Chương 11: Tề Văn Du

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, Lâm Linh và Guinevere cùng lúc xuống nhà ăn, hai người ăn ý không nói về chuyện hôm qua, ngồi sát nhau, vui vẻ trò chuyện.

Dáng vẻ thân thiết này làm mấy người Arthur kinh ngạc.

Guinevere nhắm mắt làm ngơ dáng vẻ muốn hỏi lại thôi của Arthur, tập trung ăn sáng.

Trứng gà?

Mặc Lâm có nói Lâm Linh không được đụng đến trứng gà, nó là thứ khiến cô ấy rời khỏi thế giới này.

Guinevere cầm lấy dĩa trứng gà, đưa ra cho người hầu phía sau, mặt đẹp cau có.

"Đem thứ này xuống, ta không thích trứng."

Authur cũng nói góp vào một câu.

"Đồ ăn ta ghét nhất là trứng gà, lập tức mau đem bỏ cho ta, sau này trong cung không được phép làm bất cứ một món ăn nào có trứng gà trong đó."

Guinevere nhìn thấy cúi đầu cười khẽ, trong lòng có chút chua xót.

Đây là lần đầu nàng thấy tên huênh hoang kia quan tâm người khác.

"Nhưng..." Kai còn đụng được tới trứng gà đã phải nhìn người hầu mang dĩa bỏ đi.

Lâm Linh ho khụ khụ, có lẽ là đã bị nghẹn, Guinevere hoảng hốt cầm lấy ly nước đưa tới trước mặt cô, vỗ nhẹ sau lưng Lâm Linh.

Một nữ hầu tiến vào, khuôn mặt hiện lên vẻ khó xử cùng sợ hãi.

"Bệ hạ, bánh mì này......" Người hầu muốn nói cái gì đó.

Arthur giơ tay bảo hắn đợi một lát, nhìn Guinevere nói thêm:"Vậy gần một tiếng sau lên đường."

"Bệ hạ......"

"Rốt cuộc là có chuyện gì?" Arthur khó chịu quay mặt về phía người hầu kia.

"Bệ hạ, mới vừa rồi ngài nói không thích trứng gà, nên nô tì muốn nói với ngài, những lát bánh mì kia có phết kem trứng, có cần phải thu hồi lại luôn không ạ......"

Lúc này, Lâm Linh đã cắn một miếng bánh mì, nghe người hầu nói thế thì đột nhiên muốn nhổ ra......

Không xong, trong bánh mì có trứng gà!

Mặt tất cả những người trên bàn ăn tái mét.

Guinevere sửng sốt ngẩng đầu lên, một đạo ánh sáng bao chùm lấy hai thiếu nữ. Guinevere cảm thấy một trận hoa mắt choáng váng, cả thân thể dần trở nên nhẹ bẫng, ý thức dần dần mơ hồ rồi biến mất, đó là khuôn mặt trắng bệt của Arthur.

"Guinevere, Lâm Linh!!!"

Ai đó kêu lên một tiếng khiếp đảm.

....

Guinevere xoa cái đầu đang choáng lên của mình, nàng ngẩn người nhìn căn phòng chật hẹp xa lạ.

"Lâm Linh... "

"Guinevere? Công chúa cũng xuyên qua sao? "

Lâm Linh khiếp sợ, vội vàng chạy tới đỡ lấy Guinevere đang ngã trên thềm nhà. Thấy đối phương có vẻ đang mệt mỏi nên cũng bỏ qua sự thắc mắc vì sao nàng lại ở đây a. Lâm Linh vội lấy đại một cái váy nào đó trong tủ cho nàng thay vào

"Váy công chúa có chút bất tiện, thay đồ của tôi đi."

"Cảm ơn... "

Lâm Linh đến nhà bếp, phát hiện trên bếp vẫn còn nồi trứng luộc lúc cô ăn để vào trò chơi.

Thời gian trải qua trong trò chơi dài như vậy, nhưng nơi đây vẫn không có thay đổi gì.

Vẫn còn sẵn trứng gà, thật tốt quá! Lâm Linh thò tay mò lấy một quả trứng, lột vỏ muốn ăn nó, chờ cứu Lancelot rồi trở về.

Lâm Linh không do dự cắn xuống một cái.

