Chương 24 : Luyện tập

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tưởng sang Làng Thợ Rèn chơi cho vui rồi về, ai ngờ tôi bị kéo vào bảy ngày địa ngục trần gian đáng sợ thực thụ kinh dị khiến ba hồn bảy vía tôi muốn bay sang cầu Nại Hà ngay lập tức cùng với Tanjirou. Kotestu (thằng nhóc chương trước) cùng Yone hai đứa như kiểu hóa thân thành người khác, vô cùng khắc nghiệt và hà khắc. Bây giờ tôi mới nhận ra rằng, Kotestu là một đứa trẻ bẩm sinh độc mồm, còn tiểu thư Yone đây chính là một Bà La Sát đầu thai thành con người, với cái tính hay khịa người khác cùng với cục súc méo hiểu nó học từ đâu.

Chúng tôi bị quật lên quật xuống, hành đủ 69 kiểu bởi con hình nhân cầm gậy gỗ đằng kia. Có lần tôi bị quật trúng vào đằng sau gáy bất tỉnh nhân sự, tưởng thế là ngon á, ai ngờ con bé Yone cầm hẳn xô nước lạnh tạt thẳng vào mặt. Vừa sặc nước mới tỉnh dậy đã bị nó túm áo ném thẳng vào trước mặt con hình nhân, báo hại tôi lại phải phản ứng nhanh để sống chết cùng nó.

Con người chỉ có thể sống được trong vòng ba ngày không có nước, nhưng có chúa mới biết tại sao chúng tôi xuyên suốt bảy ngày vật lộn không cần cả thức ăn lẫn nước uống nữa, và cả không được ngủ nữa mới cay cú. Cứ khi nào tôi muốn gục xuống nghỉ ngơi thì con bé Yone sẽ xách cổ tôi lên và ném vào chỗ tập luyện.

Tanjirou thì gầy đét, mặt thằng bé hóp lại, đôi mắt nheo nhắt lại tưởng chừng không bao giờ nhắm mắt lại được nữa. Còn Midori tôi đây thì rũ rượi như một bóng ma, tóc tai bù xù, mặt lấm lem vì lỡ hôn đất mẹ nhiều quá. Khi đứng dậy thì lắc lư lắc lư như đứa bị suy dinh dưỡng, tưởng chừng một cơn gió nhè nhẹ sẽ thổi bay tôi lên tít trời cao mây trắng nắng vàng.

Sau ngần ấy thời gian dài dằng dẵng, tôi cuối cùng cũng chém nổi một phát đáng khen ngợi giữa người hình nhân. Ngã đập trán xuống đất, tôi được Yone kéo dưới gốc cây đằng kia nghỉ ngơi. Con bé vỗ vỗ người tôi mà bảo rằng.

"Tốt lắm chị Midori, tuy lực chém còn nhẹ sương sương nhưng vì đã được một phát ra hồn, đỡ hơn mấy ngày trước nên em quyết định thưởng cho chị một bữa ăn nhẹ."

Có đồ ăn đây rồi, con người tôi bỗng được thổi căng tràn đầy sinh mệnh. Kệ hình tượng nữ nhi hiền thục, tôi bỏ đầy cơm nắm nhân thịt cua ăn nhồm nhoàm, khi suýt nghẹn thì nốc một đống nước trà xanh hảo hạng. Cảm giác trên Thiên Đường là đây sao, trời ơi...

Cô bé bảo với tôi rằng tốc độ phản ứng cùng phản xạ của tôi đều cải thiện hơn rất nhiều, nhưng vẫn còn chậm hơn các Trụ Cột. Với thanh kiếm ( chôm từ hình nhân) thì ắt sẽ theo kịp tốc độ của họ trong các trận chiến mới sắp đến.

Để cơm xuôi bụng một lúc, Yone lại túm tôi ném vào choảng nhau cùng Tanjirou. Những thanh kiếm vun vút dồn dập khiến thần kinh tôi căng lại ép cho mắt phải nhìn theo chuyển động của nó. Dần dần như vậy thì mới nắm chắc được những bước tiếp theo nó làm gì mình.

Kia rồi, cái lỗ hổng mà bao nhiêu thời gian tôi nhìn mãi không ra.

Giờ thì, mày chết chắc với bà mày rồi con trai ạ.

"CỨ CHÉM NÓ ĐI! CHÉM HỎNG CŨNG KHÔNG SAO ĐÂU! EM CHẮC CHẮN SẼ SỬA ĐƯỢC NÓ!"

