Chap 19: Maneki - Kiếp lao động đầu thai khó tránh.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Maneki Neko đã trở về, tin tức đáng mừng gây kích động cho toàn thể kakushi sắp chết dí trong căn phòng ngập ngụa mùi giấy cùng mực tàu hôi rình.

Đầu tiên xin hãy điểm lại một chút lịch sử của toàn thể tổ chức áo đen ngay sau khi Hakuneko cùng mèo mập Nekomaru biệt tích xuất mấy tháng.

Lượng công việc?

"Đoàn diệt quỷ" nói nghe nhẹ nhàng nhưng lại là một tổ chức lớn có lượng thành viên trải dài cả Nhật Bản, từ phố xá đến núi rừng cũng có hết.

Hàng ngày số lượng nhiệm vụ nhiều đến nỗi chỉ cần bạn vừa giải quyết một chồng giấy cao 10 thước hơn, vừa chớp mắt ngay lập tức sẽ có hai chồng tương tự cao hơn chồng cũ 1 thước tròn.

Chưa kể có những giấy tờ phải có cấp trên giải quyết, các kakushi không đủ quyền hành, Maneki trốn việc chưa về suy ra chỉ có ngài Oyakata-sama mới giải quyết được.

"Xin lỗi, nó không còn thuộc bổn phận của ta nữa rồi."

Ngài là đang công khai trốn việc??!!

Với cái vẻ mặt cười ngây thơ bất tuân giới tính của Ubuyashiki Kagaya toàn thể kakushi chỉ có thể khóc thầm nhấm nháp nỗi khổ bằng cách... ăn giấy(?)

Những khó khăn?

Các kakushi với kinh nghiệm lâu năm đương nhiên sẽ dễ dàng giải quyết mấy vấn đề cỏn con nhưng lính mới thì tui không chắc.

Tân binh thông thường đều sẽ lạ lẫm với công việc mới. Mới ngày đầu đi làm đã được vinh quang ngồi lên cái ghế cao sau đó vùi đầu vô giấy.

"Học địa lý miễn phí, nhất các cô cậu rồi nhé."

Senpai! Tụi em không muốn học kiểu này, đừng nhìn tụi em bằng cái ánh mắt đó!!!

Công việc của các kakushi thường luôn hỗ trợ dọn dẹp tàn cuộc của các diệt quỷ sư, họ không thể lúc nào cũng bẹp dí trong phòng.

Một ngày 12 canh thì một đội gồm năm kakushi thay phiên chết dí hết 2 canh.

Kết quả?

Lao lực.

Tuy không đến mức chết vì lao lực nhưng xuất mấy tháng đấy bệnh thất thay phiên nhau nhận mấy kakushi bị xỉu vì lao lực. Thậm chí chỉ số vượt qua cả các diệt quỷ sư bị thương trong nhiệm vụ đến 85%.

Kakushi bị thương cũng không phải là trường hợp gì hiếm gặp, năm nay vượt qua cả biểu đồ tổng kết mọi năm. Nên mừng hay buồn?

"Đương nhiên là hệ trọng rồi!!!"

Trời phật không phụ lòng người.

Sau đúng 3 tháng 25 ngày 16 giờ 03 phút tròn, tin tức Maneki Neko trở về như phản ứng dây chuyền. Ngay lập tức toàn thể thành viên biết tin sẽ phản ứng như sau:

Mở tiệc ăn mừng?

"Nào ta cùng ZÔÔÔÔDD!!!!!"

Ngày quốc khánh kakushi?

"Oyakata-sama, tôi đề nghị ngày hôm nay là quốc khánh kakushi!!!!!"

Kagaya: "haha... ^^"

Cảm tạ thần linh?

Kakushi A: "Nam mô Quan Thế Âm Bồ Tát, Nam Mô Thanh Tịnh Đại Hải Chúng Bồ Tát, Nam Mô Địa Tạng Vương Bồ Tát..."

Kakushi B: "Nam Mô tây phương cực lạc thế giới đại từ đại bi tiếp dẫn đạo sư a di đà phật."

Kakushi C: "Cảm tạ các vị trư thần bla... bla..."

Tân binh: ಠ╭╮ಠ?????

Tổng kết chung chung lại thì toàn thể kakushi vui như trẩy hội, bệnh xá hôm đấy bỗng vắng tanh, nghe nói là bệnh nhân đều đi mở tiệc ăn mừng.

Hakuneko nhìn chằm chằm vô cốc nước hoa quả rồi lại ngước nhìn nhóm kakushi đang cụng li chúc mừng. Nàng quay qua giật nhẹ mép áo của một kakushi khác ngồi bên.

"Nè, lúc ta đi có để quên gì không?"

"Không có. Ngài quên gì sao?"

Thiếu nữ tóc trắng nghiêng đầu, ngẫm nghĩ một hồi nàng ta xoa gáy hề hề cười ngốc.

"Có lẽ ta nhớ nhầm."

Ngày hôm đấy toàn thể áo đen ăn mừng nhưng dự cảm không lành bỗng ập đến.

Nghe nói nghề bói nhiều tiền lắm, một thời gian sau một lượng lớn kakushi được điều động nhiệm vụ cấp SS tương đương nhiệm vụ Thượng Huyền cấp cao.

Tiêu đề nhiệm vụ: Bắt cấp trên trốn việc.

Phận làm culi khổ lắm. Đúng là kiếp lao động đầu thai khó tránh!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net