ĐAU THƯƠNG ĐẾN CHẾT. (Thượng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   - Đoản Hi Trừng, ngược, có ba phần, kết truyện SE hoặc OE.
🙂🙂🙂

   - Khả năng còn hạn chế, cần phải học hỏi thêm nhiều. Mong rằng mọi người không chê cười. Nếu có gì sai sót hoặc khiến bạn không hài lòng hy vọng mọi người nhẹ nhàng góp ý. Nghỉ tránh dịch không va vấp bên ngoài tui mong manh hơn rồi.
😭😭😭

   - Ừm... Tránh dịch nhàn rỗi đáng lẽ mình nên chăm chỉ viết truyện mới phải. Tuy nhiên có nhiều việc muốn làm nhưng trước kia không có thời gian làm. Nhiều cuốn sách mua đã lâu nhưng chưa đọc... Vì thế nên có chậm chễ trong việc viết lách mong rằng mọi người đừng trách. Các bạn còn đi học nên chú ý ôn tập. Hiện nay đã có chương trình dạy học các khối lớp trên truyền hình, cũng như học trực tuyến. Nghỉ nhiều như thế này không nên bỏ bê việc học hành. Chính tui cũng phải dành nhiều thời gian để kèm cặp hai đứa em họ với đốc thúc em trai mình học bài hằng ngày. Thật mệt mỏi mà...
😪😪😪

   - Cuối cùng mong rằng mọi người  cùng gia đình thực hiện tốt việc giãn cách xã hội, cũng như các biện pháp phòng chống dịch. Sẽ nhanh thôi tình trạng này sẽ chấm dứt, chúng ta sẽ trở về cuộc sống như bình thường.
❤❤❤

Gửi đến các bạn chút vitamin. Trà hoa quả do tui pha đó. Có ai thích không vậy?
😁😁😁

  
  
  
  
ĐAU THƯƠNG ĐẾN CHẾT. (Thượng)
 


 
  
  
  
   01, Tình Nhân Thảo.

   Nhân gian vô vàn kỳ hoa dị thảo, hạt giống Tình Nhân Thảo là một trong số đó. Loại hạt giống thuộc dạng hiếm có khó tìm. Thiên kim vạn bảo không thể mua cũng không thể mạnh mẽ cướp đoạt mà chỉ dành cho người hữu duyên. Tương truyền rằng chỉ cần khắc tên mình cùng tên người trong lòng lên hạt giống sau đó gieo xuống đất chăm sóc kỹ lưỡng. Nếu cây đâm chồi nảy lộc xanh tốt hai người chỉ có thể là bằng hữu không hơn. Nếu cây đơm hoa lại càng là điều đáng mừng, khi đó hai người sẽ nên duyên phu thê. Nhưng nếu không nảy mầm... Xác thực vô duyên.

   Giang Trừng năm ấy mười lăm tuổi, khi tới Cô Tô Lam thị cầu học vô tình có được một hạt giống Tình Nhân Thảo. Hắn lén lén lút lút khắc lên lớp vỏ cứng như hạnh đào của nó tên mình và người kia mất cả ngày trời mới xong. Sau đó lấy thứ đất tơi xốp nhất ở hoa viên tại Vân Thâm trồng hạt giống kia vào một chậu nhỏ cẩn thận chăm bón. Giang Trừng hy vọng hạt giống kia mau chóng đâm chồi, cũng hy vọng mình cùng người đó hữu duyên. Bây giờ Giang Trừng đã gần bốn mươi tuổi, hạt giống kia cũng đã nằm dưới đất đã gần hai mươi năm. Ngoại trừ khoảng thời gian Liên Hoa Ổ bị Ôn cẩu tấn công Giang Trừng phải bỏ trốn, hay về sau những lúc ra ngoài săn đêm, dự Thanh Đàm hội, tới Kim gia,... không thể chăm sóc. Những ngày tháng còn lại hắn đều cố gắng tưới một chút nước, bón một chút phân, hay vun xới lại đất cho chậu cây kia một cách thường xuyên. Thỉnh thoảng Giang Trừng cũng ngồi trước nó vẩn vơ tâm sự những chuyện trên trời dưới đất giống như ngồi trước tri âm nói ra những chuyện giấu diếm trong lòng. Nhưng kết quả cuối cùng vẫn chỉ là một chậu đất lạnh chưa từng chồi lên một chút sinh khí. Có lúc hắn đã cho rằng năm đó mình bị lừa nhưng lại chưa từng bỏ bê việc chăm sóc hạt mầm kia.
 
