Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm đó, khi Ngụy Vô Tiện thấy được hai huynh đệ Lam Hi Thần liền ngất đi, sau khi tỉnh dậy hắn thấy mình đang ở ghế chờ tại bệnh viện, bên cạnh là Lam Vong Cơ và Lam Hi Thần. Mặc dù vô cùng thắc mắc về cách ăn mặc của hai vị hàng xóm trước lúc bất tỉnh nhưng Ngụy Vô Tiện cũng không hỏi gì, lúc này tính mạng của Giang Trừng mới là điều hắn quan tâm. Sau khi biết được Giang Trừng đã được băng bó vết thương, mọi thủ tục nhập viện cũng được lo liệu xong, Ngụy Vô Tiện mới tạm thời yên tâm. Bác sĩ cho hắn biết vết thương không quá lớn dù chảy khá nhiều máu nhưng không nguy hiểm đến tính mạng tuy nhiên có lẽ do chấn động mạnh nên vẫn hôn mê. Sau khi gặp quay về phòng bệnh, Ngụy Vô Tiện gặp Lam Hi Thần đang cầm một viên ngọc nhỏ màu tím để lên ngực Giang Trừng, miệng không ngừng niệm gì đó. Lam Vong Cơ đứng bên cạnh hắn, nghiêm mặt như đang canh giữ, y ra hiệu cho Ngụy Vô Tiện giữ im lặng. Tuy cảm thấy kì lạ, nhưng hắn cũng không ngăn hành động của họ vì từ sâu trong tiềm thức, hắn cảm thấy được những điều họ làm là tốt cho Giang Trừng. Trong lúc chờ đợi, Ngụy Vô Tiện nhìn thấy trên eo Lam Vong Cơ treo một cây sáo màu đen còn của Lam Hi Thần là một cây tiêu màu trắng. không hiểu vì sao hắn lại đặc biệt thấy hứng thú với cây sáo kia. Định bụng xong việc sẽ đi mượn Lam Vong Cơ chơi một chút.

Chờ đến khi Lam Hi Thần dừng niệm thì viên ngọc đã biến mất, anh dường như kiệt sức hơi khuỵu xuống, may mắn Lam Vong Cơ phát hiện nhanh tay đỡ lấy, tránh anh mình ngã xuống. Đợi đến khi Lam Hi Thần đã ổn định hơn một chút, em trai anh mới buông tay. Ngụy Vô Tiện dường như nghe thấy một giọng nói thúc giục hắn lấy cây sáo của Lam Vong Cơ, giống như ma quỷ mê hoặc tâm trí, dù đã cố gắng bỏ ngoài tai giọng nói kia nhưng Ngụy Vô Tiện vẫn không kháng cự được. Hắn im lặng tiến lại gần Lam Vong Cơ, sau dó đưa tay giật lấy cây sao. Vốn dĩ Lam Vong Cơ có khả năng ứng biến rất nhanh nhưng do hoàn toàn không đề phòng Ngụy Vô Tiện, để hắn cướp được cây sáo. Lúc tay chạm vào vật kia, những kí ức của ngàn năm trước không ngừng ào ào xâm chiếm đầu óc của Ngụy Vô Tiện. Những kí ức đau đớn, tủi nhục, cô độc cùng hạnh phúc của kiếp trước như một vòng xoáy vô tận kéo hắn xuống, làm Ngụy Vô Tiện không chịu nổi mà té xuống, nhưng may mắn được Lam Vong Cơ ôm lấy. Trước khi hoàn toàn mất ý thức hắn nhớ tới, ngày đó lần cuối hắn thấy Giang Trừng ở kiếp trước khi cậu chỉ là một thân thể nguội lạnh, cả linh lực cũng không còn nữa. Hắn còn nhớ rõ cảm giác khi kim đan quay lại thân thể mình, khi thân thể tràn đầy linh khí, Ngụy Vô Tiền hoàn toàn không thấy vui vẻ, không có sự kiêu hãnh mà chỉ có một nỗi đau đớn chẳng thể nào diễn tả khi người thân cuối cùng của hắn đã thành quá khứ không thể nào chạm tới. Rất lâu sau đó hắn dù biết là sẽ làm đạo lữ của mình đau khổ nhưng Ngụy Vô Tiện đã cầu xin Lam Vong Cơ giúp mình chuyển thế, phong ấn lại kí ức cùng linh lực, một lần nữa trở thành anh em của Giang Trừng bù đắp cho hắn những điều mà Ngụy Vô Tiện đã không thể cho sư đệ mình trong kiếp này. Biết là ích kỷ, nhưng giữa hắn và đạo lữ có một sợi dây ràng buộc vô cùng bền chặt, dù hắn có chết đi bao nhiêu lần, sống lại bao nhiêu lần, hai người vẫn có thể gặp lại nhau, đó là chú Tình Kết mà hai người tự nguyện hạ lên đối phương từ ngày biết rằng cơ thể không có kim đan của Ngụy Vô Tiện sẽ chết đi như người bình thường. Sau đó hắn lại nhờ Lam Hi Thần tính mệnh của Giang Trừng để có thể chuyển thế, điều kì lạ là dù ở kiếp nào, Giang Trừng đã định là người không gia đình. Suốt chín lần đầu thai trong suốt gần một ngàn năm, bọn họ luôn chậm chân trước khi gặp được Giang Trừng. Khi tìm được cậu, cậu đã không còn hơi thở, không phải vì bị vứt bỏ thì chính là cả nhà bị giết. Chỉ cho đến kiếp thứ mười này....

