Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi thương lượng, ba người quyết định tạm thời vẫn án binh bất động chờ "thứ" kia hành động. Mọi người lên kế hoạch thay nhau trông chừng Giang Trừng, đồng thời tạo thêm kết giới bảo vệ ở nơi họ ở. Như đợt tấn công vừa rồi, tuy Lam Hi Thần đã tạo kết giới bảo vệ ở nhà hai người Ngụy Giang nhưng thứ kia vẫn có thể phá vỡ thì có thể hiểu được sức mạnh của nó lớn đến mức nào, có thể còn mạnh hơn anh em Lam gia. Tuy bây giờ Ngụy Vô Tiện cũng đã khôi phục ký ức cùng linh lực nhưng họ vẫn có phần không chắc chắn. Hơn nữa Giang Trừng chỉ là một người bình thường, không có năng lực bảo hộ chỉ sợ là nếu có một kẽ hở dù vô cùng nhỏ cũng đủ để làm hại cậu.

Sáng ngày thứ hai, Giang Trừng tỉnh lại, người đầu tiên cậu nhìn thấy là Lam Hi Thần. Anh ngồi kế bên giường, người dựa vào tường, đầu khẽ gục xuống dường như đang ngủ. Dưới ánh sáng nhàn nhạt của buổi sớm, Giang Trừng thấy Lam Hi Thần lúc này giống như một vị thần tiên trên cao, đẹp đến mức người khác chỉ dám đứng xa nhìn, một chút cũng không dám vấy bẩn. Càng nghĩ thế, Giang Trừng lại càng muốn đưa tay kéo vị thần tiên kia xuống trần thế dơ bẩn này, trở thành một con người trần tục, một người mà cậu có thể giữ lấy cho riêng mình. Giang Trừng đưa tay như muốn bắt lấy người kia, khi tay gần bắt được áo Lam Hi Thần, cậu thấy tay nhói đau không khỏi khe khẽ kêu một tiếng. Một tiếng động nhỏ như thế cũng đủ làm người kia thức giấc, anh mở mắt liền thấy Giang Trừng hơi nhổm dậy. Trên tay kim truyền nước lúc này bị lệch ra, khiến máu chảy người vào ống truyền. Lam Hi Thần nhíu mày, tới gần nhẹ nhàng cầm tay cậu, giúp cậu rút kim ra.

Sao lại không cẩn thận như vậy? – Giọng nói anh trầm ấm lại vô cùng dịu dàng làm cho Giang Trừng có chút ngẩn người. Từ tay người kia truyền tới cảm giác ấm áp làm cho mặt cậu có chút nóng.

Không sao, là bất cẩn chút thôi. – Giang Trừng có chút xấu hổ, rút tay mình về.

Không sao thì tốt, để tôi gọi bác sĩ. – Nhìn vẻ mặt vì ngại ngùng mà đỏ bừng của Giang Trừng, mắt Lam Hi Thần ánh lên sự dịu dàng cùng chút vui mừng như chiếm được lợi. Không ngờ Vãn Ngâm ở kiếp này có thể động tâm với anh nhanh như vậy.

Sau khi giúp Giang Trừng nằm xuống, lại chỉnh lại chăn, Lam Hi Thần mới đi ra gọi bác sĩ. Khi chỉ còn một mình trong phòng bệnh, Giang Trừng mới nghĩ lại chuyện tối qua, không hiểu thứ bọn họ gặp là gì. Hơn nữa khi cậu bị thương, chỉ có cậu và Ngụy Vô Tiện ở đó, hiện tại tỉnh lại liền thấy Lam Hi Thần còn anh trai cậu lại không thấy mặt, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Đang lúc suy nghĩ, bác sĩ cùng Lam Hi Thần đã quay trở lại. Sau khi kiểm tra, thấy mọi chuyện đều bình thường bác sĩ đề nghị để Giang Trừng ở lại theo dõi thêm hai ngày để quan sát nếu không có gì bất thường thì có thể xuất viện.

Sau khi bác sĩ rời đi chỉ còn lại Lam Hi Thần và Giang Trừng, không khí có chút không được tự nhiên.

Khụ, Hi Thần ca, tại sao anh lại ở đây? Ngụy Vô Tiện đâu rồi? – Giang Trừng có chút ngượng ngùng bắt chuyện với Lam Hi Thần.

Cậu ấy đi về nhà lấy chút quần áo cho cậu. Sáng nay tôi đã mua cháo cùng một ít đồ ăn kèm nhưng sợ là đã nguội, nếu cậu không đói lắm để tôi đi mua một phần khác? – Lam Hi Thần trả lời, tay còn bận bịu dọn đồ ăn trên bàn. Sáng sớm nay anh đã đi mua, nhưng mãi đến bây giờ Giang Trừng mới tỉnh, chỉ có thể đợi cậu tỉnh dậy mới dọn ra nhưng hiện tại cũng đã nguội rồi.

Không cần đâu, không cần phiền như vậy đâu, tôi ăn thứ này là được rồi. – Giang Trừng đang nằm trên giường nghe Lam Hi Thần nói liền muốn đứng dậy nhưng do người còn yếu, cậu vừa đứng dậy đã nhũn chân mà ngã xuống, may mà người kia nhanh tay đỡ được cậu. Giang Trừng áp mặt vào ngực Lam Hi Thần không khỏi cảm thấy xấu hổ, cả mặt nóng bừng. Chỉ hít thở nhẹ đã ngửi được mùi thanh mát tỏa ra từ người của Lam Hi Thần làm cho cậu có chút trầm mê.