 

   02, Thiệp hỷ.

   Cô Tô Lam thị có hỷ sự. Đã mấy năm trôi qua sau sự việc tại Quan Âm miếu ngoài hai lần tổ chức Thanh Đàm hội thì Vân Thâm cũng không có việc gì lớn. Nhận được thiệp hỉ, Giang Trừng không mở ra xem. Hắn cho rằng cuối cùng Ngụy Vô Tiện cũng đường đường chính chính bước vào Lam gia, được ghi tên trong gia phả nhà họ Lam. Bề ngoài tỏ vẻ không quan tâm nhưng trong lòng lại tính toán nên tặng lễ vật như thế nào.

   - Tông chủ. Lễ thành hôn của Lam tông chủ ngài xem nên tặng gì thì được?
   Giang Uyên bê theo khay khảm gia huy của Giang gia, có một bát chè hạt sen ngân nhĩ và một đĩa bánh hạt sen được ướp lạnh trong một âu nước đá đặt xuống bàn. Giang Trừng đang vùi mình vào công văn sổ sách nghe nói vậy ngạc nhiên tới mức đánh rơi cây bút đang cầm trên tay khiến mấy trang giấy nhòe mực. Hắn nhíu mày hỏi lại:

   - Cái gì? Lam Hi Thần cũng kết hôn?

   - Tông chủ. Sao lại cũng kết hôn? Thiệp mời đã gửi tới, ngài không xem qua sao?

   - Ta cho rằng là tên kia cùng Lam Vong Cơ.
   Giang Uyên cười cứng nhắc. Thảo nào gần đây tông chủ ra lệnh đi tìm kỳ trân dị bảo có tác dụng hỗ trợ kết đan, nâng cao tuổi thọ. Miệng cứng tâm mềm, chắc không ai thắng được tông chủ của bọn họ.

   - Hạt sen mới hái, Hà đại nương ở trù phòng nấu chè bảo ta mang tới cho ngài giải nhiệt.
   Giang Uyên vừa nói vừa khéo léo lấy chè hạt sen ra khỏi âu đá, lại múc sang bát nhỏ đưa tới chỗ Giang Trừng. Hắn giờ tay tỏ ý không muốn dùng rồi mở tấm thiệp đỏ mình để lăn lóc ở góc bàn mấy ngày nay. Trưa tháng sáu tiết trời oi ả, cái nắng như thiêu như đốt khiến người ta hận không thể ở trong hầm băng tránh nóng. Vậy mà Giang Trừng lại cảm thấy khắp người lạnh lẽo giống như đang ở giữa trời đông giá rét lại bị dội thêm một thùng nước lạnh. Cái lạnh như thể khiến đầu óc đông cứng lại, đau buốt. Hắn đưa tay day một bên thái dương rồi bảo Giang Uyên lui đi. Giang Trừng nhớ đến câu nói của lão đạo sĩ hắn gặp năm nào.

   "Nếu không nảy mầm... Còn phải hỏi sao. Không duyên chẳng nợ."
   Giang Trừng thở dài ngao ngán. Hai mươi năm rồi, xác thực vô duyên.
 
 

   03, Hôn thê.