Sao lại không có phản ứng?

Cắn thêm một cái nữa, vẫn không có gì?

Bíp, bíp, bíp! Máy tính trong phòng đột nhiên kêu lên, cô giật mình một cái, rõ ràng máy tính vẫn đang tắt mà, tà môn quá đi.

Lúc Lâm Linh chạy đến phòng thì đột nhiên thấy máy tính đang bật, hơn nữa trên màn hình còn có hình ảnh của trò chơi Arthur vương, phía trên nhấp nháy mấy chữ to: Xin vui lòng bỏ đĩa vào để tiếp tục, xin thử lại lần nữa!

Trán cô chảy vài giọt hắc tuyến, ý là cho dù có ăn trứng gà thì cũng thể quay về được ấy hả? Hay là qua một thời gian nữa ăn mới vào được?

Đúng lúc đó đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng chìa khóa, nguy rồi! Mẹ về! Cô sợ đến tay chân loạng choạng vội vàng tắt máy tính, thần tốc lôi một đống sách giáo khoa từ trong cặp ra, đem cả thân thể nhào lên trên đống sách.

"Tiểu Linh, mẹ về rồi. Ơ kìa, ai thế này? "

Người phụ nữ giống Lâm Linh mấy phần đẩy cửa bước vào, trên tay cầm theo mấy túi thức ăn, có lẽ là vừa đi chợ về. Nghe được tiếng của mẹ, Lâm Linh vội đi tới xách đồ hộ mẹ, giải thích.

"Đây là Guinevere, cô bạn người ngoại quốc mà con quen qua mạng, cậu ấy đến đây du lịch, mẹ cho cậu ấy ở tạm nhà mình mấy ngày nhé."

Bác gái có chút phân vân, ai mà thích người lạ tới ở nhà mình chứ.

"Con chào bác, bác là mẹ của Lâm Linh sao? Bác trông trẻ thật, Lâm Linh không giới thiệu con còn tưởng bác là chị của bạn ấy đấy."

Bác gái đỏ mặt, vui vẻ đẩy Lâm Linh sang một bên, luôn miệng khen Guinevere ngọt miệng, đồng ý cho nàng lại đây mấy ngày. Guinevere ngủ cùng giường với Lâm Linh, bữa tối cô cũng chủ động phụ mẹ Lâm Linh làm, chọc bà cười tít mắt.

"Đứa trẻ này hiểu chuyện thật đó... "

....

Sáng hôm sau, Guinevere được Lâm Linh dẫn ra ngoài, vẻ ngoài của nàng rất hút mắt người khác, đi trên đường có rất nhiều người ngoảnh lại nhìn theo.

Cái quán vẫn vô cùng bừa bộn, Lâm Linh vất vả vượt qua mới nhào tới được trước mặt trưởng quầy, lo lắng hỏi:"Ông chủ, tôi muốn mua cái đĩa trò chơi Arthur vương!"

Ông chủ giựt giựt mí mắt, phun ra hai chữ:"Bán rồi."

Cái gì!

Lâm Linh nhảy dựng lên, kích động kéo áo ông chủ lại, quát:"Ông chủ ông bán cho ai? Bán cho người nào?!"

Lâm Linh lập tức lao vào kéo cổ áo ông chủ, mắt Guinevere cũng ửng đỏ.

Nếu không có đĩa trò chơi làm sao nàng về nhà bây giờ?

Ông chủ xót mỹ nhân, vội vã tiến tới dỗ dành nàng, ngữ khí cũng bớt hờ hững, quay đầu nhìn Lâm Linh.

"Aizz, aizz đừng khóc, tôi nhớ ra bán cho ai rồi, là tên Tam công tử."

Miệng Lâm Linh co rúm:"Ông nói cái gì? Tam công tử?"

"Đúng vậy, hắn mua rồi."

Ầm ầm, chân trời vang lên một tiếng sấm sét như báo hiệu sắp có một chuyện xui xẻo gì đó xảy ra.

Biệt thự của Tề Văn Du ở một khu dân cư xa hoa, các biệt thự dày đặc như ẩn như hiện, cả khu mặt đất đèu được lót bằng gạch được nhập từ Ý về, hai bên đường trồng đủ loại hoa cỏ, vừa u tĩnh lại vừa tao nhã. Nếu như không phải là người dân ở đây mà muốn đi vào thì sẽ bị tra hỏi vô cùng cẩn mật.

