao lại có chút khẩn trương như đến buổi hẹn hò, đã vậy còn tận tay chuẩn bị lễ vật, cũng không biết là tặng cho ai.

Hôm nay các trưởng lão tập trung môn đồ Tử Sinh Đỉnh lại, xem chúng đệ tử tự tay hóa thuật trang trí, cũng xem như là một bài kiểm tra nho nhỏ cuối năm. Sở Vãn Ninh thấy lạnh chùn chân, cũng chỉ muốn ngồi dưới mái đình uống trà nóng, tay cuộn vào lớp áo lông mềm mại, lười biếng nhìn ra ngoài. Mặc Nhiên và Sư Muội đứng một bên hỗ trợ các tiểu đệ tử, chốc chốc lại nhắc pháp chú, hoặc sửa lại dáng tay. Sư Muội tuy không nhìn thấy gì, trong người cũng không có chút linh lực, nhưng đối với tâm pháp vẫn là thuộc lòng nhuần nhuyễn, không gặp chút khó khăn.

Bộ dáng Sư Muội xinh đẹp ôn thuần, rất nhanh chóng đã bị các sư muội sư đệ vây kín. Sở Vãn Ninh đưa mắt tìm Mặc Nhiên, chỉ thấy hắn lủi thủi lần mò gì đó ở một góc, dường như cố ý đem mình tách khỏi mọi người. Bộ dáng tông sư đĩnh đạc vui cười mọi khi cũng không thấy đâu, chỉ thấy sắc mặt hắn u ám lợi hại, chốc chốc lại liếc nhìn về phía Sư Muội.

Sở Vãn Ninh thoáng chau mày, đây còn không phải là nhớ nhung nên nhìn trộm đi. Từ khi Sư Muội về hắn vẫn luôn mờ mờ ám ám, hôm nay bị bắt tại trận thế này để xem còn có gì để nói.

Y có hơi dùng lực đặt ly trà xuống bàn, phất tay áo đứng dậy đi về phía Sư Muội. Để xem có y đứng ở đấy hắn có còn dám nhìn hay không.

Đi ngang qua một gốc cây có một đám đệ tử tụm năm tụm ba, Ngọc Hành trưởng lão vốn chưa bao giờ để tâm mấy chuyện nhàn ngôn toái ngữ, nhưng loáng thoáng nghe được tên mình cùng Sư Muội lại đột nhiên không thể làm lơ. Y thả chậm bước chân, nhìn qua như đang chỉnh lại vạt áo bị vướng trên đất, nhưng thật ra là đang lắng nghe.

Nhìn đồng phục cũng biết tốp đệ tử này gia nhập Tử Sinh Đỉnh chưa lâu, vốn cũng chưa hiểu chuyện, cứ thoải mái mà trao đổi với nhau.

"Chưa hết, Minh Tịnh sư huynh còn bị Ngọc Hành trưởng lão phạt đánh 100 trượng, nghe đâu nằm mấy ngày trên giường vẫn chưa hoàn hồn"

Sở Vãn Ninh hơi trợn mắt, y đánh Sư Muội 100 trượng bao giờ?

"Thôi thế thì chết mất, ta thà bị đuổi đi còn hơn là mất mạng"

Một đệ tử có vẻ lớn nhất bọn, ra vẻ am hiểu mà đánh nhẹ lên đầu sư đệ không biết giữ miệng của mình.

"Ngươi bị ngốc à? Bái sư là chuyện cả đời, có lỗi thì nhận lỗi, ngươi vì chút hình phạt dám phản bội sư môn sao?"

Một tiểu sư muội gương mặt khả ái đáng yêu, trên tay vẫn còn cầm sách, liên tục gật đầu.

"Đúng đúng, ta cam tâm chịu phạt, còn hơn bị sư tôn trục xuất, 100 trượng đã là gì"

Cả đám cười rộ lên, trêu chọc tiểu sư muội miệng mồm cứng rắn, đến lúc bị phạt lại còn không khóc đến chết đi sống lại.