   Giang Tử Yên, thân thế không rõ. Về tuổi tác sắp tới tam tuần, tuy nhiên dung mạo kiều diễm không thua kém gì nữ nhân vừa tròn đôi tám. Lại thêm bản tính thông minh, hiền lành, hành động cử chỉ đúng chừng mực có khuôn phép hơn nữa thông thạo y thuật. Bệnh đau đầu kinh niên của Lam Khải Nhân chỉ trong một tháng được nàng chữa khỏi. Còn góp phần chỉnh lí, bổ sung các khuyết thiếu sai sót trong một loạt y thư tại Lam gia khiến mọi người khâm phục. Nhưng cũng không vì thế mà Lam tông chủ chọn cưới nàng làm thê tử. Nghe đồn rằng sau trận vây quét Loạn Tán Cương kết thúc được vài năm, lần Lam tông chủ săn đêm mất tích gần nửa năm trời là do bị người ám hại sau đó ném vào Bách Độc Cốc. May mắn được Giang Tử Yên cứu giúp chính vì vậy mới thoát nạn. Người ta vẫn bảo lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, hai người nảy sinh tình cảm trao đổi tín vật, hẹn ước chuyện tương lai. Không may thay sau khi cứu chữa cho Lam tông chủ vị cô nương kia cũng trúng độc vì vậy đã không từ mà biệt. Lam tông chủ đã tìm kiếm nhiều năm, cuối cùng cũng gặp lại cố nhân lại càng thêm quý trọng liền đưa về Lam gia tính chuyện thành thân. Các vị trưởng bối của Lam gia sau chuyện của Hàm Quang Quân và Di Lăng Lão Tổ đã hết sức đau đầu. Lại thêm chuyện vì sự kiện tại Quan Âm Miếu khiến Lam tông chủ bế quan suốt một thời gian dài nên càng lo lắng. Bọn họ sợ rằng Lam tông chủ có khả năng giống với đệ đệ của mình. Bây giờ thấy Lam tông chủ đưa ra chuyện muốn thành thân nên vui mừng khôn xiết. Dù cho nữ tữ kia không thuộc hào môn thế gia nhưng cũng có chút tài giỏi, về tính tình cũng không thua kém Lam tông chủ là bao nên nhanh chóng đồng ý mối hôn sự này.

   Giang Trừng nghe Giang Uyên đọc lại những gì môn sinh thu thập được mi tâm nhíu lại càng sâu mà khuôn mặt càng lúc càng thâm trầm, sắc lạnh. Giang Uyên thấy vậy cũng không dám thở mạnh. Đột nhiên một tiếng "rắc" vang lên làm cho Giang Uyên sợ tới thót tim, lén lút đưa mắt nhìn tông chủ nhà mình trong lòng cầu bồ tát phù hộ. Một lúc sau Giang Trừng đứng dậy bỏ đi không nói không rằng, cả người như thể toát ra lệ khí. Bây giờ nói hắn không phải ác quỷ có lẽ không ai tin. Giang Uyên khắp người lạnh toát tay run run lau mồ hôi trên mặt. Bàn phê công văn của tông chủ đã vỡ mất một góc. Tông chủ hẳn là tức giận chuyện kia.
 
 

   04, Tình si.

   Chiều tà gió nổi, cái gay gắt của mùa hạ được giảm bớt nhưng không thể giảm bớt lửa giận trong lòng Giang Trừng. Hắn một đường trở về phòng, Tử Điện trên tay loẹt xoẹt phát ra tia điện. Môn sinh đi ngang trông thấy vậy cũng không dám lớn tiếng đùa nghịch mà nghiêm chỉnh dạt sang một bên cúi đầu hành lễ, hy vọng rằng tông chủ không chú ý tới họ.