Vậy thì chị không nương tay đâu.

Lưỡi kiếm chém qua phần gáy con hình nhân, đồng thời Tanjirou ở trước cũng ra sức mà góp phần hạ gục hình nhân Yorrichi phiên bản 1.0. Má ơi, sao thanh kiếm cũng bị gẫy đôi theo nó thế này ???

Tôi ngã đập lưng xuống nền đất, cả người co giật liên hồi vì cú va chạm quá mạnh, đây là giết người giết người chứ luyện tập cái khỉ gì nữa.

Thay vì những miếng cơ khí bên trong lồng ngực thì một thanh kiếm bỗng dần lộ ra bên trong bộ máy to lớn kia - một thanh kiếm cổ xưa đã ba trăm tuổi.

Đúng lúc Yone chạy tới mang cho tôi cái thanh Nichirin được sửa sang lại mới toanh thì một thân hình cơ bắp khổng lồ xuất hiện từ sau lùm cây rậm rạp.

"WAHHHHH!!!! AI ĐÓ VẬY!!??"

"Đó là Haganezuka-san, người đã sửa hộ chị thanh kiếm đó." Yone chỉ tay vào ba người phía trước kia đang cãi nhau vì mất lí do trẻ con rằng Tanjirou nên nhận thanh kiếm rồi sau đó Haganezuka-san sẽ là người sửa lại thanh Nhật Luân vì nó rỉ sét mất rồi.


Chúng tôi quyết định sẽ đi ăn uống rồi giữ sức thoải mái một đêm để phục hồi tâm trạng, tiện thể tắm rửa tại suối nước nóng. Khi đã xong xuôi, chúng tôi ngồi hẳn trong một căn phòng riêng để tám chuyện ngẫu nhiên.

"Hồi em còn ở đợ nhà chị Michie, nhờ nghe lỏm anh Hiroshi với chị ấy nói chuyện nên em mới biết được anh Hiroshi còn có một đứa em gái nữa!"

Yone khoa chân múa tay để minh họa, nom con bé vô cùng dễ thương.

"Thế là em xông vào nằng nặc đòi gặp chị đấy! Chị biết xin anh Hiroshi gặp chị khó thế nào không?!"

"Nhưng em vẫn lần được tới Trang viên Hồ Điệp đấy chứ?"

"Vâng! Em đe dọa mấy con quạ ven đường, với lại dựa vào tài phân tích tuyệt vời của em cùng những thông tin lá thứ từ con Shin của chị, em có thể dễ dàng lần tới nơi chị nghỉ đó!" Con bé quệt mũi vỗ ngực tự hào.

"Dạ, tiểu thư Kimura thì kinh rồi ạ." Tôi liếc con bé bằng ánh mắt như kiểu nhìn thấy mấy đứa dở hơi trốn trại dạo gần đây trên báo hay gặp ấy.

"Sau đó-"

Một tiếng động lớn vang lên từ phòng đối diện cắt đứt hoàn toàn tâm trạng của hai chị em.

Xanh lục con ngươi cùng đen tuyền con ngươi lập tức nhìn thẳng vào nhau, cả hai đứa đều gật đầu đi tới chỗ tiếng ồn kiểm chứng xem có chuyện gì xảy ra ở đó. 

"Chuyện gì xảy ra-" Yone mở cửa, một màn sương mù dày đặc bất chợt ập tới, khiến tôi phải túm con bé ngồi thụp xuống tránh nguy hiểm cận kề. Hóa ra là cậu Hà Trụ đang thi triển thức kiếm của mình toan giết con quỷ vừa nhảy bốc lên một cái.

Khi thấy sắc mặt cậu Tokitou Muichirou cùng Tanjirou không được ổn lắm, tôi ngước lên trần nhà nhìn thứ sinh vật già lọm khọm đang run lẩy bẩy miệng lẩm bẩm.

"Ekkk... đừng làm thế... đừng bắt nạt ta mà!"

Đúng là ăn cướp còn la làng. Con quỷ này rốt cuộc đã ăn thịt bao nhiêu người rồi?

"Lùi lại, Yone." Tôi rút thanh kiếm được sửa sang mới  từ chuôi kiếm dắt sang bên hông, nhìn Tanjirou đang triển khai chiêu thức của Điệu múa Hỏa Thần để bắn thẳng lên trần xiên chết nó, nhưng con quỷ đã nhảy sang hướng khác. Nó chưa kịp yên vị dưới sàn nhà được chút nào thì bị Nezuko sút cho một cái ngã lăn lóc.