"Ta thấy Minh Tịnh sư huynh ăn phạt rất vui vẻ nha, lúc nào cũng thoải mái cười đùa, không có chút gì là tủi thân hết. Nghe nói huynh ấy so với trước kia còn cởi mở mạnh dạn hơn mấy phần"

"Dĩ nhiên dĩ nhiên, phạt xong đồng nghĩa hết tội, còn hơn ôm một bụng thấp thỏm. Mẫu thân ta dọa đánh ta rất sợ, nhưng tới khi đánh thật thì cảm thấy qua chuyện rồi"

Một nhóm cứ như vậy nhao nhao, càng lúc càng bàn tán hứng khởi, càng "nghe nói" thêm nhiều hình phạt dã man khác mà Ngọc Hành trưởng lão ban ra. Cuối cùng dứt khoát chia làm hai phe, một phe liều chết nhận phạt, một phe bỏ của chạy lấy người.

"Quá giờ vẫn chưa vào lớp, ngồi ở đây lộng ngôn toái ngữ. Đều phạt"

Không nghĩ câu chuyện bị Ngọc Hành trưởng lão nghe được, tất cả đều bật ngửa, mặt mày xanh lét nhìn nhau, nửa câu cũng không dám hé răng. Sở Vãn Ninh bực bội phất ống tay áo, xoay người rời khỏi. Đám tiểu đệ tử quỳ trên đất nhìn theo nửa ngày trời cũng chưa dám đứng dậy, vì thế trễ càng thêm trễ.

Sở Vãn Ninh vừa đi chậm rãi vừa không khỏi suy nghĩ, lý nào lại thấy Mặc Nhiên có hơi quái quái, không phải là bị chuyện mình phạt Sư Muội làm cho chột dạ rồi đi? Thả lỏng suy nghĩ một hồi, chính y cũng không nhận ra mình đã bước đến gần sát bên Sư Muội, chỉ còn cách khoảng một bước chân là lập tức va chạm. Sở Vãn Ninh giật mình, bộ dáng như sắp trượt ngã về sau, tay theo bản năng vươn ra muốn tóm lấy người trước mặt. Sư Muội tuy mắt không nhìn thấy nhưng giác quan cùng trực giác vô cùng nhạy bén, trong chớp mắt đỡ được sau lưng Sở Vãn Ninh, có hơi vô ý kéo y lại gần người mình.

Mặc Nhiên nghe sau lưng mình có động tĩnh, ánh mắt vô thức ngước nhìn theo, chỉ thấy Sở Vãn Ninh đang đứng trong vòng tay Sư Muội. Khấu lạp của Sư Muội không biết vì sao bị hất văng xuống đất, để lộ gương mặt diễm lệ động lòng người, thân thể cao ráo đứng vượt lên Sở Vãn Ninh, dưới trời tuyết rơi tạo nên một khung cảnh tuyệt sắc nhân gian.

Chúng đệ tử xung quanh thiếu điều muốn mọc thêm tám con mắt nữa mà nhìn, Ngọc Hành trưởng lão như ngọc ngã trong vòng tay Sư Minh Tịnh như hoa, mỹ cảnh, quả thật là mỹ cảnh hiếm thấy.

Sở Vãn Ninh bình tĩnh lấy lại cân bằng, nhưng trong lòng y than thầm một trăm lần. Tự mình thẫn thờ tự mình ngã, lại còn trước mặt bao nhiêu người ngã vào vòng tay của đồ đệ, quả thật không còn chút mặt mũi. Sư Muội hoạt sắc sinh hương nở nụ cười, tay cũng rất nhanh mà thủ lễ, nhẹ giọng hỏi.

"Sư tôn không sao chứ?"

"Ừm"

Nói rồi một bước chính xác bước đến nơi khấu lạp đáp đất, thành thục đội lại lên đầu, nhìn qua không thấy có chút gì là người mắt không thấy. Chúng đệ tử "Ài" một cái nho nhỏ tiếc nuối, vẫn là muốn ngắm nhìn Minh Tịnh sư huynh khuynh sắc khuynh thành kia thêm một chút a. Sư Muội dưới khấu lạp cười một cái xán lạn với Sở Vãn Ninh, rồi như không có chuyện gì lại quay sang dạy học như cũ.

Lúc này Sở Vãn Ninh mới ngẩng lên tìm Mặc Nhiên, chỉ kịp thấy hắn nghiêng đi nửa gương mặt buồn rầu không che giấu, đứng dậy đi nơi khác, bóng dáng cô độc nhẫn nhịn có chút đáng thương.

"Ngốc như vậy"

Sở Vãn Ninh lẩm bẩm, thanh âm lẫn vào tiếng tuyết rơi mềm mại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net