   Về tới phòng, Giang Trừng dường như không thể kiềm chế thêm nữa. Tử Điện hóa hình hướng về phía cửa sổ quất xuống khiến cho cánh cửa vỡ nát rơi lả tả dưới đất. Tuy nhiên chậu nhỏ trên khung cửa lại không chút tổn hại. Hắn bước tới dùng tay không bới đất trong chậu nhỏ kia. Chẳng mấy chốc Giang Trừng cầm trong tay hạt giống mà hắn nâng niu chừng ấy năm. Sáu chữ kia vẫn còn nguyên vẹn. Mắt nhìn xa xăm về phía chân trời, Giang Trừng không biết bản thân đang nghĩ gì. Đầu hắn rối loạn, lát sau lại đau buốt. Bỗng nhiên mây đen kéo tới, cơn giông đến nhanh chóng không báo trước. Từng tia sét ngang dọc như thể muốn cắt trời cao thành từng mảnh nhỏ, sấm nổ ầm ầm bên tai. Không biết lão thiên có chuyện gì không vui mà mưa càng lúc càng nặng hạt giống như muốn đổ hết nước trên Thiên Đình xuống đất.

   Giang Trừng đứng đó nhìn màn mưa nặng nề khiến mọi thứ đảo lộn. Hắn nhớ tới cơn mưa cách đây gần hai mươi năm trước cũng đã khiến hắn thay đổi. Ai mà biết được Tam Độc Thánh Thủ ghét nhất tà đạo cùng đoạn tụ lại động tâm với một nam nhân. Không phải một sớm một chiều mà đã sắp tròn hai mươi năm. Giang Trừng ngồi trên khung cửa co một chân lên để người tựa vào đầu gối. Mắt vẫn nhìn trân trân vào hạt giống trong tay mình mặc cho nước mưa hắt vào khiến y phục ướt đẫm. Hắn thật muốn bóp nát hạt giống kia nhưng cuối cùng lại vùi vào trong đất miệng cười khẩy, lẩm bẩm:

   - Nếu có thể quay lại ta sẽ làm nhiều việc có ích hơn là dành thời gian chăm sóc một hạt giống vô tri.
 
 

   05, Động tâm.

   Năm ấy, Giang Trừng chưa vấy máu tanh, chưa phải là Tam Độc Thánh Thủ khiến người ta nghe tới là sợ mất mật. Hắn vẫn là một thiếu niên dương quang cùng với Ngụy Vô Tiện làm Vân Mộng song kiệt. Lúc đó sóng yên bể lặng, có gia đình, có huynh đệ thật đầy đủ biết bao. Nhưng mấy ai biết trong thâm tâm hắn vẫn có một chút ao ước khó lòng đạt được. Giang Trừng vẫn luôn ao ước phụ thân có thể nhìn tới hắn, mẫu thân có thể quan tâm hắn. Là hắn muốn có một chút tình thương chưa từng cảm nhận thấy. Nhưng Giang Trừng lại chẳng dám mở miệng ra đòi hỏi, cũng có thể là do tính cách của hắn không cho phép hắn làm vậy.

   Từ nhỏ Giang Trừng đã luôn phải thui thủi một mình. Hắn cảm thấy mình không hợp mắt phụ mẫu vì vậy mà hai người bọn họ chẳng mấy khi bên hắn. Liên Hoa Ổ rộng lớn là thế mà Giang Trừng chẳng hề có bạn, chỉ có mấy con cẩu nhỏ. Lý do Giang Trừng thích cẩu có lẽ là bởi chúng giúp hắn đỡ hiu quạnh trong suốt quãng thời gian thơ ấu. Cũng vì chúng chẳng bao giờ phản bội dù cho chính Giang Trừng đã đưa chúng đi, bỏ quên chúng hơn mười năm trời. Vậy mà chúng vẫn nhớ hắn, vẫn coi hắn là chủ, vì hắn gặp nạn mà quay về giúp hắn để rồi cuối cùng mất mạng. Không như con người thề non hẹn biển, cuối cùng lại như gió thoảng qua tai.