"NEZUKO! ĐỪNG BIẾN HÌNH Ở ĐÂY!" Tôi kêu lên một tiếng, vừa cảnh báo Nezuko tránh kinh thiên động địa với một số người dân thường ở đây, vừa kịp nhìn vị Hà Trụ chém một phát bay đầu thứ sinh vật bị dính lời nguyền dẹo dặt.

[ Có vài trường hợp các Thượng Huyền sẽ sống kể cả khi bị chặt đầu, vì chúng luôn có một số khả năng đặc biệt như Warabihime với Gyuutaro ]

"Muichirou-san! HÃY CẨN THẬN!" Yone hét lên khi cô bé trông một con quỷ khác mọc ra từ đằng thân, con kia thì từ đằng đầu chui ra thì bỗng nhiên em bèn chạy tới chỗ Muichirou, vượt ra khỏi  đằn sau lưng tôi.

"YONE!  CHẠY VÀO TRONG ĐÂY MAU!" Trọng trách người chị đặt trên vai, tôi không thể để em nó bị thương một tí nào, đằng đây là một vị tiểu thư con gái nhà phú ông Kimura giàu nhất nhì cái thủ phủ Asakusa của Tokyo, vị tiểu thư cành vàng lá ngọc mà bị chạm vào một sợi tóc không biết đời tôi sẽ biến hóa thành hình thù nào nữa.

Nhưng chưa kịp túm lấy con bé thì tên quỷ kia đã mau chóng cầm chiếc lá giống cái quạt (?) phấp một cái, Yone lẫn Muichirou-san hai đứa đều bị hất thẳng ra ngoài trời. Tanjirou, may mắn túm nấy Nezuko để không bị bay mất. Còn mỗi tôi chẳng bị gì xất, tự cảm thấy ân hận vì mong con bé đi với mình. Giờ ăn nói với nhà Kimura thế nào vì việc em nó bị thổi bay đi mất đây '-') ? nếu có nguy hiểm tới tánh mạng thì cái đầu tự động rớt không cần thanh minh biện hộ ;-;

Về phía hai con quỷ kia, lẽ nào lại phải lấy đầu chúng ra cùng một lúc giống hai anh em Thượng Huyền Lục sao?

"Hơi Thở của Sương Mù, Thức Thứ-"

Tiếng chiếc trượng đập xuống nền khiến muôn vàn tia sét lớn ập tới chỗ tôi cùng Tanjirou. Sức mạnh khủng khiếp đánh thẳng nên đại não làm tê buốt hàng loạt cách dây thần kinh trung ương tủy sống - tôi ngã rầm một cái xuống đất - hỏng rồi, tôi đang dần mất ý thức...

Bóng anh chàng cầm khẩu súng trông khá quen mắt, cậu ta tới giải nguy cho chúng tôi sao...

Hai phát súng khiến tôi gục dậy ngay lập tức.

"CẬU KHÔNG THỂ HẠ BỌN CHÚNG VỚI NÓ! NẾU CẬU XỬ CHÚNG RA TỪNG PHẦN THÌ MỖI PHẦN ẤY SẼ TRỞ THÀNH MỘT CƠ THỂ MỚI! CHÚNG SẼ TÁI SINH VÀ NGÀY CÀNG MẠNH HƠN!"

Cái thể loại quỷ méo gì vậy- kinh hơn cả mụ Warabihime ở phố Hoa nữa.

Một con quỷ có cánh bỗng dưng túm lấy Tanjirou dựng thẳng bay vút lên trời.

"NEZUKO! EM HÃY MAU GIÚP GENYA!"

Vậy cậu ta tên Genya à, nhưng chẳng phải cậu ta bị xiên một phát chầu trời kia kìa sao-

!!!

"Hơi thở của Sương Mù, Thức Thứ Nhất : Thùy Thiên Viễn Hà!"

Một nhát chém cắt đứt cánh tay cái tên khốn nạn đang nắm lấy cổ tay Nezuko-chan. Tập chung chém đầu hắn là được chứ gì-

[ ... ]

"CHỊ MIDORI!"

Ôi thôi xong rồi, tôi bay mất mẹ khỏi chỗ đấy rồi còn đâu '-')





---------------------

Hết ý tưởng be like : 






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net