Chương 22: lời hứa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giọng quan truyền lệnh tuyên bố:"Trận đầu, kỵ sĩ Lancelot thắng!"

Guinevere cùng bọn kỵ sĩ của Arthur đứng bên này hoan hô to. Tiếp đó, quan truyền lệnh lại tuyên bố:"Trận thứ hai là kỵ sĩ Terry đấu với Scotland vương."

Ánh mắt mọi người đều rất hào hứng, Guinevere đột nhiên thấy Kai có chút không tự nhiên. Vì vậy hỏi hắn:"Sao vậy? Có chuyện gì à?"

Kai miễn cưỡng cười cười,"Không có gì, chỉ là tôi có chút không tin vào mình cho lắm." Nói rồi hắn rời khỏi khán đài.

Lúc này, Terry và Scotland vương đã cưỡi ngựa tiến vào giữa sân, mọi người vỗ tay hoan hô, nhưng Guinevere thì lại đang nghĩ tới lời Kai nói, không tin vào mình? Nàng nghĩ tới đó, liền đuổi theo hắn tính an ủi vài câu.

Thấy hắn đi vào phòng, nàng vội vàng theo sau, thông qua cánh cửa khép hờ thì thấy hắn đang nhẹ nhàng cử động cổ tay phải của mình, cắn chặt môi dưới, bộ dáng nhìn như rất đau đớn.

Một tiếng kêu đau truyền đến, Guinevere cảm thấy có chút không ổn, đẩy cửa ra vọt vào. Lúc này mới thấy rõ tay phải của hắn đang bị thương vô cùng nặng, không khỏi kinh hãi nói:"Kai, tay ngươi làm sao vậy?"

Kai vừa thấy nàng cũng hết hồn, vội vàng đóng cửa lại, nhỏ giọng nói:"Nói nhỏ thôi, ngàn vạn lần đừng nói ra ngoài."

"Thế rốt cuộc tay ngươi làm sao thế?"

"Cũng không có gì, mấy ngày trước tỉ thí với đám bằng hữu không cẩn thận bị thương." Kai bất đắc dĩ nói.

"Nhưng ngươi bị thế này thì làm sao đấu với Nantes vương?" Guinevere vội la lên:"Ngươi ngay cả cầm trường mâu còn không được, chắc chắn sẽ thua mất! Sao không nói sớm!"

"Tôi, tôi không muốn nói cho mọi người biết chuyện tôi tỷ thí bị thua, nên vẫn lén gạt đi, lúc lựa chọn người tôi cũng đã định nói rồi, nhưng bệ hạ tin tưởng tôi như vậy thì làm sao mà tôi dám nói chứ?"

Guinevere nhíu nhíu mày,"Giờ chỉ hy vọng Terry có thể đánh bại Scotland vương, như vậy không cần đánh trận thứ ba."

Lời của nàng vừa dứt thì đột nhiên ngoài khán đài truyền đến trận hò reo:"Scotland vương thắng, Scotland vương thắng!"

Cái gì?! Trong đầu Guinevere trống rỗng, Terry sao lại thua! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Scotland vương thật sự lợi hại như vậy sao?

Đột nhiên ngoài cửa xuất hiện một người là Lâm Linh:"Kỵ sĩ Kai! Kỵ sĩ Terry thua trận này rồi, anh nên chuẩn bị cho trận tiếp theo thôi."

"Nhưng tại sao Terry lại thua?" Guinevere lúc này cũng không quan tâm tới việc mình đang giận dỗi với cô, vội vàng hỏi.

"Cái này, tôi cũng không biết. Lúc mới bắt đầu thì đúng là kỵ sĩ Terry chiếm thế thượng phong, nhưng đột nhiên có một đàn quạ đen bay tới, phì một bãi trên mũ của anh ấy, sau đó hình như anh ấy mất khống chế, trường mâu của Scotland vương còn chưa chạm vào thì anh ấy đã lộn đầu xuống ngựa rồi....."

Guinevere cúi đầu, bất đắc dĩ thở dài, không trách được, trong tình huống đó Terry không nổi điên là may lắm rồi.

"Ta lập tức sẽ ra sân." Kai trầm thấp nói một câu.

Guinevere không nhịn nhắc lại:"Ngươi không thể đi!"

"Không được, tôi phải đi!"

"Nhưng nếu trận này lại thua, trận quyết đấu này chúng ta cũng sẽ thua, ngươi quên là Arthur đã đáp ứng với bọn họ chuyện gì sao!" Ngữ khí Guinevere cũng quýnh quáng lên,"Nói ta biết đi, ngươi có chắc trăm phần trăm sẽ thắng không?"

Kai hơi sửng sốt, nhìn cổ tay của mình, thuận miệng nói:"Nhưng giờ còn thời gian để quan tâm tới chuyện đó nữa sao."

Lâm Linh nhìn hai người quýnh quáng nhịn không được hỏi "Kai làm sao thế kia?"

"Tay của anh ấy bị thương rồi." Guinevere thở dài

Trong lòng Lâm Linh như kiến bò trên chảo nóng, ánh mắt liếc loạn xuống dưới chợt nhìn thấy áo giáp và mũ giáp của Kai, trong đầu đột nhiên lóe lên một ý nghĩ lớn mật mà ngay cả cô cũng không dám tin:" Kai, để tôi đi đi!"

Kai chớp chớp mắt, khiếp sợ chưa kịp phản ứng, mồm há to nhưng lại không nói được gì. Ngay cả Guinevere thường ngày điềm tĩnh nay cũng sững sờ

"Để tôi đi thử đi," Lâm Linh kiềm chế trống ngực đang đập loạn, nói lại thêm lần nữa. Cô cũng không biết mình lấy dũng khí như vậy từ đâu, cô chỉ biết là, nếu như trận quyết đấu này thua, Arthur sẽ lâm vào hoàn cảnh vô cùng khó khăn, nếu như thế, công chúa chắc chắn sẽ buồn, cô không thể, tuyệt đối không thể để chuyện đó xảy ra!

Trong trò chơi, cô không thể làm gì thật sự cho nàng

"Cô điên à, Lâm Linh, cố nắm chắc phần thắng sao?" Kai tỉnh lại.

"Tôi không chắc." Lâm Linh đứng dậy cầm mũ giáp.

"Nhưng ít nhất phần thắng bây giờ của tôi cao hơn cậu, Kai, cậu có thể cho tôi mượn một thứ của cậu không?"

"Hả?"

"Sự tin tưởng của cậu."

Trong phút chốc mặt Kai thoáng đổi mấy lần, dần dần giương lên một nụ cười như có như không:"Lâm Linh, tôi tin cô."

Lâm Linh mỉm cười, lại xoay đầu nhìn Guinevere thần sắc vẫn còn đang khiếp sợ nhìn mình. Cô bước tới cầm lấy tay nàng, dịu dàng hỏi

"Công chúa, nếu tôi thắng, có thể yêu cầu cô một chuyện không?"

Ngữ khí cô quá mềm mại làm tâm Guinevere mềm nhũn, chưa kịp suy nghĩ, nàng đã gật đầu đồng ý.

"Được, tôi hứa với cô."

Lâm Linh nhoẻn môi cười, đắc ý như gió xuân, đặt vào má thiếu nữ một nụ hôn, đội mũ giáo bước ra ngoài. Vì xoay người quá nhanh, Lâm Linh chẳng thể nào thấy khuôn mặt đỏ bừng của thiếu nữ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net