Chap 16: Đi tham quan (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Amemiya, em có thể giúp tôi chút việc không?

Sau một buổi học rất là... ba chấm với hai cái xác không hồn mang tên Rinka và Karma, tôi vừa mới nhấc mông khỏi ghế thì đã bị một giọng nam trầm nghiêm khắc gọi lại.

Tưởng ai, té ra là Karasuma-sensei.

Tôi gật đầu đáp lại lời nhở vả chẳng khác gì ra lệnh kia rồi đi theo thầy.

Quả không hổ là đặc vụ có thực lực của Chính phủ, dù không bộc lộ ra sát khí nhưng trong giọng nói vẫn chứa cái uy lực khiến người ta phải nghe theo.

Chỉ là tôi thấy hơi lạ, nhưng có vẻ hôm nay cái uy lực đấy nó có hơi tăng thì phải?

Đến căn phòng giáo viên cũ chẳng kém phòng học kia, tôi suýt nữa thì thở dài một cách chán đời.

Cái gì đây? Giúp in ấn tài liệu? Gì mà xàm thế?

Mà thôi, Karasuma-sensei đã nhờ giúp thì làm thôi, nhưng mà....

Tôi nghĩ rằng mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy.

Khi tôi còn ở trong lớp thì vẫn còn có Karma, Isogai, Kataoka, Nagisa, Kayano, Okuda và cả Koizumi nữa.

Thế quái nào thầy ấy lại chỉ lôi tôi ra?

Sao thầy không nhờ béng lớp trưởng Ikemen hay lớp phó Chị đại làm luôn đi?

Mà, cái mớ tài liệu này cũng không quá nhiều, chà....

Có vẻ như tôi sắp sửa bị "thẩm vấn" rồi....

Kẻ đi thẩm vấn tôi lại là đặc vụ có tiếng của bộ Quốc phòng, ôi mệt rồi đây...

Karasuma-sensei để cạnh bàn một cái khay gỗ có chút bánh gạo ngọt và bánh quy.

Nhưng thầy không hề rót trà ra.

Một trong những quy luật bất thành văn khi thẩm vấn đó là: Không được phép cho đối tượng uống nước.

Bởi vì những lời khai thật lòng sẽ trôi theo dòng nước đi mất.

Và chỉ tồn đọng lại sự dối trá.

Quả nhiên, tôi đang bị thẩm vấn mà.

- ...hắn ta là một sinh vật không ai biết từ đâu mà tới. Tên thật, nguồn gốc, quá khứ... tất cả mọi thứ về hắn đều không hề có manh mối. _ Người bắt đầu câu chuyện trước là Karasuma-sensei.
.
.
.
....

Em lạy thầy, cái điều hiển nhiên như vậy thầy nói làm gì?

Mà thôi, đằng nào đây cũng là cái "Mở đề" trong Tập làm văn thôi nên cứ để ổng chém tung giời luôn đi.

- Vâng.... _ Tôi đáp lại trong ngán ngẩm.

- Kể cả trong sự giám sát của Bộ Quốc phòng, số lần hắn ta bị thương gần như là số 0 tròn trĩnh. Dù vậy, ở lớp học này, hắn đã bị tấn công thành công đến 2 lần. Quả thực rất khó tin. _ Karasuma-sensei dường như đang cố tránh ánh mắt của tôi, nói tiếp.

- Và kẻ khiến hắn bị thương không ai khác, chính là Akabane và em. _ Nói xong câu cuối cùng, thầy thở dài.

- .... em biết, nhưng thầy không rảnh hơi tới mức độ kêu em ra đây chỉ để nói vậy, đúng chứ ạ? Em cho rằng thầy muốn nói đến việc không đi tham quan của em. _ Tôi chán với cái Mở đề kia rồi, thành ra nói toẹt luôn những gì tôi đang nghĩ.

Chà, có lẽ bạn đang cho rằng mọi người cứ đang phức tạp hóa mọi thứ lên, đúng không?

Nhưng, có thể nói, việc dự định không có mặt tại một sự kiện do nhà trường tổ chức ở Nhật là một vấn đề lớn.

Điều đó chứng tỏ rằng học sinh đó có vấn đề, thậm chí là thuộc hàng "cá biệt".

Tôi vốn dĩ không cảm thấy mình không thích đi.

Và tôi cũng không muốn chống đối để gây sự chú ý.

Nhưng đây là điều mà cha tôi vẫn luôn yêu cầu từ phía nhà trường: Không thể có mặt trong thời gian này.

Thế nên, tôi thà bị coi là lập dị còn hơn là chống đối cha.

Vì cha tôi mà tức giận thì coi như tôi xong đời.

Có thể tôi là một con người may mắn được Chúa nhào nặn cho khá đầy đủ ở mọi phương diện.

Thế mà đáng tiếc thay, tôi không có thứ gì trọn vẹn.

Có thể cha tôi là một người rất quyền lực.

Nhưng ông ấy vẫn chỉ có quyền trong phạm vi những kẻ chuyên giết thuê chém mướn.

Và bình thường ổng chả khác gì một ông già hướng dẫn chơi cờ vây ở một số cờ viện.

Có thể chị tôi là một diễn viên thiên tài.

Nhưng ngoài diễn xuất, cái gì bả cũng dở tệ.

Không chỉ vậy, cho đến hiện tại, tôi và Komiya vẫn chỉ là con rối trong tay cha.

Hầy, đời con rối nó khổ thế đấy.

Nhưng xin đừng nói cha tôi là kẻ vô tâm.

Ông ta chỉ không nhớ nổi tên của người phụ nữ đã cung cấp trứng để sinh ra tôi thôi.

Vì thế nên, xin đừng nói gia đình chúng tôi thật hạnh phúc, giàu sang và hoàn mĩ.

Bởi cái thứ cơ bản nhất: TÌNH THÂN, chúng tôi còn chẳng hiểu nó là cái quái gì.

Tôi không vô cảm.

Tôi chỉ không hiểu nổi những cảm xúc cơ bản của một con người, và không biết cách thể hiện chúng ra thôi.

Dù vậy, dạo gần đây, tôi đã biết cười.

Đối với tôi, nó là một thành tựu rất lớn.

Và tôi muốn cười nhiều, nhiều hơn nữa.

Nhưng tôi chỉ có thể cười khi ở bên họ.

....

Rinka, Karma, tớ xin lỗi.

Tớ.... sẽ phản lại cha mình để đến bên các cậu.

Bởi vì.... chỉ khi ở bên các cậu, tớ mới cười được.

Các cậu... có vui không?

- Amemiya..... Amemiya Koharu?

- A, dạ vâng. Thầy cứ nói tiếp đi ạ.

Thấy tôi hơi mất tập trung, Karasuma-sensei cố gọi tôi tỉnh.

- Tôi biết là việc này hơi khó khăn, thậm chí có thể gây rạn nứt tình cảm gia đình em, nhưng.... em có thể vì họ mà cùng chúng tôi đến Kyoto, và giết hắn, được không?

Rất tiếc với thầy, nhưng em không vì họ làm cái quái gì nữa đâu.

Em không muốn là một con rối nữa.

Em sẽ đến đó, kiểu gì cũng sẽ đến, nhưng không phải vì ông ta.

Em cũng chẳng bận tâm đến tương lai của thế giới, vì dù gì thì nó vẫn sẽ còn tồn tại qua năm sau.

Em biết chắc vậy.

Chính vì thế, em sẽ đến.

Nhưng là vì chính mình.

Vì nụ cười của Karma, của Rinka, và của em.

- .... Em biết rồi ạ.

[Cười thầm]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net