   Phải chăng chính vì sự thiếu thốn kia mà chỉ cần một chút ấm áp nhỏ nhoi khiến Giang Trừng ghi tạc trong thâm tâm? Hắn cũng không biết vì sao lại như vậy. Năm ấy khi cha hắn đến Vân Thâm đưa Ngụy Vô Tiện trở về. Giang Trừng đứng trên núi nhìn theo hai bóng người dần khuất dạng. Dù đã biết trước là sẽ như vậy nhưng hắn vẫn cảm thấy có chút không chấp nhận được. Gió thổi qua khiến khóe mắt chua xót. Ngay lúc giọt nước mắt đầu tiên của hắn tràn ra cũng là lúc mưa rơi xối xả. Mưa như cuốn trôi cái vỏ bọc mà hắn tạo dựng bấy lâu. Hắn khuỵu xuống, nước mưa hắt vào mặt khiến cho chẳng giọt lệ nào thành hình. Giang Trừng cắn chặt mu bàn tay ngăn bản thân không phát ra tiếng gào khóc nghẹn ngào dù cho trong miệng đã cảm nhận được mùi máu tanh. Mưa rơi ngày một lớn, lão thiên dường như cũng muốn giúp hắn che dấu chút yếu đuối này.

   - Giang công tử. Trời mưa lớn, mau về đi thôi.
   Lam Hi Thần không biết đã tới từ khi nào, một tay cầm ô che cho hắn mặc dù bạch y bị nước mưa thấm ướt, đất bùn vấy bẩn. Khóe môi không còn mang theo ý cười mà nhìn Giang Trừng đầy ái ngại. Mưa không hề có dấu hiệu dừng lại. Giang Trừng nặng nhọc đứng dậy. Qua mấy bước trước mắt là một khoảng trắng xóa, Giang Trừng không còn chút nhận thức nào cứ thế ngã xuống.

   Trời đã khuya, mưa ngớt dần rồi tạnh hẳn. Cành ngọc lan trước cửa sổ vẫn còn nước mưa đọng lại. Cơn gió ngang qua khiến cành lá xao động, nước mưa theo đó cũng rơi xuống phát ra tiếng lộp độp. Nụ hoa trắng muốt trốn trong lá xanh lặng lẽ đưa hương. Mưa làm giảm đi sự oi bức ngột ngạt trong không khí, lại thêm trời tối cái lạnh trong núi sâu bắt đầu tỏa ra xâm nhập len lỏi khắp nơi. Tiêu ngọc vang lên khúc Thanh Tâm khi nhẹ nhàng, lúc trầm bổng. Giang Trừng nằm trên giường mê man. Trong cơn mộng mị, hắn muốn thoát ra lại chẳng thể nào làm được. Giang Trừng mơ màng nghe tiếng gọi:

   - Giang công tử... Vãn Ngâm... A Trừng...
   Ai? Là ai đang gọi hắn? Sự ấm áp bao quanh cơ thể hắn lúc này là gì? Trước giờ chẳng có ai gọi Giang Trừng với giọng điệu chất chứa sự quan tâm cùng lo lắng nhiều tới vậy. Giống như thể hắn là thứ gì đó rất quan trọng với người đó. Giang Trừng muốn biết người đó là ai nhưng không thể nào nhấc nổi mi mắt, chỉ nghe thấy thanh âm của người nọ vang vọng bên tai.

   - Không sao... Đừng sợ... Có ta ở đây, sẽ không sao. Đừng sợ.

   Sáng sớm, sương lạnh vẫn còn lẩn khuất khắp nơi. Tiếng gà rừng gáy lên từng hồi lúc xa lúc gần gọi hắn tỉnh lại. Giang Trừng cố gắng ngồi dậy. Cả người hắn mềm yếu không chút sức lực, đôi mắt đầy vẻ hoài nghi nhìn xung quanh. Đây không phải phòng của Giang Trừng tại Lam gia. Rốt cuộc hắn đang ở đâu? Trên người cũng chẳng còn mặc y phục của Giang thị mà là gia phục của nhà họ Lam một màu trắng bạch.

   Cạch. Tiếng cửa phòng bật mở. Người tiến vào bước chân nhẹ nhàng sợ người phía bên trong tỉnh giấc. Qua tấm bình phong thấy người chật vật sắp ngã khỏi giường thì không ngăn nổi bước chân vội vã. Ba bước thành hai liền tới bên đỡ lấy, bát thuốc trên tay sóng sánh tràn ra ngoài khiến tay áo ố đen một khoảng.

