- Tử Sinh Đỉnh - (H) Vãn Ninh là tốt nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không khí bên ngoài thật lạnh, hắn cũng không đành lòng để Sở Vãn Ninh hoàn toàn bại lộ, trên vai vẫn vẫn treo hờ hững lớp ngoại bào trắng muốt, tình trạng nửa kín nửa hở càng làm người ta suy nghĩ ám muội, muốn hung hăng mà xé rách áo y, đem mảnh vụn đó trói chặt tay y, giữ lấy eo vô lực của y, trong tiếng nức nở van nài của y mà ra sức dùng vật cực nóng giày xéo bên trong y, làm y đến bắn.

Đạp Tiên Quân kéo áo ngoài của Sở Vãn Ninh xuống phía sau, chế trụ hai tay y lại, rải một cơn mưa nụ hôn lên mặt y, tay nóng rực vuốt ve bên tai, vuốt xuống cổ, nấn ná quanh vòng cổ thanh mãnh, ngón tay gia tăng một chút lực đạo như muốn siết lại. Sở Vãn Ninh hơi ngửa cổ ra sau, hô hấp nặng nề mang theo hương hoa hải đường nhàn nhạt, làm bại lộ hầu kết trước mặt sói dữ. Đạp Tiên Quân liếm lên cổ y, cựa răng lên nhè nhẹ làm Sở Vãn Ninh không khỏi run rẩy. Tay còn lại cũng không rảnh rỗi, một đường tìm đến hạ thân sớm thức dậy của Sở Vãn Ninh mà bao bọc lấy. Y không có phòng bị liền hô lên một tiếng nho nhỏ mềm mại, cào vào lòng Đạp Tiên Quân ngứa ngáy sôi sục.

Hắn quỳ trên giường, kéo nửa người dưới của Sở Vãn Ninh kê lên đùi hắn, hai chân gác hờ bên eo. Một tay hắn luồn dưới lưng Sở Vãn Ninh, cách một lớp y phục khoác hờ hững mà giữ hai tay y lại, một tay áp nam tính của y lên phần bụng săn chắc của mình, liên tục vuốt lên xuống.

Sở Vãn Ninh bên dưới bị kê cao, sau lưng bị chế trụ, hoàn toàn rơi vào thế bị động. Hạ thân cương cứng bị áp chặt giữa tay và thành bụng nóng như lô đỉnh sớm đã rỉ nước. Tư thế này khiến y hoàn toàn bại lộ dưới ánh mắt của Đạp Tiên Quân, cả người nâng lên thành một đường cong đẹp đẽ. Y không chịu nổi cái nhìn như xuyên thấu của hắn nhưng lại không dám hé môi, y sợ khoái cảm như sóng vỗ sẽ cuốn trôi từ ngữ, trên miệng chỉ còn lại tiếng rên rỉ xấu hổ, chỉ đành nhắm mắt xoay mặt qua một bên, giấu mặt vào tóc mượt. Đạp Tiên Quân hơi lui về sau một chút, đoạn không báo trước mà cúi người xuống, đem vật nam tính của Sở Vãn Ninh ngậm vào toàn bộ.

"Ngươi...."

Sở Vãn Ninh bất ngờ hô lên một tiếng, không nhịn được mà mở to mắt ra nhìn Đạp Tiên Quân. Đây là lần đầu tiên hắn làm thế này với y, lại còn nhẹ nhàng si mê đến như vậy, cẩn thận liếm từng chút một, còn để ý không để răng chạm vào. Sở Vãn Ninh cảm thấy mình lập tức tan rã, triệt để rơi vào tay hắn. Đế quân cao lãnh thế mà lại đem y ngậm vào, nhiệt tình chăm sóc, quả thật là chuyện Sở Vãn Ninh chưa từng nghĩ qua.