Lam Trạm, xin lỗi đã để anh chờ lâu đến vậy. – Ngụy Vô Tiện sau khi tỉnh lại, việc đầu tiên là ôm lấy Lam Vong Cơ, mắt có chút xót mà vùi vào lòng y. Đổi lại là một cái ôm thật chặt của người kia.

Vô Tiện tỉnh lại là tốt rồi, có thấy khó chịu chỗ nào không? – Sau khi để hai người có thời gian thân thiết, Lam Hi Thần đứng ở ngoài cửa lúc này mới bước vào, khẽ mỉm cười hỏi.

Tốt lắm tốt lắm, kí ức khôi phục, cả linh lực cũng đã quay lại! cảm ơn đại ca quan tâm. – Ngụy Vô Tiện ngước đầu lên nhìn Lam Hi Thần vô cùng vui vẻ nhưng vẫn không tránh cái ôm của Lam Vong Cơ. Họ đã rất lâu chưa gặp nhau rồi.

Vậy thì được, Vãn Ngâm bên kia đã ổn định rồi, hiện tại không có gì nguy hiểm nhưng ta nghi ngờ vật tìm hai người hôm qua có khả năng sẽ quay lại, dường như mục đích của nó là Vãn Ngâm. – Lam Hi Thần ngồi xuống đối diện hai người, khẽ cau mày nói.

Sao lại có thể thế được? A Trừng hiện giờ không có linh lực hay thể chất có lợi cho quỷ, sao nó lại chọn A Trừng cơ chứ!? – Ngụy Vô Tiện có chút giật mình, khó tin nhìn Lam Hi Thần.

Điều này ta cũng chưa rõ, trước mắt chỉ có thể vừa đi vừa đoán thôi. – Lam Hi Thần khẽ nhíu mày, nỗi muộn phiền hiện rõ trong đôi mắt anh.

Có thể nào... khôi phục lại kí ức cho A Trừng không? Để em ấy có thể đề phòng, ít nhất là biết được rõ mà nghĩ biện pháp. Tuy rằng điều đó có thể làm em ấy đau đớn... – Ngụy Vô Tiện buồn bã nói.

Không thể được. Vãn Ngâm không giống cậu, có thể dễ dàng chịu được một lượng lớn ký ức như thế. Hơn nữa hai người khác nhau, cậu là do hai anh em ta phong ấn ký ức cùng linh lực, sau đó đưa về trạng thái thai nhi mà Vãn Ngâm lại là thực sự chuyển thế, cả Kim đan kiếp trước cũng không còn, mà thân thể của người bình thường nếu chịu ký ức của hai kiếp sẽ tự bạo mà chết. – Lam Hi Thần khó có được tức giận phản bác ý kiến của Ngụy Vô Tiện.

Cả căn phòng chìm vào im lặng, mọi người đều bị sự lo lắng cùng bất lực đè nén.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net