   - Vãn Ngâm. Cẩn thận.

   - Trạch Vu Quân.
   Giang Trừng trân mắt nhìn Lam Hi Thần đang ôm chặt lấy mình. Gương mặt của đệ nhất mỹ nam tu chân giới nhìn hắn đầy vẻ lo âu. Mùi hương trên người Lam Hi Thần thâm nhập chóp mũi, khiến tim hắn đập nhanh tới khó hiểu. Lần đầu tiên Giang Trừng có cảm giác này. Hắn cảm thấy mình thật yếu mềm, khóe mắt lại bắt đầu ngập nước vì thế vội vàng đẩy Lam Hi Thần ra rồi ngoảnh mặt đi mặc dù chẳng còn mấy sức lực. Lam Hi Thần nhẹ thở dài, đặt bát thuốc xuống đôn gỗ bên cạnh sau đó giúp hắn ngồi ngay ngắn trên giường. Lại sợ hắn không thoái mái kê sau lưng hắn một lớp đệm gối dày, xong xuôi thì ngồi xuống mép giường. Hai người im lặng thật lâu chẳng ai lên tiếng. Giang Trừng ngập ngừng mở miệng:

   - Trạch Vu Quân. Chỗ này là...

   - Là Hàn Thất. Hôm qua, Vãn... Giang công tử dầm mưa nên nhiễm phong hàn sau đó ngất đi. Ta mạn phép đưa về phòng ta. Mong Giang công tử thứ lỗi.
   Lam Hi Thần thật nhanh lấy lại cảm xúc, từ từ giải thích. Tuy nhiên gương mặt vẫn còn phần nào u sầu. Giang Trừng cổ họng khô khốc, giọng khàn khàn nói:

   - Khiến cho Trạch Vu Quân phải nhọc lòng. Tại hạ có lỗi.
   Như có như không Giang Trừng lần nữa nghe được tiếng thở dài của người đối diện. Cả hai lại chìm trong im lặng. Không khí nặng nề như bóp nghẹt lồng ngực khiến Giang Trừng ho lên mấy cái. Lúc này Lam Hi Thần mới hốt hoảng dứng dậy, tay đưa ra như muốn giúp hắn thuận khí nhưng dừng lại giữa chừng quay sang bê bát thuốc lên.

   - Giang công tử. Nên uống thuốc.
   Lam Hi Thần đưa bát thuốc đen ngòm đã đổ mất một nửa đến trước mặt Giang Trừng. Hắn thật vất vả mới ngừng ho rồi nhận lấy. Vị đắng xông thẳng lên khoang mũi khiến hắn khó chịu nhưng cũng đành nhắm mắt uống cạn. Lam Hi Thần cầm lại chiếc bát, đỡ hắn nằm xuống rồi rời đi mà không nói thêm lời nào.

   Giang Trừng ở tại Hàn Thất, nằm trên giường của Lam Hi Thần. Bức bình phong che khuất phần còn lại của căn phòng. Trên đó vẽ ngọc lan vươn cành bên đầm lớn, bên dưới có hồng liên e ấp sau thúy diệp, phía xa xa là núi non trùng điệp. Mùi hương còn lưu lại trên chăn đệm khiến đầu óc Giang Trừng nhẹ nhàng, dễ chịu hơn rất nhiều, giống với mùi hương trên người Lam Hi Thần. Là mùi ngọc lan thoang thoảng cùng với mùi đàn hương. Người Lam gia luôn ưa thích loại huân hương này. Giống như liều thuốc an thần hắn chìm dần vào giấc ngủ.