Hắn xem nơi đó của Sở Vãn Ninh là một loại mỹ vị, ra sức nếm từng chút một. Hạ thân Sở Vãn Ninh sớm đã buông thỏng, trơn trượt ẩm ướt không chịu được. Hắn quét qua một chút dịch dinh dính của y, đem đến trước cửa động mà bôi ra lan tràn. Sở Vãn Ninh run rẩy muốn nhích người ra, nhưng khoái cảm từng đợt đánh úp đến đại não không cho y cơ hội phản kháng.

Ngón tay thon dài của Đạp Tiên Quân dễ dàng trượt vào trong, hắn hừ trong cổ họng một tiếng thoải mái. Sử dụng tay rõ ràng có sự khác biệt với dùng bên dưới, có thể cảm nhận chân thật bên trong thực mềm, thực ấm áp, lại thực ướt át. Áp lực từ thành ruột cuốn lấy ngón tay hắn, làm hắn nhịn không được mà chen thêm một ngón vào, cả trước lẫn sau một lượt khoấy động.

Sở Vãn Ninh bị khoái cảm làm cho có chút ấm ức, đem môi mỏng ra cắn đến tái nhợt. Y dùng sức muốn thoát ly hai tay ra, nhưng sức Đạp Tiên Quân như thế gọng kiềm, cơ bản không chừa ra khe hở nào. Lí trí gào thét bảo y kháng cự lại, ít nhất cũng không bày ra bộ dáng yếu nhược như vậy. Nhưng mà quá thoải mái, thân thể này của y vẫn là phá lệ nhạy cảm, đối diện lại là ái nhân y tham luyến hai đời, chung quy không cách nào từ chối, cũng không hoàn toàn có ý định sẽ giải thoát cho bản thân.

"Đừng cắn"

Đạp Tiên Quân giờ rất ghét thấy Sở Vãn Ninh như bị hắn giày vò, ghét thấy Sở Vãn Ninh bị đau. Hắn hơi nhả nam tính của y ra, môi vẫn kề sát, thì thầm nói, đoạn trực tiếp vươn tay lên, cho một ngón vào miệng y, không để y tự cắn mình nữa. Tư thế hoàn hảo thuận lợi, cơ hồ mọi nơi trên người Sở Vãn Ninh đều được lấp đầy, hắn cùng lúc luận động cả ba nơi, đem cơ thể y như muốn hóa thành nước.

Sở Vãn Ninh không muốn cắn đau hắn nên môi miệng chỉ có thể khép hờ, đầu lưỡi mềm mại nóng bỏng bị hắn mang ra đùa giỡn, qua một lúc nước bọt đã chảy tràn ra hai bên mép, một đường lấp lánh kéo dài xuống tận cổ. Bên dưới chuyển động càng lúc càng nhanh, Sở Vãn Ninh cũng không khống chế được nữa, môi miệng không ngậm lại được bắt đầu phản bội mình, phát ra tiếng rên rỉ xấu hổ.

"Ah... hưm..."

Đạp Tiên Quân thích nhất nghe loại âm thanh này, không nhanh không chậm đem tay bên dưới rút ra, cũng không ngậm lấy Sở Vãn Ninh nữa. Cảm nhận người dưới thân run rẩy nhẹ, cổ họng dằn lại mấy tiếng thổn thức như ấm ức, hắn cơ hồ không nhịn được lâu, nhanh chóng tự thoát ly y phục, kề dục vọng đã trướng đến khó chịu trước cửa động non mềm.

Sở Vãn Ninh dùng đôi mắt phượng mờ sương nhìn hắn như có chút thỉnh cầu, ngực nhấp nhô theo hơi thở tán loạn, hai chân càng quấn quýt bên hông hắn. Đạp Tiên Quân biết y đã được chuẩn bị kĩ, nhanh chóng đem dục vọng toàn bộ chôn sâu vào phía sau y.

"Ah...."

Mặc dù đã có sự phòng bị trước, Sở Vãn Ninh vẫn không nhịn được kêu lên một tiếng mềm mại kéo dài không chút kềm hãm. Y bị bản thân làm cho giật mình, uất ức cùng xấu hổ dâng lên đỏ cả mặt, khóe mắt cũng đã ướt lợi hại. Đạp Tiên Quân hừ nhẹ trong cổ họng, hai tay giữ lấy eo Sở Vãn Ninh vẫn kê cao trên đùi mình, dùng biên độ lớn mà luận động.