Lâm Linh mặc dù đã tìm được tới nơi này như vì hệ thống an ninh không thể xác nhận được thân phận của cô, nên không thể làm gì khác hơn là đành đứng ở ngoài cổng đợi.

"Nơi này giống nhà của tôi quá, có điều hơi bé."

Guinevere kinh ngạc che miệng, khẽ thốt lên một câu làm Lâm Linh chấn động.

Nhưng nhớ ra thân phận của nàng là công chúa Camland, Lâm Linh thu hồi biểu tình nhà quê lên thành phố của mình. Sau cỡ nửa giờ chờ đợi, một chiếc màu đen Rolls-Royce chậm rãi dừng trước cửa khu biệt thự. Đây chính là xe của Tam công tử.

Thừa dịp nó chưa kịp đi vào, cô chạy lên bắt lấy cửa xe hét lớn:"Tề Văn Du, tôi có việc muốn tìm cậu!"

Cửa kính xe chậm rãi hạ xuống, để lộ ra một gương mặt cao quý ấm nhã, thản nhiên sáng rỡ như ánh nắng động lòng người.

"Là bạn học Lâm Linh sao, tìm tôi có chuyện gì?" Hắn cười một tiếng tỏ vẻ chào hỏi.

"Có phải cậu đã mua chiếc đĩa trò chơi Arthur vương không, có thể chuyển nhượng lại cho tôi được không?" Cô đi thẳng vào vấn đề.

"Đĩa trò chơi sao?" Hắn suy nghĩ một chút. "Thật là đáng tiếc a. Tôi đã đưa cho đứa anh họ của đứa cháu ngoại của bà cô con của ông anh hai bố tôi bên nhà ngoại mượn rồi. Hắn hình như rất thích trò chơi này a......"

"Nhưng tôi thật sự đang rất cần cái đĩa trò chơi này" Lâm Linh nói năng lộn xộn.

"Nhìn cô thích như vậy, muốn chuyển nhượng thì cũng có thể, đưa tôi ba nghìn nhân dân tệ, tôi chuyển nhượng cho cô."

"Thật sự có thể chuyển nhượng cho tôi sao? Thật cám ơn cậu... A? Cái gì? Ba nghìn nhân dân tệ?! Một cái đĩa trò chơi không phải chỉ có 10 đồng thôi sao?"

"Cái giá nó như thế, muốn hay không là tùy cô thôi."

"Rõ ràng là cậu đang lừa tôi, hơn nữa còn lừa người nghèo, cậu quá đáng rồi đấy!"

"Tôi đã nói là tùy cô, không muốn thì thôi. Dù sao tôi cũng đang rảnh không có chuyện gì làm, để thi thoảng mở lên chơi thử."

"Chờ một chút, tôi đồng ý!"

Và mối quan hệ giữa kẻ giảo hoạt vơ vét tài sản và người đơn thuần bị vơ vét tài sản được thiết lập một cách kỳ diệu.

"Nhưng giờ tôi không có nhiều tiền như vậy a." Lâm Linh cúi đầu chọt chọt hai đầu ngón tay với nhau.

"Lâm Linh, sao thế?"

Thấy đàm phán không ổn, Guinevere vội vã tiến đến chỗ hai người. Tề Văn Du đang chọc giận Lâm Linh thấy nàng liền sững sờ, hắn vội mở cửa xe, nhanh như cắt phóng ra bên ngoài nắm lấy hai vai Guinevere, run run độc thoại.

"Sao có thể... Chị, chị trở lại rồi? "

"Cậu là ai? Buông tôi ra, đau quá."

Guinevere ăn đau liền hơi cáu gắt đẩy đối phương ra. Tề Văn Du thấy nàng nhăn mặt vội buông tay, quay về phía Lâm Linh, nghiêm túc nói

"Muốn tôi đưa nó cho cậu cũng được, chỉ cần mấy ngày kế tiếp cậu dẫn theo cô ấy tới nhà tôi, chuẩn bị một ngày ba bữa. Được không?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net