   Giữa trưa Lam Hi Thần quay lại, kê cạnh giường một chiếc bàn gỗ rồi cẩn thận đỡ Giang Trừng dậy. Hắn nhìn thấy trên đó đặt một bát cháo bốc hơi nghi ngút bên trong có thịt bằm cùng nấm hương và hành hoa thái nhỏ, bên cạnh là một đĩa cải muối chua ngọt. Mùi thơm hấp dẫn khiến bụng của Giang Trừng cồn cào, kêu réo. Nhưng bát thuốc đen ngòm bên cạnh khiến hắn có chút không muốn ăn nữa.

   - Giang công tử. Nên ăn một chút. Đảm bảo thân thể là quan trọng nhất.
Giang Trừng không hiểu tại sao Lam Hi Thần là chăm sóc mình cẩn thận như vậy. Hơn nữa ánh mắt của người kia nhìn hắn đầy vẻ thương xót. Là thương hại hắn sao?

   - Đa tạ Trạch Vu Quân quan tâm.

   - Đừng gọi ta Trạch Vu Quân có được hay không?
   Thanh âm mỏng nhỏ như đang cố gắng kìm lại tâm tưởng của bản thân nếu không chú ý hẳn sẽ không nghe thấy.

   - Trạch Vu Quân đang nói gì vậy?

   - Không có gì. Giang công tử ăn xong nên uống thuốc, thuốc đắng dã tật. Nếu sợ đắng ta đã chuẩn bị kẹo mạch nha. Quần áo của Giang công tử cũng đã giặt sạch sẽ. Ngươi từ từ dùng. Ta đi trước.
   Lam Hi Thần không hề nhìn hắn nói một mạch dài rồi vội vã ra khỏi phòng. Giang Trừng nghe tiếng đóng cửa, lòng tự hỏi sao Lam Hi Thần lại có hành động không hợp quy củ tới vậy. Lại chú ý tới tử y gấp gọn gàng ở cuối giường cùng viên kẹo mạch nha vuông vắn được gói trong giấy dầu đặt bên cạnh bát thuốc trong tâm không khỏi thấy có chút cảm động. Người Lam gia ai ai cũng để ý tới những điều nhỏ nhặn tới vậy sao? Đối với ai Lam Hi Thần cũng tốt như vậy sao?

   Giang Trừng khó nhọc ăn lưng bát cháo, lại cố gắng uống vào từng ngụm thuốc còn đắng hơn cả buổi sáng. Cũng may còn có kẹo mạch nha nếu không hắn khẳng định đã nôn ra hết. Bên ngoài vang lên tiếng tiêu da diết giống như như kẻ si tình chẳng giành được ái nhân. Ôm tiếc nuối tự giày vò bản thân, đem sầu khổ giãi bày qua nhạc khúc. Khúc nhạc đó khiến Giang Trừng nhớ mãi không quên.

   Chiều hôm đó khi Giang Trừng tỉnh lại bàn nhỏ hồi trưa đã không còn kê ở trước giường, bát đĩa vẫn đã được dọn đi hết. Hắn cảm thấy cơ thể khá hơn vì thế mặc lại tử y, chuẩn bị rời khỏi. Tư thất của Lam Hi Thần hắn sao có thể ở lì tại đó, sớm một chút trả lại phòng cho người ta mới phải. Lúc bước ra khỏi cửa liền thấy Lam Hi Thần chắp tay sau lưng đứng trước hiên mắt nhìn xa xăm.

   - Trạch Vu Quân.

   - Giang công tử. Ngươi nên ở trong phòng nghỉ ngơi. Ngoài này gió lạnh không nên ra ngoài.
   Lam Hi Thần có chút không hài lòng cùng lo lắng nhìn Giang Trừng. Hắn không biết vì sao từ lúc được Lam Hi Thần đưa về đây trước mặt người này nhịp tim hắn chẳng thể bình ổn.

   - Cơ thể đã khá hơn. Làm phiền Trạch Vu Quân nhiều như vậy thật không tiện, ta cũng nên trở về phòng của mình. Cảm tạ Trạch Vu Quân thời gian qua, sau này có cơ hội nhất định báo đáp.
   Giang Trừng khách khách khí khí nói, không để ý rằng mặt Lam Hi Thần hiện

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net