"Tiếng thật hay, Vãn Ninh sinh ra đã dâm đãng vậy sao, hừ"

Lời nói vô sỉ hạ lưu đến cùng cực, nhưng cũng kích thích đến cùng cực. Sở Vãn Ninh liều mạng lắc đầu, cánh môi mỏng mím chặt, hai mắt lấp lánh đào hoa, nhìn qua là bộ dáng bị bắt nạt ức hiếp không thể phản kháng. Đạp Tiên Quân dùng lực không quá lớn, nhưng tốc độ tiến công lại nhanh kinh hồn, chăn nệm đều bị xô lệch cả. Tay hắn tìm đến dục vọng vẫn chưa được giải tỏa của Sở Vãn Ninh, theo nhịp cùng lúc lên xuống với phía sau. Sở Vãn Ninh thấy mình sắp không xong rồi, một tay thoát được khỏi khống chế của y phục quơ loạng đến bên dưới, ý muốn giữ hắn lại.

"Không cần..."

Đoạn sau là một tiếng nức nở đến tội, Đạp Tiên Quân thấy y đang là rất cần, tay liền gia tăng thêm chút lực đạo, rất nhanh làm Sở Vãn Ninh bắn lên đầy bụng hắn.

"Không kiên nhẫn"

Hắn vươn người hôn lên môi y, cười cười nói. Sở Vãn Ninh trong cơn ý loạn tình mê vẫn bực muốn chết, dám nói y là không kiên nhẫn, thế hắn mới là kiên nhẫn chắc.

Đạp Tiên Quân bình thường thật sự rất không kiên nhẫn, hễ chuyện gì muốn làm sẽ lập tức làm. Nhưng trên giường hắn lại cực kì cực kì nhẫn nại, đem Sở Vãn Ninh lăn qua lật lại mấy hồi, làm đến eo y mỏi nhừ, ý thức tan rã vẫn chưa cảm thấy đủ.

"Vãn Ninh, bảo bối, muốn ra bên trong ngươi"

Hắn để Sở Vãn Ninh tựa lưng vào ngực mình, từ phía sau mà làm tới, y không biết đã qua bao lâu rồi, tên hỗn đản này vẫn chưa đến lần nào, thật sự muốn đem y nghiền thành bột mịn sao?

"Cần bổn tọa ra không?"

Môi hắn dán sát bên tai y, ẩm ướt lan ra một mảng. Sở Vãn Ninh đã ra đến ba lần, ngoại trừ lần đầu được hắn chăm sóc cẩn thận, hai lần sau đều bị kích thích phía sau mà bắn, xấu hổ không để đâu cho hết. Y dĩ nhiên rất cần hắn nhanh ra một chút trước khi y thật sự mất khống chế, liền liều mạng gật đầu.

"Cần... ah... cần..."

Nhưng Đạp Tiên Quân nếu buông tha dễ dàng như thế đã không còn là Đạp Tiên Quân. Hô hấp hắn hỗn loạn, sớm đã sắp chạm đến giới hạn, nhưng hắn muốn nghe y nói, nghe y van cầu hắn ra bên trong mình.

"Cầu xin bổn tọa ra bên trong ngươi, ta liền đáp ứng"

Sở Vãn Ninh liều mạng lắc đầu.

"Vậy không ra, không cần ngươi nói nữa"

Nói rồi lấy tay che miệng y lại, phía sau càng gia tăng tốc độ. Sở Vãn Ninh dưới loại áp bức này sinh ra kích thích mãnh liệt, cảm thấy bản thân bị xâm phạm đến tận cùng, bị chạm đến tận cùng. Nước mắt y chảy ướt tóc mai, ngửa cổ muốn hớp lấy chút không khí, nhưng môi miệng bị Đạp Tiên Quân chế trụ, không khống chế được mà nỉ non thành tiếng xấu hổ.