Không sao chứ, cậu còn yếu, cứ nằm nghỉ trước đã. – Lam Hi Thần ôm người kia, có chút không nỡ buông tay nhưng cuối cùng vẫn nhẹ nhàng đỡ cậu nằm xuống, dù đã lâu không được ôm người nhưng anh vẫn để ý sức khỏe của cậu hơn.

Không sao, cảm ơn anh. – Giang Trừng nằm xuống, mặt đỏ bừng, hơi né tránh ánh mắt của anh. Cậu nghĩ mình sắp điên rồi, chỉ mới quen người này một thời gian ngắn nhưng lại luôn muốn gần gũi với anh, trái tim cũng vì người này mà trở nên rộn ràng hơn. Giang Trừng dù ngốc cũng hiểu được cảm giác của mình với người kia là gì. Cậu chưa từng yêu ai nhưng đọc sách thì cũng biết được, chưa ăn heo chả lẽ lại chưa thấy heo chạy! Giang Trừng cảm thấy mình thật sự yêu Lam Hi Thần, yêu sự dịu dàng của anh, yêu con người luôn ôn nhu quan tâm đến cậu. Nhưng cậu sợ, sợ tình cảm này không được hồi đáp, sợ người kia sẽ ghê tởm khi biết tình cảm của cậu. Nghĩ đến đó Giang Trừng không khỏi nhăn mày, tại sao trong thời gian ngắn như vậy cậu lại bị sự ôn nhu dịu dàng kia trói chặt như thế?

Cậu sao thế, cảm thấy không khỏe chỗ nào sao? – Thấy Giang Trừng bỗng thất thần, anh có chút lo lắng đưa tay kiểm tra trán cậu xem có sốt không.

Không... không sao, tôi chỉ có chút thất thần thôi. À, đúng rồi, chuyện hôm qua tôi gặp phải, anh có biết không?

Biết, hôm qua tôi đã nghe Vô Tiện kể lại rồi. Thứ tấn công hai người có lẽ là một loại quỷ, chúng dùng máu thịt con người để tăng sức mạnh. Có lẽ nó theo cậu về từ vụ án kia. Tuy tôi chưa rõ lắm nó là loại nào nhưng nếu điều tra tôi chắc chắn bắt được nó. – Lam Hi Thần nói chuyện, lại nhớ tới nó đã tổn thương người anh yêu mà anh lại không thể làm gì nên vô cùng tức giận siết chặt tay.

Vậy, nó có thể quay lại không? Anh trai tôi ở nhà một mình sẽ không có vấn đề gì chứ? - Giang Trừng vội vàng hỏi, lại nghe thấy anh gọi tên anh trai mình không khỏi khó chịu. Hai người này thân thiết như vậy từ bao giờ chứ?

Cái này cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ không để nó hại hai người lần nữa. Khi cậu bất tỉnh, tôi đã xem qua tình trạng của cậu, có thể là do bát tự nên khí trên người cậu yếu hơn người bình thường nhưng lại có ẩn chứa sức mạnh có thể giúp chúng lớn mạnh và nếu có cậu ở bên cạnh thì có thể trợ giúp cho những người có khả năng đặc biệt như kiểu cường hóa, nên chúng tôi khi chọn người mới liền tuyển cậu.

A? khí yếu nhưng lại có sức mạnh? – Giang Trừng có chút khó hiểu nhìn Lam Hi Thần.

Thể chất của cậu khá đặc biệt, để cho dễ hiểu thì nó giống như thịt Đường Tăng vậy. Rất nhiều yêu ma quỷ quái thích nó vì giúp chúng nó tăng sức mạnh, chỉ khác với Đường Tăng là cậu còn có khả năng giúp nhưng người khác tăng sức mạnh mà không phải dùng máu thịt như quỷ.

Vậy... anh trai tôi thì sao?

Cậu không cần lo lắng, bình thường thì chúng nó sẽ không để ý đến người bình thường chỉ khi đói khát vô cùng mới ăn bừa, hơn nữa đã có Vong Cơ trông chừng anh cậu, sẽ không có việc gì. Còn hiện tại, tuy có chút bất tiện nhưng tôi hy vọng hai người có thể chuyển tới phòng của chúng tôi. Thứ nhất, để chúng tôi có thể bảo vệ hai người. Vốn là muốn để Lạc An hướng dẫn cậu nhưng hiện tại tình hình gấp gáp, tôi sẽ tự mình giúp cậu.

Điều này thì tôi cần bàn với anh trai, chắc anh ấy sẽ đồng ý thôi.

Vậy được rồi.

Sau khi đạt được những gì mình muốn biết, Giang Trừng có chút mệt mỏi muốn ngủ nhưng vẫn bị Lam Hi Thần ép ăn một ít rồi mới được nghỉ ngơi. Trong đầu cậu giờ có chút loạn, cuộc sống bình thường hơn hai mươi năm nháy mắt bị phá vỡ làm cậu có chút không chịu nổi, cậu cần thêm thời gian để suy nghĩ. Cả về những việc mới phát sinh, cả về tình cảm của cậu với người kia.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net