"Liền ra..."

Y không chịu nổi nữa, cảm giác bản thân sắp lại đạt cao trào, mà loại cao trào này kéo dài không có điểm dừng, thật khiến y muốn phát điên. Tay y giữ chặt cánh tay Đạp Tiên Quân, móng tay cào loạn mấy đường, ngón chân thanh tú mềm mại cuộn chặt lại, khóc không thành tiếng.

"Không chịu được... không được..."

Đạp Tiên Quân cũng sắp không chịu được nữa, thấp giọng mê hoặc y.

"Nhanh... bảo bối... xin bổn tọa ra trong ngươi"

Sở Vãn Ninh như bị ma xui quỷ khiến, nức nở nói.

"Cầu ngươi... liền ra..."

Không nghĩ đáp án chưa chính xác này lại có thể giáng một đòn nặng nề lên khống chế của Đạp Tiên Quân, hắn gầm một tiếng nho nhỏ, ấn Sở Vãn Ninh cuối xuống sát giường, mông vẫn bị hắn giữ cao, gắt gao tiếp xúc với hạ thân mình. Sở Vãn Ninh vơ bừa lấy chăn gối nắm thật chặt rồi vùi mặt vào đó nhằm phần nào hạ thấp rên rỉ của mình. Đạp Tiên Quân dùng lực đâm sâu đến tận cùng, trước sau bức bách y đến không thở được, qua thêm mấy lượt ra vào liền đem toàn bộ nóng bỏng bắn vào trong y, nhiều đến nỗi tràn cả ra ngoài.

May mà Sở Vãn Ninh không thấy được biểu hiện lúc đó của bản thân thế nào, nếu không quả thật có thể tự mình ngự kiếm lên trăm trượng sau đó dứt khoát nhảy xuống tự tận. Mắt phượng sớm đã thất tiêu, trong cơn cao trào có hơi cuộn tròng về phía sau, môi miệng ướt át nước bọt không nuốt xuống được, lan tràn cả hai bên khóe, biểu tình cực kì thỏa mãn thống khoái. Đạp Tiên Quân nhẹ nhàng đổ xuống lưng y, mang y giữ chặt trong lòng, bên dưới vẫn còn chưa ngưng hẳn. Hắn hôn lên gáy y, hôn lên lưng trần tuyệt mỹ, không nhịn được rải đầy dấu xanh tím đậm màu. Sở Vãn Ninh không còn tí sức lực, trong cổ họng chỉ còn âm thanh ngâm nga bị đè nén, để mặc hắn làm gì thì làm.

Đạp Tiên Quân qua một lúc lâu mới miễn cưỡng rút ra, ôm Sở Vãn Ninh điều chỉnh tư thế một chút, gối đầu y lên cánh tay mình. Hắn nhìn y không chớp mắt, nhìn đến y cảm thấy nhột nhạt, trong cơn mê man cũng phải hé mắt ra.

Đây cũng có thể được coi là lần đầu hai người sau cơn tình ái mà chân chính nhìn nhau lâu như vậy, Sở Vãn Ninh có chút không quen, thật sự cảm nhận được Đạp Tiên Quân có gì đó rất lạ.

"Vãn Ninh là tốt nhất"

Hắn thì thầm bên tai y, hôn khắp nơi trên mặt y. Sở Vãn Ninh như được ngâm trong nước ấm, đáy lòng không khỏi dâng lên một cổ ngọt ngào dễ chịu. Y biết giọng mình đã khàn không nói nổi, chỉ có thể dùng tay vuốt má hắn, dùng thêm mấy phần trìu mến mà nhìn hắn.

"Ngủ đi, bổn tọa dỗ ngươi ngủ"

Sở Vãn Ninh khẽ gật đầu, khóe mắt thấy hắn vẫn chưa chịu dời ánh mắt đi, qua một lúc từ từ chìm vào giấc ngủ. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net